Mộ Duẫn Sơn, Đằng Phi tuy rằng quan hệ không xa không gần với Bạch Chiến Mặc nhưng quan hệ với Hạ Tưởng cũng giống nhau là như gần như xa. Có Bạch Chiến Mặc ở đây, đối với Hạ Tưởng là một chế ước không nhỏ, cũng có lợi đối với bọn họ. Hiện tại Bạch Chiến Mặc xuống đài, không phải tin tức tốt
Hạ Tưởng một nhà thống trị, Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi liền cảm giác áp lực trên người tăng lên gấp bội.
Trong số ủy viên thường vụ liên can của Quận Hạ Mã, có thái độ xa rời nhất chính là Trang Thanh Vân
Trang Thanh Vân vừa tới quận Hạ Mã nhậm chức mới vài ngày, quận Hạ Mã liền gió nổi mây phun, thay đổi thời tiết. Khi y mới tới, cũng không có nghĩ sau khi vừa tới thì làm nên cái gì, liền ôm cách nghĩ khiêm tốn vùi đầu làm việc, dù sao đã có vết xe đổ Khang Thiếu Diệp, y thân là Phó bí thư, kẹp ở giữa bí thư và Chủ tịch quận, tốt nhất là kiên trì cương vị công tác, không lắm sự, không sinh sự, không khiêu chiến quyền uy của lãnh đạo.
Bởi vậy khi y chính mắt thấy vài ngày sau Hạ Tưởng biến hóa nhanh chóng, từ Chủ tịch quận biến thành bí thư, y cũng không có quá khiếp sợ. Đại danh Chủ tịch quận mạnh mẽ, cứng rắn của Hạ Tưởng y sớm có nghe thấy, Bạch Chiến Mặc thân là nhân vật số một cũng ở trong đối kháng với hắn mà bại trận, y thân là Phó bí thư, lại càng không chủ động khiêu chiến quyền uy của Hạ Tưởng.
Nếu không muốn giáp mặt gây chuyện, không muốn sau lưng sinh sự, Hạ Tưởng là Chủ tịch quận hay là bí thư, với y mà nói khác biệt không nhiều, bởi vậy Trang Thanh Vân đối với Hạ Tưởng thuận lợi tiếp nhận chức vụ bí thư, có thái độ khoanh tay đứng nhìn
Tuy nhiên y đối với Bạch Chiến Mặc rơi đài, lại thầm kêu một tiếng đáng tiếc, bởi vì y từ miệng Hồ Tăng Chu được biết một chút nội tình Bạch Chiến Mặc xuống đài, y cũng không quen biết Bạch Chiến Mặc, cũng biết rõ Bạch Chiến Mặc là quân cờ của Phó Tiên Phong, trên thực tế không có bao nhiêu quyền tự chủ.
Lòng người khác nhau, quận Hạ Mã bởi vì Hạ Tưởng nhậm chức bí thư, mấy người vui mừng mấy người lo lắng…
Sau khi Phương Tiến Giang tuyên bố xong quyết định của Thành ủy, khi tiếng vỗ tay vừa dứt, lại theo thường lệ nói vài lời khách sáo, đối với Hạ Tưởng lên chức tỏ vẻ chúc mừng, và nói Thành ủy sẽ mau chóng chứng thực người được chọn làm chủ tịch quận. Trước khi người được chọn làm chủ tịch quận được xác thật thì cực thân đồng chí Hạ Tưởng phải kiêm hai đầu, vì quận Hạ Mã bỏ ra công sức nhiều chút
Hạ Tưởng đối với sự sắp xếp của tổ chức tỏ vẻ cảm tạ, hắn tỏ vẻ nhớ kỹ trách nhiệm, tăng cường học tập, mau chóng quen thuộc hoàn cảnh, tiến vào nhân vật, trung thành lý chức, theo nếp hành chính, nghiêm khắc tự hạn chế, vì phát triển kinh tế xã hội của quận Hạ Mã làm nhiều cống hiến
Cuối cùng, Phó Tiên Phong lại phát biểu một phen, lời nói thấm thía mà chuyển lời cho lãnh đạo đảng chính quận Hạ Mã, phải buông thành kiến, quẳng cục nợ, quần áo nhẹ đi tới, tranh thủ sớm ngày thực hiện mục tiêu chiến lược quận Hạ Mã.
Một cảnh coi như là đại hội bổ nhiệm long trọng thế là hạ màn, cũng là dấu hiệu quận Hạ Mã chính thức cáo biệt thời đại Bạch Chiến Mặc, đi vào thời kì Hạ Tưởng chủ quản toàn diện
…
Thứ Sáu vừa tan tầm, Hạ Tưởng liền nhận được điện thoại của Tống Nhất Phàm:
– Anh Hạ, đến nhà em ăn tối được không?
Hạ Tưởng biết rằng khẳng định là Tống Triêu Độ tìm hắn có việc, liền cười:
– Là em mời anh, hay là Phó chủ tịch tỉnh Tống tìm anh có việc?
– Đương nhiên là em mời anh …
Tống Nhất Phàm đè giọng xuống, cố ý trêu chọc Hạ Tưởng
– Chỉ mình em ở nhà, ba đi công tác rồi, một mình em rất sợ, anh đến với em có được không?
– Được
Hạ Tưởng vượt ra khỏi dự đoán của Tống Nhất Phàm, một tiếng đã đồng ý
Buông điện thoại, Tống Nhất Phàm vẻ mặt cười trộm, nghĩ thầm rằng Hạ Tưởng luôn luôn thông minh, hôm nay rốt cục bị lừa, chờ sau khi hắn cao hứng phấn chấn mà đến đây, lại phát hiện ba có ở nhà, có thể sẽ có vẻ mặt thống khổ thêm thất vọng hay không? Nghĩ đến Hạ Tưởng bị cô lừa, Tống Nhất Phàm gần như phải cười ra tiếng
Hạ Tưởng không có tới thẳng nhà của Tống Triêu Độ mà trở về nhà trước, nói với Tào Thù Lê một tiếng, từ trong nhà lấy ra Kiếm Nam Xuân lâu năm, Tống Triêu Độ thích nhất uống Kiếm Nam Xuân lâu năm, mà Kiếm Nam Xuân lâu năm do Tào Vĩnh Quốc ngâm là lâu năm nhất, mùi vị kéo dài nhất, Tống Triêu Độ thích nhất.
Hạ Tưởng đến Tống gia, gõ cửa đi vào, nhìn thấy Tống Nhất Phàm mặc quần áo ở nhà, quần áo hình hoạt hình, bằng nhung rất đáng yêu, làm cho người ta nhìn thấy không kiềm nổi muốn ôm một cái. Tuy nhiên Tống Nhất Phàm bây giờ càng lớn càng có mùi vị của thiếu nữ, trước ngực cao ngất, dáng người cũng càng ngày càng uyển chuyển lả lướt, chỉ là vẻ mặt còn chưa hết tính trẻ con, làm cho người ta nhìn vẻ mặt xảo quyệt mà nụ cười ngây thơ của cô, mới biết cô thật ra còn là một cô bé
Cho dù nói ra, cô bé 17 tuổi cũng coi như thiếu nữ rồi, nhưng theo Hạ Tưởng thấy, thật ra Tống Nhất Phàm so với Cổ Ngọc thì cô mới là người giống em gái nhất
Tống Nhất Phàm nhấp nháy mắt, giơ tay giúp Hạ Tưởng cởi áo, còn giúp hắn lấy dép lê ra, nhìn động tác của cô hơi ngốc, thái độ hơi không được tự nhiên, Hạ Tưởng rốt cục hiểu được, hoá ra cô học ở Tào Thù Lê.
Cô thiếu nữ có tâm sự rồi, còn đang trêu đùa hắn, cho rằng hắn cố ý đến hẹn với cô, Hạ Tưởng không nhịn được cười, liền hỏi:
– Chỉ có một mình em ở nhà?
– Chỉ có mình em ở nhà, sao thế, anh đừng có ý định xấu xa, em cũng vừa mới học thuật phòng thân của con gái rồi
Nói xong, cô còn hai tay nắm lại, nghiêm mặt, làm tư thế có bài bản hướng về phía Hạ Tưởng
Hạ Tưởng buồn cười:
– Làm gì? Em muốn đánh anh? Cẩn thận đánh trúng chai rượu trong tay anh
– Rượu gì?
Tống Nhất Phàm mới phát hiện Hạ Tưởng trong tay mang theo rượu không khỏi sửng sốt
– Anh lấy rượu để làm gì? Em lại không uống rượu…Ồ, em hiểu rồi, anh muốn cho em uống say, có mưu đồ xấu xa…
– Còn gạt người ta chưa đủ?
Hạ Tưởng giơ tay cạo cái mũi của Tống Nhất Phàm một cái, đặt rượu xuống đất
– Đây là Kiếm Nam Xuân lâu năm, là Phó chủ tịch tỉnh Tống thích uống nhất … Anh nghĩ ông có lẽ tâm trạng không tồi, đêm nay chúng ta được dịp uống hai ngụm
Tống Nhất Phàm nóng nảy:
– Ba em không có ở nhà, em không gạt anh, sao anh không tin em? Em giận rồi, từ bây giờ không nói chuyện với anh nữa
Cô bé chính là giận một cái là mặc kệ người ta, Hạ Tưởng giơ tay một cái từ sau lưng lấy ra một chiếc hộp xinh đẹp, đưa vào tay Tống Nhất Phàm:
– Được rồi, đừng gạt người ta để đùa nữa, tặng em một di động mới, là điện thoại di động thông minh (smart phone) mới đưa ra thị trường, mau đi nghiên cứu một chút xem chơi như thế nào
Tống Nhất Phàm lập tức tươi cười rạng rỡ, giơ tay tiếp nhận chiếc hộp, ngọt ngào nói:
– Oa, thật tốt quá, cảm ơn anh Hạ
Hạ Tưởng liền búng tai cô:
– Ba em ở phòng sách hay ở ban công?
– Ở ban công!
Tống Nhất Phàm có điện thoại di động mới, đảo mắt liền đã quên chuyện trêu cợt Hạ Tưởng, nhảy nhót chạy qua một bên chơi điện thoại di động mới
Hạ Tưởng lắc đầu cười, đi lên ban công, thấy Tống Triêu Độ đang ngồi ở trước bàn trà, đùa nghịch ấm trà.
– Tôi biết ngay tiểu Phàm không thể trêu được cậu…
Tống Triêu Độ ha hả cười, lấy tay chỉ ra ghế dựa
– Ngồi, tuy rằng bây giờ không có ánh mặt trời, nhưng ngồi trên ban công luôn cảm thấy có thể yên tĩnh trở lại
Ban công diện tích không nhỏ, trồng không ít hoa cỏ. Tống Triêu Độ bình thường thời gian ở nhà không nhiều lắm, nhưng hoa cỏ lại nuôi dưỡng cực kỳ tươi tốt, xanh um tươi tốt khiền người yêu thích, Hạ Tưởng đối với hoa cỏ không có nghiên cứu, nói không ra tên, nhưng ở mùa đông nơi nơi khô vàng héo úa, có thể nhìn thấy màu xanh trước mắt cũng là trong lòng vui sướng.
Hoa cỏ có thể làm cho người ta tĩnh tâm, làm cho người ta thả lỏng, phỏng chừng cũng là nguyên nhân Tống Triêu Độ thích ngồi ở ban công
Hạ Tưởng liền không khách khí mà ngồi ở bên cạnh, tự phục vụ mà rót một ly trà, mở miệng hỏi nói:
– Gần đây giữa Bí thư Diệp và Bí thư Thôi qua lại có nhiều không?
– Không nhiều không ít, so với khoảng thời gian trước ít đi một chút, nhưng so với lúc cậu làm ở Tỉnh ủy lại nhiều hơn một chút
Tống Triêu Độ có hứng thú mà liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái
– Không nói thế cục quận Hạ Mã, trực tiếp chú ý hướng đi trong tỉnh, với tôi vừa đúng tương phản
– Ha hả.
Hạ Tưởng mỉm cười
– Tôi đang muốn báo cáo với ngài một chút về thế cục của quận Hạ Mã thì ngài đã mở miệng hỏi trước. Mọi người đều thích bỏ gần tìm xa, tôi ở quận Hạ Mã, tự nhiên càng quan tâm tình huống bên ngoài của quận Hạ Mã
Tống Triêu Độ lắc lắc nói:
– Thế cục của quận Hạ Mã cũng không cần báo cáo với tôi, tôi cũng biết đại khái. Bạch Chiến Mặc vừa xuống đài, mâu thuẫn liền tập trung ở trên người được chọn làm chủ tịch quận, phỏng chừng Phó Tiên Phong sẽ còn nhúng tay đề danh của chủ tịch quận. Nhân vật chính trị, ngoại trừ rút lui khỏi quan trường, bằng không bất kỳ lợi ích nào cũng không bỏ qua
Hạ Tưởng gật đầu:
– Tôi cũng nghĩ tới điểm này, thị trưởng Hồ hẳn là tạm thời không có dự định cài người từ trên xuống, bởi vì Trang Thanh Vân vừa mới đến quận Hạ Mã đảm nhiệm Phó bí thư, ông ấy lại đề danh chủ tịch quận nữa, ông ta cũng không thể mở lời. Ngoài ra, mọi người đều xem tôi là người của bí thư Trần, cho nên đều cho rằng bí thư Trần cũng không tiện đỡ một người nhà đến quận Hạ Mã làm Chủ tịch quận, cũng không thể trong một quận chỉ có một tiệm của anh, cũng không phù hợp quy củ. Phân tích như vậy, Phó Tiên Phong thật đúng là hợp tình hợp lý nhất mà đề danh người được chọn làm chủ tịch quận.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |