Quan Trường – Quyển 6

Phần 199

Một nhà ba người lái xe đi. Liên Nhược Hạm ngồi trên chiếc Land Rover nhớ lại chuyện cũ liền mỉm cười ngọt ngào:

– Khó mà tin được anh làm quan ngày càng lớn, tiền kiếm được ngày càng nhiều, vậy mà vẫn dùng chiếc Land Rover em đã mua cho anh. Chỉ bằng điểm này thôi đã đáng để tin cậy anh rồi.

Hạ Tưởng liền cười ha hả nói:

– Anh từ nhỏ đã biết tiết kiệm rồi. Chiếc xe này chắc lại dùng bền, ngoại trừ hao dầu một chút thì không còn vấn đề gì. Tại sao phải đổi chứ? Đổi xe thì phải tiêu tiền, có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm.

Liên Nhược Hạm cười vui vẻ:

– Xem anh nói khổ sở như vậy dường như anh rất nghèo không bằng. Em quyết định thu hồi lại cái xe này, đỡ mất công anh phải khai báo hủy. Em muốn lưu lại làm kỉ niệm, không cho anh sử dụng nữa đâu. Anh hãy mua một chiếc xe mới đi.

Hạ Tưởng vẻ mặt đau khổ nói:

– Anh không có tiền!

Tiểu Liên Hạ giơ đồng xu một tệ trên người nói:

– Ba ơi, con có tiền, con cho ba.

Hạ Tưởng dở khóc dở cười, nhận đồng xu của tiểu Liên Hạ nói:

– Cám ơn con trai yêu của ba. Ngày mai ba mua cho con một chiếc xe ô tô to, được không?

– Hứ, mua xe cho con thì có tiền, mua xe cho mình thì không có? Thật keo kiệt!

Liên Nhược Hạm lấy từ trong túi xách ra một cái chìa khóa ô tô:

– Xem như em nợ anh. Đây, xe em đã mua cho anh đây, lấy lái đi là được rồi.

Hạ Tưởng vừa nhìn thấy ký hiệu trên chiếc chìa khóa, vội vàng rụt tay về:

– Anh lái Land Rover là vì không nhiều người biết nó, không biết nó có giá trị bao nhiêu tiền. Em đưa cho anh một chiếc xe Mercedes Benz mới chẳng phải cố tình cho người khác nhìn sao? Anh là Bí thư Quận ủy, phải chú ý hình tượng và ảnh hưởng của mình một chút.

Liên Nhược Hạm hé miệng cười:

– Đùa anh thôi, chiếc xe này là xe mới của em, không đến lượt anh lái đâu. Xe của anh là Volvo, vừa khiêm tốn lại vừa an toàn, có hài lòng không?

– Vừa lòng, đương nhiên là vừa lòng.

Hạ Tưởng không dám nói là không hài lòng. Liên Nhược Hạm tặng ô tô cho hắn hàm ý rất rõ ràng, chính là muốn hắn về sau thường xuyên đến thủ đô thăm mẹ con cô. Hắn nhất định phải cảm động và nhớ nhung tình ý của cô.

Khi tới nhà hàng, đang trên đường đến phòng đã đặt sẵn để dùng cơm thì tình cờ gặp Phó Tiên Phong.

Liên Nhược Hạm đặt chỗ tại nhà hàng Bắc Kinh, nhà hàng có tiếng là nơi tập trung các vị danh tiếng lui tới, là nơi hội tụ thường xuyên những vị quan lớn quyền quý. Gặp phải một số người nổi tiếng và quan chức lớn là chuyện bình thường, nhưng không may lại gặp phải Phó Tiên Phong, nên khiến Hạ Tưởng cảm thán thế giới này thật là nhỏ.

Phó Tiên Phong đang nói chuyện tiếp khách, vừa ngẩng đầu nhìn thấy gia đình Hạ Tưởng đi ngang qua không khỏi ngây cả người.

Y vốn muốn chào hỏi, thủ đô là địa bàn của y, chẳng lẽ phải sợ Hạ Tưởng sao? Chỉ có điều vừa nhìn thấy Liên Nhược Hạm bên cạnh Hạ Tưởng đang trợn mắt nhìn y thì y có chút không yên, đứng một lát nhưng vẫn không đứng lên.

Hạ Tưởng nhìn thấy sự bối rối của Phó Tiên Phong. Không hẹn mà gặp thì quả thật là bất ngờ. Hắn nhớ đến Phó Tiên Phong từng mượn chuyện quan hệ giữa hắn và Liên Nhược Hạm để gây náo loạn một thời gian, hắn vẫn có thể nhẫn nhịn được, còn Liên Nhược Hạm có giận cũng là bình thường.

Không ngờ Phó Tiên Phong sau khi sửng sốt, lại đứng lên, mặt nở nụ cười đi tới:

– Bí thư Hạ, thật là trùng hợp, anh cũng đến đây dùng cơm à?

Không bao giờ giơ tay đánh người đang tươi cười với mình cả, huống chi Hạ Tưởng chưa bao giờ nghĩ là sẽ giáp mặt người này, cho nên hắn cũng nhiệt tình bắt tay lại Phó Tiên Phong:

– Chào Bí thư Phó, rất vui khi gặp lại.

Phó Tiên Phong nhìn qua Liên Nhược Hạm khẽ gật đầu, rồi lại nói tiếp với Hạ Tưởng:

– Tiện đây dùng cơm chung luôn chứ?

Những lời này đương nhiên là những lời khách sáo, Hạ Tưởng còn chưa mở miệng từ chối khéo thì Liên Nhược Hạm đã lạnh lùng nói:

– Không tiện, cũng chẳng cần.

Phó Tiên Phong không còn biện pháp nào với Liên Nhược Hạm, cô ấy không nể mặt y chút nào. Y chỉ còn cách nhịn mà thôi, liền cười gượng nói:

– Là tôi đường đột, vậy không quấy rầy mọi người nữa.

Liên Nhược Hạm vẫn không chịu buông tha cho Phó Tiên Phong:

– Anh đâu chỉ là đường đột mà chính là cố tình gây sự. Phó Tiên Phong, Hạ Tưởng có thể nhịn anh nhưng giữa tôi và anh vẫn chưa tính xong. Anh trở về nói với Phó Thúc Tài, cẩn thận công ty phần mềm của anh ta đấy.

Phó Thúc Tài có chút tài kinh doanh, chẳng những tham gia vào ngành sản xuất truyền thống mà còn vô cùng hứng thú với mạng Internet và các loại phần mềm. Y đã đầu tư một số tiền lớn thành lập một công ty chuyên viết phần mềm. Hiện tại đã trở thành một trong mười công ty sản xuất phần mềm mạnh trong cả nước, doanh số rất cao, rất có triển vọng đưa lên sàn, là báu vật trong tay của Phó Thúc Tài.

Công ty của Liên Nhược Hạm là một công ty danh tiếng trong ngành công nghiệp mạng, Phó Tiên Phong đương nhiên cũng biết rõ điều này, càng biết rõ với thực lực của công ty Liên Nhược Hạm thì việc thu mua lại công ty của Phó Thúc Tài dễ như trở bàn tay. Đương nhiên, Phó Thúc Tài sẽ không chịu bán công ty, y vẫn còn trông cậy thu được món lớn từ việc lên sàn. Nhưng nếu Liên Nhược Hạm cứ cố tình thu mua, hoặc cố ý cạnh tranh thì khả năng công ty của Phó Thúc Tài bị phá sản là không thể không có.

Liên Nhược Hạm một phát đã đánh trúng được điểm yếu của Phó Tiên Phong. Sự tình một khi phát sinh, Phó Thúc Tài biết được nguyên nhân là do y mà ra, chắc chắn sẽ còn giận tím mặt, trút giận lên y.

Phó Tiên Phong vẻ mặt xấu hổ, trong mắt ánh lên sự tức giận, vừa tính nói cái gì đó nhưng Liên Nhược Hạm không cho y cơ hội, liền kéo Hạ Tưởng xoay người đi. Bước đi vài bước còn quay đầu lại nói:

– Có bản lĩnh thì cứ chụp ảnh lại đi.

Trong lòng Phó Tiên Phong dâng lên sự phẫn nộ, nhưng y cảm thấy không đáng để cãi nhau với một người phụ nữ, đứng ngây ở đó, nửa ngày không có phản ứng lại.

Hạ Tưởng cũng mặc kệ y. Dù sao thì hắn cũng biết Phó Tiên Phong hôm nay có tiệc nhưng chắc cũng chẳng còn tâm trạng để ăn. Cũng không tệ, gặp được Phó Tiên Phong, Liên Nhược Hạm có thể giải tỏa được uất giận trong người thì âu đó cũng là chuyện tốt.

Liên Nhược Hạm đúng là giải tỏa được uất ức, ăn uống cũng ngon hơn, lại còn cực kỳ vui vẻ.

Trong lúc dùng bữa, Liên Nhược Hạm nhận được điện thoại của Vệ Tân. Trong dịp mừng năm mới, Vệ Tân về nhà. Quản Tân Vọng thì bận trước bận sau muốn đưa Vệ Tân về nhưng lại bị cô ấy cự tuyệt. Vệ Tân đang ở nhà gọi điện thoại cho Liên Nhược Hạm, đầu tiên là thăm hỏi, sau đó đề cập đến triển vọng của Quốc tế Yến Xuân, trong lúc nói chuyện làm bộ vô ý hỏi thăm Hạ Tưởng dạo này có khỏe không…

Kỳ thực trong lòng Hạ Tưởng đang ngồi bên cạnh hiểu rõ, Vệ Tân đối với hắn vẫn không quên. Trong cuộc đời có cơ hội gặp lại, hắn quyết định không làm tổn thương cô ấy nữa, nhưng Vệ Tân lại không tránh nổi thói quen, vẫn cứ nuôi mộng ảo tưởng với hắn, cam tâm lao đầu vào chỗ chết.

Hạ Tưởng ngẫm nghĩ một chút, nói với Liên Nhược Hạm:

– Nói với Vệ Tân, bảo cô ấy sống cho thật tốt, đối đãi nghiêm túc với tất cả những gì trong cuộc đời.

Liên Nhược Hạm cảm thấy khó hiểu trước lời nói của Hạ Tưởng, nhưng vẫn nói lại với Vệ Tân. Vệ Tân nghe xong, trầm mặc một lát rồi mới nói:

– Em nhớ kỹ rồi, chị nói với Bí thư Hạ, em có chủ kiến và cũng có suy nghĩ của riêng mình.

Hạ Tưởng nghe xong cũng cười bất đắc dĩ, nghĩ muốn thuyết phục Vệ Tân cũng không dễ dàng. Hắn quyết định tìm một cơ hội gặp mặt Vệ Tân nói chuyện cho rõ ràng.

Cơm nước xong mới hơn 8h. Về đến nhà mới phát hiện ra chiếc Volvo S80 sang trọng đang nằm trong gara. Volvo có tiếng là chú trọng an toàn, tuy không bề thế bằng xe Mercedes Benz, cũng không oách bằng BMW nhưng lại là một loại xe tốt, khiêm tốn.

Liên Nhược Hạm liền cười hỏi:

– Lái thử xem.

Hạ Tưởng cũng không mắc mưu:

– Không thử, bây giờ tối rồi, lười lái lắm.

Liên Nhược Hạm thần sắc hơi ảm đạm nói:

– Không muốn gặp ông nội à?

– Muộn rồi, bây giờ chắc ông cũng đã ngủ. Không nên quấy rầy ông.

Hạ Tưởng khéo léo từ chối lời đề nghị của Liên Nhược Hạm. Kỳ thật thì hắn biết đây không phải là đề nghị của Liên Nhược Hạm mà là ý của ông nội. Hắn không phải là không muốn gặp ông cụ mà là cảm thấy thời cơ chưa tới.

Liên Nhược Hạm cũng không miễn cưỡng. Cô đối với sự gặp mặt giữa Hạ Tưởng và ông nội cũng không lạc quan mấy. Hơn nữa tính cách của cô không thích cưỡng ép người khác, nhất là với Hạ Tưởng, lại càng không miễn cưỡng hắn làm việc mà hắn không muốn làm.

Hạ Tưởng liền cúi đầu, nhỏ giọng bên tai Liên Nhược Hạm:

– Ngày tốt cảnh đẹp, làm sao mà có tâm trí lái xe vào buổi tối chứ. Hay là anh “lái” em cho khỏe nha.

Liên Nhược Hạm lập tức đỏ mặt xấu hổ, cô đang ôm tiểu Liên Hạ, oán trách nói:

– Trước mặt con mà cũng không ý tứ chút, cẩn thận con sẽ bị anh dạy hư đó.

Hạ Tưởng vẻ mặt cười xấu xa, không nói lời nào nhưng cứ lầm bầm trong miệng. Liên Nhược Hạm lúc này quay đầu nhìn mới phát hiện con trai đã ngủ tự lúc nào trên vai cô.

Sau khi đưa con vào giường xong, Liên Nhược Hạm liền đi tắm. Khi đang tắm nửa chừng thì Hạ Tưởng đẩy cửa bước vào, muốn tắm chung. Liên Nhược Hạm xấu hổ, cô có đanh đá đi nữa thì cô cũng là phụ nữ, cũng có nét thẹn thùng liền bị Hạ Tưởng bắt nạt.

Xa cách còn hơn mới cưới, huống chi sau khi sanh con xong, thân hình Liên Nhược Hạm có sự thay đổi lớn. Mọi thứ trên cơ thể đều trở nên nhẵn nhụi mê động lòng người.

Bầu vú Liên Nhược Hạm lớn lên không ít, tuy đầu ti hơi thâm lại nhưng vẫn rất đẹp, trên bầu vú còn đọng lại khá nhiều giọt nước long lanh trang điểm cho bầu vú trắng mịn. Hạ Tưởng dùng hai tay xoa nắn cả hai bầu vú, môi kê lấy môi Liên Nhược Hạm mà hôn, rồi lại liếm láp từ mặt sang đến tai, cắn nhẹ lên vành tai cô rồi liếm từ từ xuống cằm, rồi xuống giữa khe vú, xuống rốn rồi dừng lại nơi khu vực âm hộ.

Để tiện vệ sinh thì Liên Nhược Hạm đã cạo sạch lông vùng âm hộ, cả khu vực âm hộ nhẵn thín, nhô lên. Hạ Tưởng thèm thuồng liếm láp khắp mu âm hộ, rồi lại đánh lưỡi lên khe âm hộ, không quên dùng lưỡi đánh lên hột le mấy cái. Liên Nhược Hạm chịu không nổi, rên lên một tiếng đầy thỏa mãn:

– Á…aaa…

Hạ Tưởng đánh lưỡi chán chê qua lại trên khe âm hộ, rồi lại gồng lưỡi lên, đút vào lỗ âm hộ, thụt ra thụt vào nhẹ nhàng.

Liên Nhược Hạm ngứa ngáy không chịu nổi, cái lưỡi của Hạ Tưởng quá nhỏ, cứ đâm ra đâm vào phía ngoài, trong khi đó khu vực phía trong không được chăm sóc, ngứa ngáy không thôi. Buộc Liên Nhược Hạm phải mở miệng cầu xin:

– Ư… đừng trêu đùa nữa… mau… mau đút cái kia vào đi… ưm… không chịu nổi nữa rồi…

Chiều Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng mang cái miệng còn dính đầy dâm thủy lên phía trên, áp vào môi Liên Nhược Hạm, lưỡi luồn sang quấn quýt lấy lưỡi của cô. Hôn say đắm một hồi mới kê sát tai của Liên Nhược Hạm, thì thầm ra lệnh:

– Quay người lại, tay vịn bồn rửa mặt, đưa mông lại đây để đâm vào.

Liên Nhược Hạm ngoan ngoãn nghe theo lời của Hạ Tưởng. Bình thường cô có thể ương bướng nhưng khi làm tình thì lại hết sức ngoan ngoãn, chiều mọi yêu cầu của Hạ Tưởng. Hai tay cô bám trụ lên bồn rửa mặt, hai chân hơi dạng ra, mông ưỡn về phía sau.

Hạ Tưởng kê dương vật lên miệng âm hộ, đút vào một cái, hai tay ôm lấy mông của Liên Nhược Hạm, lấy đà dập những cú dập mạnh bạo vào trong âm hộ của Liên Nhược Hạm. Vừa dập, hắn vừa thủ thỉ:

– Hự… cái lỗ của em tuyệt vời quá… so với trước lúc sinh còn tuyệt vời hơn…

– Ư… ưm… lâu lắm rồi có được thằng bé của anh… anh… chiếu có đâu…

– Hự… bé… dám nói anh bé à… xem hôm nay anh thu phục em thế nào…

“Pạch… pạch…”

Hạ Tưởng giả vờ tức giận, gia tăng tốc độ đâm dương vật vào âm hộ của Liên Nhược Hạm, mỗi lúc hạ bộ của Hạ Tưởng va vào bờ mông căng đầy đang ưỡn lên của Liên Nhược Hạm lại phát ra những tiếng “Pạch… pạch…” đầy dâm dục…

– Ưm… sướng… sướng quá anh ơi… thằng bé… không… cái ấy của anh làm em sướng quá…

Liên Nhược Hạm sướng đến tê người, cô bặm môi, hai tay bíu chặt lấy bồn rửa mặt, phía trước cúi xuống một chút, phía sau thì rướn cả mông lên trên để dương vật của Hạ Tưởng có thể vào sâu bên trong, các cơ âm hộ lúc này không ngừng co bóp lấy dương vật của Hạ Tưởng.

Lúc Hạ Tưởng chịu không nổi, bắn ra một loạt tinh trùng nóng hổi vào trong âm hộ của Liên Nhược Hạm cũng là lúc mà Liên Nhược Hạm đạt cực đỉnh, rùng mình, thét lên:

– Á… em ra… em ra mất… Áaaaaa… sướng…

Tính cả lần làm tình trong nhà tắm, đêm đó cả hai chinh chiến đủ ba lần mới chìm vào giấc ngủ…

Sáng sớm hôm sau, Hạ Tưởng vừa dùng điểm tâm xong thì nhận được điện thoại của Mai Thái Bình.

– Đến thủ đô cũng không đến gặp tôi sao? Có phải là hơi quá đáng?

Mai Thái Bình nửa giận nửa đùa.

– Tôi chờ cậu ở nhà họ Mai, đến hay không tự cậu xử lý.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường – Quyển 6
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 09/10/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hạ Thiên – Quyển 13
0 Sở Dao nhận viên thuốc, sau đó nàng khoanh chân ngồi trên giường, bỏ thuốc vào miệng, nhanh chóng nuốt xuống. Hai mắt nàng khép hờ, chân khí trong cơ thể vận chuyển theo đường lối cực kỳ quen thuộc trong kinh mạch. Sau khi viên thuốc tiến vào trong cổ họng của Sở Dao thì nhanh chóng hóa thành nước chảy theo cuống họng vào bên trong, hình như có thể thấy được đường đi của nó, trước tiên là tiến vào trong đan điền, sau đó chợt bộc phát rất nhiều khí tức, những luồng khí này nhanh chóng tiến vào trong kinh mạch mà va chạm cuồng loạn. Dù có một phần chân khí bị...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên
Lăng Tiếu – Quyển 8
0 Không, gia gia, hắn nhất định còn đang tìm kiếm Thiên Cổ thần công, hắn đã nói trong hai năm nhất định sẽ trở lại, ta tin tưởng hắn, chỉ là... Ta sợ ta không đợi đến ngày đó được. Nữ tử rất là kiên định nói. Ngươi đứa nhỏ này, hắn có cái gì tốt mà đáng giá để ngươi si tình như thế. Lão giả thán môt tiếng, lại nói tiếp: Hy vọng lời nói của Huyền Cơ Tử không sai. Lão giả vừa mới dứt lời, mỹ mắt hắn nặng nề nhảy lên, trong con mắt lóe ra tinh quang, hét lớn một tiếng: Khí tức thật cường đại, rốt cuộc là...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Nữ siêu anh hùng - Tác giả The Kid
My là một cô gái xinh đẹp, tốt bụng, hiền lành. Cô đang học trong trường đại học. Ở trong trường, cô nổi tiếng là một cô gái học giỏi nhưng tính cách khờ khạo, ngây thơ. Khi cô đeo mắt kính vào nhìn mặt cô ngố hơn bình thường. Bạn bè trong trường có người quý My, nhưng cũng có người không ưa My. My chơi thân với Trọng một chàng trai tốt bụng, hiền lành. Hai người thường hay giúp đỡ nhau trong học tập, rồi đi chơi, đi ăn. Chơi thân với nhau nên dần dần My và Trọng nảy sinh tình cảm với nhau. Mọi người không biết rằng My chính là nữ siêu anh...
Phân loại: Truyện nonSEX

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng