– Cảm ơn sự nhắc nhở của Chủ tịch Vu, tôi thật không nghĩ đến chuyện này, ông nói tôi mới nghĩ đến, quả thực là cần phải chú ý một chút vấn đề của khâu tuyển cử, tôi sẽ lưu tâm.
Vu Phồn Nhiên cuối cùng đã hiểu ý mà cười, ông cũng nhận ra sự cảm ơn của Hạ Tưởng là thật lòng, trong lòng vô cùng vui sướng cuối cùng xem như đã dùng dụng tâm của ông ta lay động được Hạ Tưởng một lần.
Giúp người, phải giúp đến cùng, mới khiến người ta nhớ lâu. Vu Phồn Nhiên vì để lay động Hạ Tưởng, cũng coi như đã hao tổn bao tâm sức, cuối cùng xem như đã đạt được sự tán thành của Hạ Tưởng, cũng là trong lòng đã tràn ngập mong đợi, vì ông ta biết, Hạ Tưởng là một người ăn mận trả đào, chỉ cần hắn thừa nhận bạn, khẳng định sẽ cóbiểu hiện.
Quả nhiên, Hạ Tưởng đầu tiên nhìn đồng hồ, rồi mò lấy điện thoại di động ra, nói:
– Chú Cao thường ăn cơm rất muộn, ông ấy ở không xa lắm, xem xem ông ấy có thời gian không qua đây ngồi luôn.
Vu Phồn Nhiên vội cười gật đầu:
– Có thể ngồi cùng Cao Hải, tăng thêm giao lưu, rất tốt.
Hạ Tưởng gọi điện thoại, chỉ nói vài câu rồi tắt máy:
– Chú Cao lát nữa sẽ tới.
Vu Phồn Nhiên cười gật đầu:
– Chúng ta đợi Cao Hải đến rồi gọi món nhé?
Trong lòng lại có sự đánh giá cao hơn một chút về sức ảnh hưởng của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng chỉ là một Chủ tịch Quận, một cuộc điện thoại có thể mời được Phó thị trưởng Thường vụ, nếu là ông ta gọi điện đi, Cao Hải cũng không chắc nể mặt ông ta mà đến ngay.
Khiến Vu Phồn Nhiên vui mừng quá đỗi đó là, Cao Hải không chỉ đến rất nhanh, hơn nữa còn có một người cùng đến, Lý Đinh Sơn không ngờ cũng vào Sâm Lâm Cư cùng ông ta.
Vu Phồn Nhiên vừa kinh ngạc vừa vui mừng, thu hoạch hôm nay thật lớn, ông ta luôn tìm cơ hội để tiến gần Lý Đinh Sơn và Cao Hải mà không được, hôm nay chẳng qua chỉ là dùng mánh lới nhắc nhở Hạ Tưởng, đã dành được thiện cảm của Hạ Tưởng, một cuộc điện thoại đã giúp ông ta giải quyết được một vấn đề khó bấy lâu nay, khiến ông ta mừng rỡ như điên.
Đồng thời càng củng cố ý tưởng ông ta lôi kéo Hạ Tưởng đi theo con đường của mình, chỉ cần ông ta dành được sự giúp đỡ của Cao Hải và Lý Đinh Sơn, sẽ khiến ông ta trở thành một lực lượng trung kiên ở thành phố Yến.
Đương nhiên, là trách nhiệm nặng nề, nhưng ông ta có niềm tin cũng có sự kiên nhẫn.
Sự xuất hiện của Lý Đinh Sơn quả thực là rất khéo, ông ta đang ở cùng với Cao Hải, nghe Cao Hải nói Hạ Tưởng đề nghị ngồi cùng Vu Phồn Nhiên, trong lòng ông ta nắm chắc, nên cùng Cao Hải đi tới, cũng là muốn tiếp xúc với Vu Phồn Nhiên, để thăm dò một chút lập trường của Vu Phồn Nhiên.
Cho dù Lý Đinh Sơn và Cao Hải luôn có quan hệ mật thiết với Trần Phong, nhưng chuyện trên quan trường không phải là trò chơi tổng bằng không, không phải nói có quan hệ tốt với Trần Phong, thì không thể tiến gần đến Vu Phồn Nhiên, hơn nữa thời gian Trần Phong ở thành phố Yến cũng không còn dài nữa, về sau sớm muộn sẽ là Hồ Tăng Chu nhận chức, bây giờ có cần thiết phải phòng bị trước, là lúc xây dựng nên một đồng minh vững chắc.
Lý Đinh Sơn rất tán thưởng cách cư xử của Vu Phồn Nhiên, cho rằng ông ta trầm tĩnh chín chắn, hơn nữa điều đáng quí là năng lực công tác vô cùng nổi bật, lại vì giữa ông ta và Hạ Tưởng cũng có quan hệ nào đó, theo Lý Đinh Sơn nhìn nhận, giữa ông ta và Vu Phồn Nhiên có cơ sở để hợp tác.
Cao Hải cũng vì trước đây Hạ Tưởng có giới thiệu Vu Phồn Nhiên với ông một lần, lại vì chuyện thu hồi đất lần này, Vu Phồn Nhiên cũng âm thầm giúp ông yểm hộ, ông ta liền có ấn tượng rất tốt với Vu Phồn Nhiên, cũng có ý muốn qua lại nhiều với Vu Phồn Nhiên.
Bởi vậy ba người vừa gặp nhau, đã trò chuyện với nhau rất là vui vẻ, lại có thêm bầu không khí điều động ở giữa của Hạ Tưởng, buổi tụ họp hôm nay, đã đạt được hiệu quả khá là hài lòng trong lòng mỗi người.
Cuối cùng, Vu Phồn Nhiên lại một lần nữa thận trọng mà nhắc tới chuyện tuyển cử, Lý Đinh Sơn và Cao Hải đều biểu thị sẽ đối xử cẩn thận chuyện này, sẽ đề phòng Phó Tiên Phong ngầm gian lận, đồng thời cũng nhắc nhở Hạ Tưởng trước khi tuyển cử phải tiếp xúc nhiều với Đại biểu Hội đồng nhân dân, để các đại biểu có thể hiểu biết thêm về hắn, cũng để phòng tai họa từ khi chưa xảy ra được tốt hơn.
Buổi tối khi trở về đến nhà, Hạ Tưởng tâm trạng không tồi, không thấy buồn ngủ, nên ngồi ở thư phòng trầm tư.
Tào Thù Lê và Lam Miệt đã say giấc, xung quanh là một màn tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió bấc thổi rung lá cành sàn sạt bên ngoài cửa sổ vọng vào, Hạ Tưởng biết, thành phố Yến đã thật sự bước vào mùa đông.
Phó Tiên Phong thật sự như lời Vu Phồn Nhiên nói, chuẩn bị các thủ đoạn lớn khi tuyển cử, muốn hắn không trúng tuyển? Dựa vào những gì Hạ Tưởng hiểu được về Phó Tiên Phong trong thời gian gần đây, cùng với sự so chiêu gần đây với ông ta, khiến Hạ Tưởng càng có nhận thức sâu sắc về cách cư xử của Phó Tiên Phong, hắn liền biết, tính khả năng mà Phó Tiên Phong thao túng tuyển cử là rất lớn, cũng hoàn toàn phù hợp với tính cách của ông ta, hơn nữa, muốn hắn rớt tuyển trong tuyển cử, cũng là một âm mưu quang minh chính đại, là cơ hội tuyệt hảo khiến hắn thua một cách tâm phục khẩu phục.
Cũng có khả năng là cơ hội khó có được để đả kích hắn đến gục hẳn.
Phó Tiên Phong là người thông minh, ông ta làm sao có thể bỏ qua một cơ hội tốt đang bày ra trước mắt được? Ông ta không chỉ sẽ nghĩ cách thao túng tuyển cử, hơn nữa nói không chừng bây giờ đã bắt đầu bắt tay vào thực hiện công tác tiền kỳ.
Với tính cách của Phó Tiên Phong, một loạt thất bại gần đây, ông ta khẳng định sẽ không chấp nhận, ông ta tự nhận xuất thân là đại gia tộc, lại tự cho mình là cao nhất, làm sao có thể cam tâm thất bại? Không nhắc đến sự sập tiệm của thời trang hàng hiệu, ngay cả việc sa lưới của Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ khẳng định cũng làm ông ta nếm mùi thất bại một cách sâu sắc, càng không cần nhắc đến cái chết của Khang Thiếu Diệp và vụ ghi âm của Bạch Chiến Mặc đã làm mất mặt và khiến Bạch Chiến Mặc phải chịu một hình phạt!
Phó Tiên Phong khẳng định là sắp phát rồ rồi.
Nhưng trước mắt chỉ là công tác triển khai với quy mô nhỏ, vấn đề ứng cử viên của Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy phỏng chừng mới là chuyện lớn hàng đầu nhất khiến Phó Tiên Phong phát điên. Hạ Tưởng cho dù đoán không ra ý tưởng thật sự của Phó Tiên Phong, nhưng hắn cũng biết rõ Phó Tiên Phong nhất định cho rằng phía sau tất cả mọi chuyện, đều có cái bóng của hắn trong đó, cho nên Phó Tiên Phong khẳng định sẽ không tiếc sức mà tóm chặt lấy mọi cơ hội có thể đả kích hắn, mong hắn phải chết mới vui sướng.
Vấn đề tuyển cử Đại hội đại biểu nhân dân, quả thực là một trạm gác hết sức quan trọng. Thật sự bị rớt tuyển, chính là một vết ố rất lớn trong con đường chính trị, về sau cho dù là đi về hướng nào, đều có khả năng bị nhắc đến.
Tuyệt đối không thể cho phép chuyện như thế này phát sinh!
Ánh sáng của đèn bàn không sáng lắm, chiếu rọi lên khuôn mặt của Hạ Tưởng, hiện ra sự quả cảm và kiên nghị trước nay chưa từng có trên khuôn mặt hắn. Hạ Tưởng hiểu rõ, hắn và Phó Tiên Phong, không, xác thực mà nói là trận quyết chiến giữa hắn và Bạch Chiến Mặc đã tới gần rồi!
Hạ Tưởng thật sự là đã không đoán sai, hoặc là nói, sự gợi ý của Vu Phồn Nhiên vô cùng đúng lúc, Phó Tiên Phong quả thực đang có chủ ý đánh vào tuyển cử.
Khi hết giờ làm, Bạch Chiến Mặc rời khỏi văn phòng sớm hơn một tiếng. Ông ta bây giờ có chút không dám gặp người khác, vì thế rời khỏi trước, tránh có người hỏi han khi gặp ông ta, vì theo ông ta, ánh mắt khi mọi người nhìn ông ta có sự khác biệt rất lớn so với trước đây, và có nhiều hơn một thứ phức tạp khó nói trong đó.
Là khinh thị hay là chế giễu? Bạch Chiến Mặc không muốn đoán, cũng không muốn đối diện. Ông ta đường đường là một Bí thư Quận ủy, người số một của quận Hạ Mã, nhưng đồng thời lại là trong các lãnh đạo Đảng và Chính quyền quan trọng của quận Hạ Mã, người duy nhất đang có hình phạt trên mình, bản thân tương phản như vậy chính là một sự châm chọc rất lớn, bây giờ ông ta đang đi dưới sân của Quận ủy, thực tại là có chút hơi sức không đủ, luôn cảm thấy trong những ánh mắt ở phía sau lưng, toàn là khinh bỉ và đùa cợt.
Bí thư bị xử phạt, trên quan trường trong nước tuy không thể nói là rất hiếm có, nhưng cũng cực kỳ ít thấy, sự buồn bực trong lòng của Bạch Chiến Mặc có thể phỏng đoán mà biết được. Mấu chốt là, trong phút chốc danh tiếng ông ta truyền khắp thiên hạ, trở thành một Bí thư phong thủy độc nhất trong nước, vấn đề ghi âm tuyệt đối là một vết ố không có cách tẩy xóa trong con đường chính trị của ông ta.
Bạch Chiến Mặc thậm chí đã nhụt chí, cho rằng dù sao đã không còn tiền đồ gì, dứt khoát làm tạm hết một nhiệm kỳ là thôi, sau đó điều về thủ đô, làm chút gì đó chả được, hà tất phải ở quận Hạ Mã chịu cơn giận không đâu này? Còn bị Hạ Tưởng ép cho đến nỗi làm gì cũng bó chân bó tay!
Một cuộc điện thoại của Phó Tiên Phong đã khích lệ lại ý chí chiến đấu của ông ta:
– Chiến Mặc, không được nản chí, ông chẳng qua chỉ là chịu một hình phạt, nếu trong kỳ tuyển cử Quốc hội, Hạ Tưởng không trúng cử, ông nói liệu hắn có đau khổ hơn ông không?
Bạch Chiến Mặc liền cảm thấy giống như tia nắng mặt trời xuyên qua màn sương mù, lập tức vui mừng qua đỗi:
– Làm sao tôi lại quên mất chức vụ Chủ tịch Quận của Hạ Tưởng, bây giờ vẫn chưa là thân phận hợp pháp chính thức, vẫn còn một cửa chưa qua? Ha ha, kế hay của Bí thư Phó, nhưng…
Ông ta cũng không phải là người không có trí tuệ chính trị, chần chừ nói:
– Thao túng tuyển cử độ khó không nhỏ, nhiều đại biểu như vậy, muốn thuyết phục từng người một, gần như không có khả năng.
Phó Tiên Phong ha ha cười:
– Tôi có cách, buổi tối gặp nhau bàn tiếp.
Trong suy nghĩ của Phó Tiên Phong, Bạch Chiến Mặc vẫn còn trọng dụng, ông ta tạm thời chưa muốn vứt bỏ Bạch Chiến Mặc, cho nên trong thời khắc quan trọng, cần thiết phải hết sức giúp đỡ Bạch Chiến Mặc, khéo để ông ta lấy lại niềm tin.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |