– Đã lâu không gặp, xương cốt càng cường tráng hơn rồi. Đúng là tuổi trẻ, quăng quật chẳng những không có việc gì mà ngày càng khỏe hơn. Đàn ông mà trải qua mưa gió thì mới có hương vị đàn ông.
Hạ Tưởng không chịu nổi hơi thở ướt át của người phụ nữ thành thục như Khâu Tự Điệp, rất mê người và cũng dễ dàng làm cho người ta kích động. Hắn liền lợi dụng thời cơ thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Khâu Tự Điệp, cười nói:
– Chị Khâu mới đúng là càng ngày càng trẻ đẹp.
Khâu Tự Điệp lại không cảm kích, liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái:
– Đàn ông trẻ tuổi thì tốt còn phụ nữ trẻ tuổi thì không tốt, không hiểu phong tình, lãng phí sự đầu tư của đàn ông.
Được, càng nói càng suồng sã. Hạ Tưởng đến nhà họ Khâu không phải để tán tỉnh Khâu Tự Điệp, liền vội sải bước về phía trước.
Khâu Tự Điệp không đuổi kịp Hạ Tưởng, ở phía sau cũng bước nhanh chân:
– Phụ nữ không phải là cọp đâu.
Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng nếu là người khác có phải hay không không dễ nói, dù sao cô chính là vậy, có người phụ nữ nếu so với hổ thì còn lợi hại hơn. Tốt xấu gì thì hổ giết người còn để lại vết máu, còn phụ nữ giết đàn ông, có thể không thấy máu nhưng cũng khiến người đàn ông lâm vào chỗ chết.
Cũng may trước khi Khâu Tự Điệp đuổi kịp Hạ Tưởng thì Khâu Tự Phong bước ra.
Khâu Tự Phong không để ý đến Khâu Tự Điệp, nhỏ giọng nói với Hạ Tưởng:
– Trong nhà còn có một bà cô, thật là khiến người ta đau đầu.
Không ngờ lời nói của Khâu Tự Phong lại để cho Khâu Tự Điệp nghe được. Cô ta ở sau bất mãn liền nói:
– Khâu Tự Phong, em đang nói cái gì đấy? Chị không phải là không cưới được chồng, mà là đi rồi lại quay về. Còn nữa, chị có ở nhà thì cũng không chiếm không gian của em đâu, không tiêu của em một đồng nào, cũng chẳng thèm phân chia tài sản của em, tại sao em lại ghét bỏ chị? Coi chừng chị trừng trị em đấy.
Cho dù đường đường là một Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy tại thành phố Yến nhưng trước mặt Khâu Tự Điệp, một chút uy phong cũng không có. Khâu Tự Phong vội vàng kéo Hạ Tưởng đi, bước đi nhanh như bay bỏ lại Khâu Tự Điệp ở phía sau.
Ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, thì ra đó là cách nói về phụ nữ, Hạ Tưởng coi như đã hiểu.
Khâu Nhân Lễ ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, thấy Hạ Tưởng bước vào liền đứng dậy chào, còn bước nhanh vài bước về phía trước. Hạ Tưởng cũng không dám chậm trễ, vội vàng bước nhanh hơn, không để Khâu Nhân Lễ nghênh lễ với hắn quá nhiều.
Khâu Nhân Lễ từ chi tiết nhỏ có thể nhận ra sự cẩn thận của Hạ Tưởng, ha hả cười, giơ tay ra bắt lấy tay Hạ Tưởng:
– Tiểu Hạ, việc chủ trì công tác toàn diện ở quận Hạ Mã xem như đã kiên cố thêm được một bước. Bác rất thích tính cách, cách đối nhân xử thế của cháu. Làm tốt vào, về sau sẽ có tiền đồ rất lớn.
Gặp mặt Khâu Nhân Lễ xem như là gặp mặt riêng, nhưng y thốt ra những lời đó vừa chính thức lại vừa tùy ý, hơn nữa lại đánh giá cao Hạ Tưởng, Hạ Tưởng liền khiêm tốn nói:
– Bác Khâu đã quá khen rồi. Là bạn của Tự Phong, lại là bậc con cháu, bác khen cháu như vậy, cháu xem như là bác nể mặt Tự Phong vậy. Yêu ai thì yêu cả đường đi mà.
Ánh mắt Khâu Tự Phong chớp chớp, trong lòng lại càng thêm yêu thích Hạ Tưởng.
Người thanh niên này vừa có năng lực, vừa có mắt nhìn, lại biết ăn nói. Hắn gọi là bác, hiển nhiên là từ góc độ con cháu mà xưng hô, lại nhắc đến Khâu Tự Phong, thể hiện lên sự khiêm tốn của hắn, lại ám chỉ rằng hắn không dám nhận với lời khen ngợi đó.
Không tiếp nhận lời khen của ông ta chứng tỏ là hắn không muốn cho rằng mình có công lao trong việc giúp Khâu Tự Phong thuận lợi lên làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy của thành phố Yến.
Những người trẻ tuổi giống như Hạ Tưởng, có thể leo được lên cấp Phó giám đốc Sở cũng có, tuy rằng không nhiều lắm nhưng Hạ Tưởng cũng không phải là trường hợp trẻ nhất. Nhưng có thể trở thành Phó giám đốc Sở có thực danh, hay là nhân vật số một danh chính ngôn thuận như hắn lại vẫn y nguyên không kiêu cũng không nóng nảy, sau khi trợ giúp Khâu Tự Phong thuận lợi đảm nhiệm chức Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy vẫn không kể một chút công nào, càng làm cho Khâu Nhân Lễ càng thêm hứng thú, tán thưởng hắn.
Người trẻ tuổi có thể nhẫn nhịn được thì mới có thể đi tốt con đường sau này. Ở thủ đô, ông đã gặp biết bao nhiêu loại con cháu quý tộc lỗ mãng, kiêu ngạo, ngông cuồng, dù đôi lúc cũng có vài người chín chắn, so với Hạ Tưởng thì lại quá thừa chín chắn, không đủ linh hoạt, bọn chúng nhìn vào đã biết là cố ý giả bộ chín chắn. Không giống như Hạ Tưởng, quả thật là cơ trí hơn người, linh hoạt nhiều ứng biến.
Nhưng Hạ Tưởng lại không làm cho người ta cảm thấy được sự lỗ mãng, lại càng không làm cho người ta cảm thấy là mình giả bộ, đây mới là điểm của hắn để cho Khâu Nhân Lễ cảm thán.
– Ha ha, bác cũng không phải là khen cháu đâu, là bác nói thật đấy.
Khâu Nhân Lễ nắm lấy tay của Hạ Tưởng, kéo đến ghế sofa, xem như là tiếp đãi hắn đủ nghi lễ:
– Lại đây ngồi đi, cứ tự nhiên như người trong nhà. Nếu đã gọi bác là bác thì không khách khí nữa.
Hạ Tưởng cũng biết đạo lý cung kính không bằng tuân mệnh, liền để cho Khâu Nhân Lễ kéo đi, sau đó ngồi xuống ghế sofa.
Khâu Tự Điệp cũng bước vào phòng, chủ động pha trà:
– Hạ Tưởng thích uống trà gì để tôi pha? Chắc chắn là cậu sẽ không thích uống cà phê rồi, đúng không?
Hạ Tưởng gật đầu cười:
– Trà mà tôi thích uống nhất thì chắc chắn chị không có đâu, chỉ là loại trà hoa lài được bán trong siêu thị năm đồng một túi thôi.
Khâu Tự Điệp một chút không giật mình, ngược lại còn tán thưởng thêm:
– Đúng là không phải người bình thường mà, đến cái sở thích cũng khác người. Cái này gọi là siêu phàm thoát tục.
Khâu Nhân Lễ khoát tay:
– Có đi đâu thì đi đi, để ba và Hạ Tưởng trò chuyện, đừng ở đây làm phiền.
Khâu Tự Điệp cũng không sợ Khâu Nhân Lễ, rất phản đối nói:
– Ba, ba là tán thưởng Hạ Tưởng, con thì thích Hạ Tưởng, hai bên khác biệt nhau. Con không làm ảnh hưởng đến ba, ba cũng không cần phải đuổi con, được không?
Khâu Nhân Lễ ho khan một tiếng, bất đắc dĩ cười, nói:
– Bác thật là không còn biện pháp nào với nó nữa.
Hạ Tưởng sẽ không ở trước mặt Khâu Nhân Lễ nói Khâu Tự Điệp không phải. Tự đáy lòng hắn dù có chút ý kiến về Khâu Tự Điệp, thấy cô có chút phóng đãng. Nhưng dù sao, đang ở nhà họ Khâu cũng nên nói một ít lời dễ nghe thì tốt hơn.
– Chị Khâu là người có tình cảm, có cá tính, không làm ra vẻ giả tạo, sống tự do tự tại. Đó cũng là chuyện tốt mà.
Một câu nói đánh trúng nội tâm yếu mềm của Khâu Tự Điệp, cô ta liền vui vẻ ra mặt:
– Anh bạn Hạ à, cậu thật là biết ăn nói. Tôi càng ngày càng thích cậu đấy.
Hạ Tưởng hết chỗ nói, lắc đầu, lại quay qua Khâu Nhân Lễ cười nói:
– Bác Khâu, luận chứng của Viện Quốc vụ về vành kinh tế Bắc Kinh lớn chắc bác đã biết. Đối với chuyện này bác có ý kiến gì không?
Khâu Nhân Lễ và Khâu Tự Phong liếc nhau. Hai người đều hiểu ý mà cười, không hẹn mà cùng nghĩ rằng Hạ Tưởng này đúng thật là một người thần cơ diệu toán. Mới câu nói đầu tiên đã vào vấn đề chính rồi.
Nhà họ Khâu vốn là đối với tỉnh Yến cũng không có mưu đồ gì quá lớn. Nhưng sau khi thông qua các chuyên gia thẩm định luận chứng của vành kinh tế Bắc Kinh lớn và trình báo lên Viện Quốc vụ, và được tán thành, tâm tư của Khâu Nhân Lễ liền linh hoạt trở lại.
Tỉnh Yến vây quanh thủ đô, cách thủ đô gần trong gang tấc. Vành kinh tế Bắc Kinh lớn một khi được thiết lập xong thì chắc chắn địa vị của tỉnh Yến được nâng cao lên rất nhiều. Như vậy, tỉnh Yến tái khôi phục lại vận mệnh chính trị thời Trực Lệ cũng không còn là chuyện ngàn lẻ một đêm nữa.
Lại nhìn đến cục diện và bàn tay của ông cụ Ngô tại tỉnh Yến, trong lòng Khâu Nhân Lễ cảm thấy nóng như lửa đốt. Ông cụ Ngô rất đa mưu túc trí. Ngoài mặt thì có vẻ nhúng tay cạnh tranh sự vụ ở tỉnh Yến muộn nhất so với với nhà họ Phó và họ Mai, nhưng trên thực tế, một khi đã ra tay thì liền chiếm cứ phần có lợi nhất. Hơn nữa thủ đoạn rất thâm cay, và độc đáo, biểu hiện một người có trí tuệ về chính trị hơn người, khiến Khâu Nhân Lễ tự than thở chính mình.
Nếu nói nhà họ Ngô tại tỉnh Yến chỉ có Lý Ngôn Hoằng, Cao Tấn Chu và Vu Hồn Nhiên thì Khâu Nhân Lễ cũng không cảm thấy là áp lực lớn nữa. Bởi vì nếu ba người kia muốn chỉnh góp tài nguyên tại tỉnh Yến, hoàn thành bố cục thì ít nhất cũng phải mất đến hai, ba năm thời gian. Lúc đó nhà họ Khâu cũng đủ thời gian hòa hoãn. Trong ba người đó, ngoài Cao Tấn Chu làm việc ở tỉnh Yến đã lâu hơn một chút, thì Lý Ngôn Hoằng và Vu Phồn Nhiên đều là mới đến tỉnh Yến. Muốn đứng vững chắc thì cũng cần đến thời gian một năm rưỡi. Thừa dịp lúc này nhà họ Khâu nỗ lực cố gắng cũng có thể sắp xếp được hai người ở tỉnh Yến, cũng chưa chắc đi sau nhà họ Ngô quá nhiều.
Là người mới tới như Lý Ngôn Hoằng, Vu Phồn Nhiên cũng được, hay là người đã ở tỉnh Yến hơn hai năm như Cao Tấn Chu, muốn hoàn toàn mở ra được cục diện ở tỉnh Yến, xây dựng lực lượng thì không phải một lần là xong được. Thậm chí còn phải tốn rất nhiều tâm huyết cũng chưa chắc đã thành công. Mỗi một địa phương đều có những thế lực bản địa rất vững chắc, và rắc rối phức tạp, muốn thực sự đứng vững gốc rễ thì phải trả giá rất nhiều gian khổ. Dù sao ba người kia đều không phải là nhân vật số một hay số hai, lại không nằm trong Ban tổ chức cán bộ và những phòng ban quan trọng khác.
Nhưng điều khiến cho Khâu Nhân Lễ cảm thấy kinh hãi đó chính là Hạ Tưởng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |