Quan Trường – Quyển 6

Phần 189

Hạ Tưởng liền bắt máy:

– Cô bé Cổ, có gì chỉ giáo đây?

– Ấy! Không được gọi tôi là cô bé, khó nghe quá!

Cổ Ngọc vừa lên tiếng là sạc Hạ Tưởng một câu, sau đó cười hi hi nói:

– Ông nội nói trong tết này sẽ có một việc quan trọng muốn bàn bạc với anh, muốn anh phải đến Bắc Kinh gặp ông cụ, nếu không thì ông sẽ gây phiền phức cho anh đấy.

Hạ Tưởng hoảng sợ:

– Có chuyện quan trọng gì vậy? Tiết lộ một chút đi, có phải xảy ra chuyện gì không?

– Xảy ra chuyện gì?

Cổ Ngọc suy nghĩ đơn giản không hiểu được nhiều, vẫn chưa hiểu được ý của Hạ Tưởng.

– Không hiểu anh nghĩ lung tung gì, dù gì em cũng đã chuyển lời rồi, anh nhất định phải đến nếu không ông nội sẽ giận, nói không chừng sẽ gây phiền toái cho anh đó.

Sau đó cuộc gọi đã bị cắt đứt.

Hạ Tưởng sửng sốt hồi lâu, lão Cổ tìm hắn không biết có chuyện gì? Cổ Ngọc không nói rõ, nhưng hẳn không phải là chuyện giữa hắn và Cổ Ngọc, bởi vì Cổ Ngọc có vô tâm đến mấy thì nếu chuyện này bị lão Cổ biết được, cô ấy cũng sẽ không ngây ngô như không có chuyện gì xảy ra. Thôi, không nghĩ nữa, cứ mặc kệ, nhất định sẽ có cách vượt qua.

Năm mới, đúng là một cửa ải cuối năm.

Về đến nhà, bữa cơm tối đã chuẩn bị xong, có Lam Miệt ở đây, không ngoài dự đoán của Hạ Tưởng, nhưng không ngờ Phương Cách cũng ở đây.

Phương Cách vẫn giữ nét mặt cười đùa, vừa thấy Hạ Tưởng liền nghiêm mặt lại nói:

– Lãnh đạo về rồi à? Vất vả, vất vả. Tôi vừa mua một chai rượu ngon, lãnh đạo nể mặt uống mấy ngụm nha?

Hạ Tưởng rất hiểu Phương Cách, vừa thấy là biết Phương Cách có việc muốn nhờ vả, liền cười mắng một câu:

– Có chuyện gì cứ nói đừng dông dài nữa, ở trước mặt tôi mà làm bộ làm tịch, coi chừng tôi không giúp bây giờ.

– Cũng không có chuyện gì lớn…

Phương Cách xoa tay, ngượng ngùng cười, lại giúp Hạ Tưởng cầm áo khoác.

– Chỉ là tết này, em có một chút chuyện muốn xin lãnh đạo đứng ra sắp đặt cho.

Lam Miệt không chịu nỗi nữa, liền kéo Phương Cách sang một bên, bực bội nói:

– Là một người đàn ông mà nói chuyện dài dòng quá, thật là không có trình độ! Đứng sang một bên để em nói.

Cô ấy tiến đến trước mặt Hạ Tưởng, nghiêm túc nói:

– Bí thư Hạ, em và Phương Cách định tết này sẽ kết hôn, đến lúc đó muốn nhờ anh sắp xếp khách sạn, đón khách, có nể mặt không?

Lam Miệt hỏi rất khí thế, lại trực tiếp, Hạ Tưởng nghĩ đến tết có cả đống việc phải sắp xếp thấy đau đầu, nhưng việc Phương Cách và Lam Miệt kết hôn là một việc lớn hắn cần phải có mặt tham gia, suy nghĩ một lúc nói:

– Được, không thành vấn đề, người khác có thể không nể mặt, nhưng phải nể mặt Lam Miệt.

Lam Miệt vui sướng, vỗ lên vai Hạ Tưởng một cái:

– Đúng là bạn tốt.

Phương Cách với vẻ mặt đau khổ nói:

– Câu này lẽ ra là anh nói mới đúng chứ.

Lam Miệt dịu dàng ôm lấy Phương Cách:

– Anh yêu, khi nào anh trở thành đàn ông trưởng thành như Bí thư Hạ lúc đó anh sẽ có năng lực cáng đáng mọi chuyện.

Hôn lễ của Lam Miệt và Phương Cách đã định vào mồng 2 tết, Hạ Tưởng vốn dĩ muốn mồng 2 đi Bắc Kinh, xem ra phải dời lại mồng 3 rồi. Nhưng việc kết hôn phải sắp xếp trước, hắn liền gọi điện cho Tề Á Nam, để Tề Á Nam đứng ra sắp xếp, Tề Á Nam đương nhiên không từ chối, liền nhận lời.

Sau đó Hạ Tưởng lần lượt gọi điện hỏi thăm Tôn Hiện Vĩ, Phùng Húc Quang, và Tiêu Ngũ, để đến lúc đó họ phải đến tham gia, mấy người họ đều gật đầu đồng ý.

Gọi xong mấy cuộc điện thoại, đám cưới của Phương Cách đã ổn thỏa, không những đặt xong khách sạn, kể cả sân khấu làm lễ, MC và tất cả vật dụng đều đã chuẩn bị xong, khiến cho Phương Cách vui mừng khôn siết, cười hi hi:

– Đúng là lãnh đạo có quyền thế, còn chu đáo hơn ba em nữa.

Hạ Tưởng không để ý đến lời nịnh bợ của Phương Cách, liền hỏi:

– Kết hôn không phải là chuyện nhỏ, tại sao lại đột ngột như vậy? Phải định ngày trước mới đúng, bây giờ là lúc nào rồi, mà giờ này mới định ngày?

Phương Cách dùng ánh mắt bất mãn nhìn Lam Miệt:

– Vốn dĩ là nói 1/5 năm sau mới cưới, không biết Lam Miệt mắc cái gì đòi mồng 2 tết này cưới, nói là mồng 2 kết hôn mới thiên trường địa cửu, em nói không lại cô ấy nên đành phải nghe theo.

Lam Miệt trừng mắt nhìn Phương Cách:

– Em muốn thử xem anh có phải thật lòng muốn cưới em không, nếu muốn thì dù em có nói hôm nay cưới, anh cũng phải chịu tổ chức đám cưới thôi.

Đúng là một cặp oan gia, Hạ Tưởng cười cười, thôi kệ, có thể giúp họ sắp xếp được tới đâu thì tới. Trưởng ban Phương, à không, bây giờ phải gọi là Bí thư Phương rồi, nếu đã mở lời nhờ hắn chăm sóc Phương Cách, thì hắn phải tận tâm tận lực trải đường cho Phương Cách. Hơn nữa Lam Miệt và cô bé Lê thân như hai chị em, hắn sẽ cố gắng giúp tới cùng.

Ăn cơm xong, Hạ Tưởng giúp dọn chén dĩa, khi đi vào bếp, đi qua sau lưng Lam Miệt, không để ý Lam Miệt đột nhiên cúi xuống để đồ, mông của Lam Miệt đụng ngay eo trên đùi của Hạ Tưởng.

Cái đụng của Lam Miệt không nhẹ, tuy là mông của Lam Miệt rất đàn hồi, nhưng bởi do cô ấy thường xuyên luyện tập nên trong tính đàn hồi còn rất rắn chắc, đụng phải Hạ Tưởng rất đau, Hạ Tưởng hít thở sâu cắn răng chịu đau.

Lam Miệt cũng cảm nhận được bộ phận nhạy cảm của Hạ Tưởng, xoay người lại cười:

– Có lời rồi còn gì sao lại mặt trau mày ủ, hay là làm lãnh đạo rồi nên lúc nào cũng làm ra dáng đoan chính. Không biết lúc anh và cô bé Lê ML (make love = làm tình)cũng xụ mặt vậy sao?

Hạ Tưởng đau đến khó chịu, không có phản ứng một lúc:

– Cái gì là ML?

Vừa hỏi xong mới nghĩ ra có ý gì, liền không nhịn được cười:

– Phụ nữ bây giờ thật lợi hại, cái gì cũng dám nói.

– Hừ, anh mới biết hả?

Lam Miệt liếc Hạ Tưởng một cái:

– Anh rảnh thì lên mạng sẽ biết ngay, xem sách của các tác giả nữ, miêu tả còn hay hơn tác giả nam nữa đó, hơn nữa còn có một nữ mà nhiều nam… tốt hơn hết là đừng xem, không chừng đàn ông các anh chịu không nỗi đâu. Tôi có một người bạn học có nickname là cà phê Molly rất thích xem tiểu thuyết con gái, ngày nào cũng xem đến tận khuya, có khi còn giới thiệu tôi xem truyện tranh H, tôi cũng không dám xem…

– Truyện tranh H?

Vừa nói xong Hạ Tưởng cảm thấy hối hận, đúng là rảnh, tại sao lại cùng Lam Miệt thảo luận về vấn đề này?

Lam Miệt quả thật hào hứng, kéo Hạ Tưởng lại không cho hắn đi, nhất định phải kể cho hắn nghe truyện tranh H đặc sắc như thế nào. Hạ Tưởng tự nhận mình không phải là chính nhân quân tử, nhưng hắn cảm thấy trốn trong phòng bếp giấu Phương Cách và cô bé Lê để cùng Lam Miệt thảo luận vấn đề người lớn cũng rất ngại, liền vội tìm đường chạy.

Lam Miệt thấy bộ dạng bối rối của Hạ Tưởng thì bất mãn nói:

– Ăn cho béo, cũng rất biết làm bộ làm tịch.

Hạ Tưởng giả vờ không nghe, dù có quen thân với Lam Miệt thì hắn cũng là lãnh đạo quận ủy có đúng không? Phải giữ hình tượng, chủ yếu là Lam Miệt là bạn học của cô bé Lê, là vợ chưa cưới của Phương Cách.

Sáng sớm hôm sau, vợ chồng Tào Vĩnh Quốc từ thành phố Bảo đến thành phố Yến. Đã là 30 tết rồi, sau khi vợ chồng Tào Vĩnh Quốc đến, cũng không ở lâu chỉ kịp uống vài ngụm nước rồi cùng với hai vợ chồng Hạ Tưởng lái hai chiếc xe đi thẳng đến thành phố Đan Thành.

Lần này Tào Thù Quân dắt bạn gái của cậu ta là Mộng Thủy Dao đến.

Là công tử của Bí thư thành ủy, khi Hạ Tưởng trở thành anh rể của Tào Thù Quân, y bắt đầu chịu sự ảnh hưởng lớn từ Hạ Tưởng, mọi thứ đều noi gương Hạ Tưởng. Cậu ta vốn dĩ cho rằng là một người đàn ông phải quen nhiều bạn gái mới đúng là đàn ông đích thực, nhưng nghĩ lại chuyện chị mình và Hạ Tưởng vừa quen là thành công, với lại bây giờ Hạ Tưởng thuận buồm xuôi gió, lại rất yêu chị nên Tào Thù Quân liền thay đổi ý nghĩ, quyết định nắm chắc Mộng Thủy Dao là được.

Chủ yếu là Mộng Thủy Dao vô cùng khôn khéo, tính tình rất giống Tào Thù Lê nhưng không thông minh như Tào Thù Lê, cũng rất xứng với Tào Thù Quân. Tào Thù Quân tự mình biết rõ, cô gái thông minh như chị thì y kham không nỗi, thà tìm một cô gái dịu dàng thật thà cũng thấy an tâm hơn.

Tào Thù Quân cũng có bằng lái, ngứa tay y liền chở mẹ, chị gái và Mộng Thủy Dao. Hạ Tưởng và Tào Vĩnh Quốc đi cùng một xe, hai người có chuyện muốn nói.

Lần trước Hạ Tưởng bị thương, Tào Vĩnh Quốc không đến Bắc Kinh thăm hắn, sau đó khi hắn khỏe lại về thành phố Yến, Tào Vĩnh Quốc nhân cơ hội về thành phố Yến họp Tỉnh ủy, nhân tiện thăm Hạ Tưởng. Tuy là ông ấy không nói gì nhiều, Hạ Tưởng cũng cảm thấy cha vợ đối với hắn cũng có nhiều ý kiến.

Đoán là sẽ trách hắn quá liều lĩnh quá mạo hiểm thôi.

Quả nhiên, vừa lên đường, Tào Vĩnh Quốc đã mở miệng nói:

– Tiểu Hạ, con không còn nhỏ nữa, lại có con rồi, trước khi làm việc gì cần suy xét cho kỹ rồi mới làm, biết rõ là cạm bẫy, tại sao lại còn nhảy vào? Né tránh không tốt sao, không nhất định phải đối đầu với đối thủ, con mà bị thương, thì có rất nhiều người lo lắng! Bây giờ con không như trước rồi, trên có già dưới có trẻ, có rất nhiều trọng trách.

Tào Vĩnh Quốc không tỏ vẻ thân thiết, có lẽ là do lâu năm làm quan vẻ thân thiết không biểu lộ ra bên ngoài như những ông lão bình thường. Đương nhiên, cũng không loại trừ tình cảm giữa cha vợ và con rể rất khó trao đổi, nhưng dù thế nào đi nữa Hạ Tưởng cũng cảm nhận được sự lo lắng, oán hận trong mắt ông ấy.

Oán hận, cũng là vì yêu thương mà quở trách thôi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường – Quyển 6
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 09/10/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lục Thiếu Du – Quyển 22
0 Tiểu Long rống to: Huyền Vũ Nộ! Ảo ảnh khổng lồ sau lưng Tiểu Long đột nhiên lao hướng ba tộc Hỏa Vũ Ngốc Ưng, trong khoảnh khắc bao phủ giữa không trung. Grao! Ảo ảnh khổng lồ gầm rống như rồng ngâm, giờ phút này không gian run rẩy, xung quanh như có năng lượng kinh người từ bốn phương tám hướng truyền đến. Từng đợt năng lượng quái dị bắt đầu tụ tập phát ra năng lượng khủng bố vặn vẹo khí lưu không gian. Xung quanh dạt ra sóng không gian, khe nứt không gian lan tràn. Năng lượng khủng bố bao phủ vạn thú ba tộc Hỏa Vũ Ngốc Ưng, Hắc Lân...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Linh duyên - Tác giả The Kid
Truyện lấy các nhân vật trong phim “Linh duyên: Bí mật từ hình nhân” Trong đêm tối, Hạnh chạy thục mạng trên con đường vắng. Cô chạy như bị ma đuổi, trông cô có vẻ đang sợ hãi một thứ gì đó. Hạnh chạy mệt nên dừng lại để thở. Bất ngờ Hương xuất hiện từ đằng sau, cô bịt miệng Hạnh bằng cái khăn có thuốc mê khiến Hạnh ngất đi. Sau đó Hương kéo Hạnh vào một căn nhà hoang. Hạnh tỉnh lại thì thấy mình đang bị trói hai tay ra sau lưng, cơ thể cô đang trần truồng, và Hương chính là người đã lột quần áo của Hạnh ra. Hạnh hốt hoảng nói: Trời...
Phân loại: Truyện nonSEX
Dương Thần – Quyển 4
0 Lâm Nhược Khê nói xong, chuẩn bị xuống núi thì cũng đã hơn nửa tiếng đồng hồ, Dương Thần không thấy sao cả, nhưng chiếc mũi và khuôn mặt Lâm Nhược Khê đều đã ửng hồng lên vì gió thổi. Lúc xuống núi, Dương Thần lấy áo khoác lên người Lâm Nhược Khê. Lâm Nhược Khê từ chối nhưng không thể đẩy Dương Thần ra được, trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: Không cần phải vậy đâu, đi một đoạn đường như thế này không có gì đáng lo cả. Đợi đến khi bị nhiễm lạnh rồi thì không kịp nữa, ngày mai là đêm giao thừa rồi, nếu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng