Hạ Tưởng nhìn Khâu Nhân Lễ gật đầu cười:
– Bác Khâu, Tự Phong tuy rằng đảm nhiệm chức Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, nhưng cũng chỉ vừa mới nhậm chức, căn cơ vẫn chưa vững. Cháu cảm thấy cần phải giành ra thời gian để Tự Phong tiếp xúc với Bí thư Phương một chút…
Đề nghị đầu tiên của hắn chính là muốn Phương Tiến Giang chỉ điểm cho Khâu Tự Phong như thế nào để kiểm soát Ban tổ chức cán bộ một cách tốt nhất, cũng như giúp cho Khâu Tự Phong hiểu biết về những người trong ban người nào có thể dùng được.
– Còn nữa, Tự Phong cũng không cần kết giao quá thân với Bí thư Trần, càng phải duy trì mối quan hệ bằng hữu tốt đẹp thích hợp với Thị trưởng Hồ.
Khâu Nhân Lễ sửng sốt, đề nghị thứ nhất thì không nằm ngoài dự kiến của ông, nhưng đề nghị thứ hai lại khiến người ta nghĩ không ra. Không nói đến Trưởng ban Tổ chức cán bộ không đi lại gần với Bí thư, mà cứ phải đi lại với Thị trưởng cũng đã là một hành động không ổn rồi. Ngoài ra, với mối quan hệ giữa Hạ Tưởng và Trần Phong thì Hạ Tưởng cũng không nên cấm Tự Phong kết giao với Trần Phong, là đạo lý gì? Ông ta còn chưa kịp mở miệng hỏi thì dường như suy nghĩ ra được điều gì, vội hỏi:
– Trần Phong bị điều chuyển đi sao?
– Đoán chừng sắp rồi.
Hạ Tưởng gật đầu. Trần Phong mơ hồ lộ ra một chút tin tức với hắn, có khả năng bị điều chuyển nhưng thời gian cụ thể chưa định. Hơn nữa là sẽ có khả năng đến thủ đô chứ không ở lại tỉnh Yến. Trần Phong vừa đi thì Hồ Tăng Chu sẽ tiếp nhận chức Bí thư. Cho nên hắn mới đề nghị Tự Phong nên qua lại nhiều hơn với Hồ Tăng Chu, là để phòng ngừa chu đáo.
– Còn nữa, cháu cũng muốn giới thiệu cho Tự Phong quen biết với Trưởng ban thư ký, Phó thị trưởng Cao và Phó thị trưởng Vu.
Trần Phong vừa đi, tuy rằng là mất đi trụ cột quan trọng nhưng trong Thành ủy, mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng vẫn vững chắc như cũ. Ngoại trừ với Hồ Tăng Chu là không thân cũng không ghét, không gần không xa, hắn còn có những mối quan hệ mật thiết với Lý Đinh Sơn, Cao Hải, Vu Phồn Nhiên, Tôn Định Quốc. Hiện tại, lại có thêm Khâu Tự Phong, về cơ bản cho dù Hồ Tăng Chu và Phó Tiên Phong liên kết với nhau thì cũng sẽ không phải muốn làm gì thì làm trong Thành ủy.
Trong mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng đều là những người có thực quyền. Như Phó thị trưởng thường trực, Phó thị trưởng Ủy viên thường vụ, Cục trưởng Cục Công an thành phố, Trưởng ban thư ký, còn có thêm Trưởng ban tổ chức cán bộ. Nếu những người này vì Hạ Tưởng mà cùng phát biểu thì cũng đủ khiến cho Hồ Tăng Chu đau đầu và Phó Tiên Phong chẳng làm gì được.
Khâu Nhân Lễ tiếp tục gật đầu:
– Bác thay Tự Phong cảm ơn cháu.
Hạ Tưởng vội xua tay:
– Bác Khâu đừng khách sáo. Với tình bạn của cháu và Tự Phong lúc này thì cháu giúp anh ấy thì cũng như là giúp bản thân mình mà.
– Hiện nay, tình hình ở thành phố thì còn dễ nói, Tự Phong ở cương vị Trưởng ban tổ chức cán bộ cũng dễ triển khai công việc, nhưng tình hình ở tỉnh thì phức tạp rồi…
Khâu Nhân Lễ không chút để ý hỏi.
Ngoài mặt là không để ý, thực chất là mang hàm ý trưng cầu ý kiến của Hạ Tưởng, như thế nào để nàh họ Khâu mở ra cục diện ở tỉnh Yến.
Hạ Tưởng còn chưa mở miệng thì Khâu Tự Điệp đã mang trà đến. Cô bất mãn trừng mắt nhìn Khâu Tự Phong, lại quay sang Khâu Nhân Lễ nói:
– Ba à, nắm dao phải nắm đằng cán, đạo lý phải cho đi trước chẳng lẽ ba không hiểu? Làm gì có chuyện bắt người ta hỗ trợ không cho mình chứ? Phải hứa hẹn thật nhiều ưu đãi cho Hạ Tưởng thì cậu ấy mới chịu nói thật.
Lời nói của Khâu Tự Điệp có phần hơi trắng trợn. Khâu Tự Phong và Hạ Tưởng đã quen thì còn đỡ chứ Khâu Nhân Lễ thì liền sa sầm nét mặt, ho khan một tiếng, mặt đỏ lựng.
Quả thật là vừa đến chỉ lo hỏi Hạ Tưởng mà không nghĩ đến mối quan hệ giữa người với người là tương trợ nhau. Hạ Tưởng cái gì cũng không đề cập, trợ giúp nhà họ Khâu vô điều kiện. Người ta không đề cập đến chính là người ta đề cao nhân cách của mình. Nhà họ Khâu cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm là nhà họ Khâu không biết đối nhân xử thế.
Bình tĩnh mà suy xét, Hạ Tưởng trợ giúp nhà họ Khâu giành được ích lợi tại tỉnh Yến, đương nhiên không phải là không có tâm tư riêng. Một người không thể làm chuyện gì mà không có mục đích. Hắn trợ giúp Khâu Tự Phong thứ nhất là vì cảm thấy Khâu Tự Phong đáng để kết giao, là bạn bè, có thể qua lại lâu dài. Thứ hai là hắn muốn mượn thế lực của nhà họ Khâu mà cản trở Phó Tiên Phong thực hiện được dụng ý của y. Đồng thời, về lâu dài, cũng là không muốn thế lực của bất kỳ nhà nào bành trướng ở tỉnh Yến.
Trong đó bao gồm cả nhà họ Ngô.
Trong mắt Hạ Tưởng, dù ân oán giữa hắn với nhà họ Ngô nhiều nhất, thù hận nhiều nhất với nhà họ Phó, nhưng bình tâm suy nghĩ thì sự thật là bốn nhà đều giống nhau, đều muốn giành được những lợi ích về chính trị và kinh tế. Chẳng qua hắn và nhà họ Phó vì nhiều nguyên nhân mà trở mặt với nhau. Còn nhà họ Ngô là vì Liên Nhược Hạm mà có ân oán với nhau. Trên thực tế, phân tích một cách cẩn thận thì với bốn nhà này hắn đều không thể đi lại quá gần với một nhà. Nói không khoa trương, có thể cách xa hơn một chút, nhưng tuyệt đối không thể thân cận quá.
Xa, còn có thể giữ được mình. Gần, lại có khả năng bị thế lực các gia tộc nuốt chửng. Hoặc là trong sự tranh đấu giữa các nhà thì mình sẽ trở thành lính hầu, và trở thành kẻ vứt bỏ khi đến thời khắc then chốt có thể vứt bỏ đi.
Cho dù là nhà họ Ngô thì hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng. Tuy hắn và Liên Nhược Hạm có tình cảm, lại có con với nhau, nhưng dựa trên mối quan hệ giữa Khâu Tự Phong và Phó Tiên Phong thì hắn đã đưa ra một kết luận. Đối với các đại gia tộc mà nói, thế lực và thực lực mới là căn bản, lợi ích mới là vĩnh hằng. Đám cưới chỉ là một cái cớ, không thể trở thành nhân tố then chốt khi quyết định vấn đề. Hoặc là nói, chỉ có một chút ảnh hưởng nhỏ thôi, chứ hoàn toàn không thể chi phối toàn đại cục.
Khâu Tự Phong vì chức Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy mà có thể không để ý đến cảm giác của Phó Đóa Đóa, cũng có thể không cần quan tâm Phó Tiên Phong là anh vợ của y. Cũng như vậy, khi liên quan đến lợi ích, nhà họ Ngô sẽ không bởi vì hắn là người đàn ông của Liên Nhược Hạm và là ba của Liên Hạ mà nương tay. Nếu hắn được nhà họ Ngô tiếp nạp vào cái gọi là hệ thống trung tâm của gia tộc, hoặc là nói trở thành người phụ thuộc vào nhà họ Ngô, thì hắn phải chấp nhận một sự thật cực kỳ ác liệt.
Sự thực chính là, hắn sẽ có khoảng cách với nhà họ Mai và họ Khâu, mất đi sự tín nhiệm của Mai Thái Bình và Khâu Tự Phong. Đồng thời, trong một khoảng thời ngắn có lẽ nhận được nhiều ưu đãi từ nhà họ Ngô, nhưng về lâu dài hắn chắc chắn sẽ bị nhà họ Ngô thao túng, trở thành tên nô lệ xếp đầu tại thành phố Yến cho nhà họ Ngô, tiên phong trong mọi chuyện, giành ích lợi cho nhà họ Ngô.
Hạ Tưởng sẽ không làm cái việc ngốc nghếch giao cả vận mệnh của mình vào tay người khác. Ích lợi ngắn hạn không khiến hắn động lòng. Hắn luôn luôn nghĩ đến những lợi ích lâu dài, làm sao có thể vì chuyện nhà họ Ngô mà phạm phải sai lầm có tầm nhìn nông, ngắn?
Hắn tận tâm trợ giúp Khâu Tự Phong, ngoài mặt là chống lại Phó Tiên Phong, khuấy động thế cục của tỉnh Yến, không cho Phó Tiên Phong đắc thủ, cũng không để nhà họ Phó và Diệp Thạch Sinh lại gần với nhau, ngầm nói cho nhà họ Ngô biết hắn thủy chung kiên định giữ vững lập trường không thay đổi và dựa theo nguyên tắc của hắn mà làm.
Có lẽ ông cụ Ngô đề xuất chủ ý gặp mặt hắn chính là bởi vì lần này hắn đã ra tay giúp nhà họ Khâu có được vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy.
Lại nghĩ đến Ngô Tài Dương cũng có ý muốn gặp hắn, Hạ Tưởng càng kiên định niềm tin của hắn, nhất định phải kiên trì đi theo con đường của mình, không thể bị người khác chi phối. Đồng thời hắn hạ quyết tâm, nếu việc gặp mặt Ngô Tài Dương có thể từ chối được thì từ chối. Nếu không từ chối được thì gặp hết những người mà hắn muốn gặp rồi nói tiếp.
Lời nói của Khâu Tự Điệp nửa thật nửa giả, nhưng Hạ Tưởng phải coi là thật, vội vàng cười giảng hòa:
– Ưu điểm lớn nhất của tôi đó chính là trọng tình cảm bạn bè. Tôi và Tự Phong hiện nay là bạn tốt, giúp anh ấy chính là giúp mình. Làm gì có chuyện giúp bản thân còn nghĩ đến đòi báo đáp? Chị Khâu đừng nói giỡn, chị nói như vậy chính là muốn đuổi tôi về.
– Tôi thì không nỡ đuổi cậu đi. Ý của tôi chính là nếu cậu cần gì thì cứ hỏi tôi. Nơi này tôi cái gì cũng có. Cậu giúp Tự Phong cũng là giúp tôi. Tôi thay mặt cậu ấy cảm ơn cậu.
Khâu Tự Điệp đúng là thích nói giỡn, câu nào câu nấy đều có thể khiến người ta tưởng tượng được.
Hạ Tưởng chỉ còn cách mỉm cười đáp lại:
– Được, nếu như tôi có cần chị Khâu hỗ trợ gì thì nhất định sẽ mở miệng.
Sau đó hắn bất chợt dừng lại, ngượng ngùng nói:
– Hiện tại có một việc muốn nhờ chị Khâu giúp đỡ, không biết….
Khâu Tự Điệp mừng rỡ vội vàng lên tiếng:
– Có chuyện gì nói nhanh. Không có chuyện tôi không làm được.
Sau đó nửa giận dỗi nói:
– Không được gọi là chị Khâu, khó nghe quá, phải gọi là chị Điệp.
– Chị Điệp!
Hạ Tưởng gọi một tiếng, trong lòng nghĩ rằng gọi chị Điệp càng khó nghe hơn, tuy nhiên trên mặt vẫn lộ nét tươi cười.
– Nghe nói là gừng tây do Lục Tất Cư muối ăn ngon lắm. Tôi từ nhỏ đã thích ăn gừng tây, tuy nhiên toàn không mua được. Không biết chị Điệp có thể mua giúp tôi một ít hay không?
– Chuyện nhỏ. Tôi biết Chủ tịch của Lục Tất Cư, để tôi lập tức đi tìm hắn.
Khâu Tự Điệp làm việc nhanh gọn, nói đi là đi, giơ tay lấy cái chìa khóa ô tô:
– Chờ đó nha, tôi lập tức mang về ngay.
Khâu Tự Điệp xoay người bước đi, tốc độ cực nhanh khiến người ta kinh ngạc. Khi nhìn thấy cô lái xe ra khỏi nhà, Khâu Tự Phong mới cười ha hả:
– Vẫn là Hạ Tưởng thông minh. Một cây gừng tây đã khiến bà chị này rời đi ngay. Hiện tại thật sự là yên tĩnh đi rất nhiều rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |