Quan Trường – Quyển 6

Phần 89

‘Bụp’ một tiếng, không ngờ là Hoàng Kiến Quân giành trước việc ngắt điện thoại.

Làm gì có đạo lý nói chuyện với lãnh đạo mà dám ngắt máy trước như vậy ? Bạch Chiến Mặc tuy đã kìm chế những cũng giận tím mặt, liền ném điện thoại qua một góc, chửi ầm lên:

– Phản rồi, con mẹ nó lên trời cả rồi, không để bí thư tôi vào mắt phải không ? Chờ mà xem !

Sau khi Bạch Chiến Mặc quăng điện thoại, không kiên nhẫn nổi mà phất tay về phía Lục Tiểu Khu nói:

– Cậu về trước đi, tôi còn phải suy nghĩ đã.

Lục Tiểu Khu hồn bay phách lạc mà đi khỏi, y biết Hoàng Kiến Quân cự lại Bạch Chiến Mặc một cách cứng rắn mạnh mẽ như vậy chính là biểu thị một sự khởi đầu không tốt, cục diện yên ổn đoàn kết của quận Hạ Mã, cũng theo chân chuyện không may của Hạ Tưởng mà đi, thành phản cả rồi !

So với Lục Tiểu Khu thì Bạch Chiến Mặc có nhiều chuyện để đau đầu hơn nhiều, bởi vì tổ công tác đã được thành lập ở thành phố, do Cao Hải đảm nhận nhiệm vụ tổ trưởng, Trần Thiên Vũ đảm nhiệm vị trí phó tổ trưởng, hiện tại đã tới thôn Tiểu Đấu tiến hành công tác kiểm toán. Rốt cuộc chi bộ thôn Tiểu Đấu có vấn đề hay không thì gã lại thiếu tự tin trong lòng. Tình hình hiện tại là ở quận, ở thành phố, thậm chí ở tỉnh, ai cũng đều cảm thấy bất an, lo sợ đã bị sự việc của Hạ Tưởng liên lụy đến bản thân. Dùng hình tượng thần hồn nát thần tính, nhìn gà hóa cuốc để hình dung cũng tuyệt đối không nói quá, cục diện đã vượt xa so với dự đoán trước đây của gã, cũng hoàn toàn không khớp với lời thề son sắt của Phó Tiên Phong lúc trước.

Nguyên văn Phó Tiên Phong nói là:

– Triển vọng rất cao là Hạ Tưởng vừa gãy chân, ngay từ đầu có lẽ sẽ có nhiều người tức giận, nhưng sau khi hiểu rõ sẽ buông tay mặc kệ. Ngẫm lại thì một người què chân cũng đồng nghĩa với việc bị phán tử hình đối với con đường chính trị. Nếu Hạ Tưởng đã không còn tiền đồ, thì đối với người trong quan trường mà nói chẳng khác nào không còn giá trị lợi dụng, rất nhanh sẽ chuyển từ tức giận thành thông cảm, sau đó liền biến thành tội nghiệp, rồi tiếp nữa thành không giải quyết được chuyện gì, tiếng sấm thì to nhưng mưa thì nhỏ !

Lời nói của Phó Tiên Phong còn ở bên tai nhưng thế cục đã không còn khống chế được, mà lại có xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng hơn. Quả thật, Hạ Tưởng chỉ bị thương chứ không tàn phế, mặt khác, những người bảo vệ cho Hạ Tưởng thì thái độ rất kiên định, Bạch Chiến Mặc chỉ biết Phó Tiên Phong đã tính sai, tính sai có nghĩa là tính sai, chẳng những không chặt đứt được hai chân và tiền đồ của Hạ Tưởng, còn khiến hắn giành được thanh danh !

Tình hình hiện tại không phải là đầu voi đuôi chuột nữa mà là từng trận sấm sét, mây đen cuồn cuộn, mắt thấy sẽ có mưa to như trút nước.

Khang Thiếu Diệp nằm viện, tạm thời không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, Hạ Tưởng cũng nằm viện cũng không biết lúc nào trở về công tác. Quận Hạ Mã liền không khác gì lâm vào tình trạng tạm dừng, Bạch Chiến Mặc còn có cảm giác như người bị thương nặng, thậm chí không biết bước tiếp theo nên làm như thế nào mới tốt. Lực bất tòng tâm, rơi vào tình trạng kiệt sức, từ sâu trong nội tâm gã cảm thấy một cảm giác vô lực.

Đau đầu. Vô cùng đau đầu.

Hạ Tưởng, làm sao mày không tàn phế đi cho xong ? Mày không tàn phế thì người khác làm sao mà ngẩng đầu được ?

Vừa nghĩ tới chuyện sau khi Hạ Tưởng lành vết thương trở về quận Hạ Mã, không biết sẽ triển khai trả thù như thế nào, từ đáy lòng Bạch Chiến Mặc dâng lên cảm giác ớn lạnh. Gã đã từng chứng kiến thủ đoạn của Hạ Tưởng, không một tiếng động đã đem hơn phân nửa ủy viên thường vụ ở quận Hạ Mã đoàn kết lại quanh hắn, khiến gã lâm vào cảnh bị kinh bỉ chê cười !

Mấu chốt là, nếu chẳng may Vương Đại Pháo sa lưới thì làm sao bây giờ ?

Bạch Chiến Mặc cầm lấy điện thoại gọi cho Phó Tiên Phong, muốn làm cho Phó Tiên Phong đưa ra chủ ý, không ngờ gọi đến thì thấy điện thoại tắt máy.

Gã không cam lòng, lại gọi tới văn phòng của Phó Tiên Phong. Thư ký nói, phó bí thư Phó đã quay về Bắc Kinh …

Trong lòng Bạch Chiến Mặc giật thốt, hôm nay thứ hai đầu tuần, đang là thời điểm nhiều việc, làm sao lại trở về Bắc Kinh được ? Chẳng lẽ sự việc không ổn rồi ? Dù sao có quay về Bắc Kinh cũng không nên tắt máy di động, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Gã còn cảm thấy nôn nóng bất an, gấp đến độ chạy quanh văn phòng, hoang mang lo sợ.

Bạch Chiến Mặc tuy là nôn nóng nhưng cũng chỉ đi đi lại lại, còn Phó Tiên Phong đang lái xe Mercedes-Benz trên đường cao tốc, cũng rất là đau đầu và tức giận đến chửi thề luôn miệng.

Không vì cái gì khác, chỉ vì Vương Đại Pháo ngu xuẩn và không có đầu óc !

Sự việc đã phát sinh rất ngẫu nhiên, hơn nữa sau khi phát sinh thì kéo theo một loạt sự kiện, khiến gã không thở nổi. Gã chỉ còn cách để vấn đề của Vương Đại Pháo qua một bên, bình tĩnh đối phó với tình huống trước mặt, nếu không vô ý mà lộ ra dấu vết thì thua cuộc hoàn toàn.

Mặc dù gã cũng biết mấy người Trần Phong nghi ngờ gã là người đứng sau ra độc thủ, nhưng cũng chỉ là nghi ngờ, không có chứng cớ, không ai dám có ý định chụp mũ cho một cán bộ cấp sở, là nhân vật số hai ở Thành ủy thành phố Yến, nếu không sẽ chịu trách nhiệm chính trị nghiêm trọng. Đúng là vì có điểm này nên Phó Tiên Phong mới không sợ hãi, mới làm bộ cùng mọi người cố gắng làm tốt công tác giải quyết hậu quả, giống như là gã và sự việc không hề có chút quan hệ nào với nhau vậy.

Người ta nghi ngờ là chuyện của người ta, còn gã thì dường như vẫn không có chuyện gì, nhưng chỉ là tỏ ra ở bên ngoài, khi không có chứng cứ rõ ràng, ai có thể làm gì được gã đây ? Chỉ cần là làm một cách quang minh chính đại thì gã đều kiên quyết ủng hộ. Chỉ cần có điểm nào cần bàn bạc, thì gã liền giống như người một nhà vậy không hề khách sáo, tỏ thái độ như bình thường, chính là để cho người khác không nhìn ra được sự khủng hoảng bên trong của gã.

Trên thực tế, trong lòng gã thật sự khủng hoảng.

Gã khủng hoảng không phải vì cục diện tại tỉnh Yến và thành phố Yến có xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng, mà là bởi vì Vương Đại Pháo.

Tỉnh Yến cũng vậy, thành phố Yến cũng thế, nếu có muốn gây sức ép ầm ĩ, cũng chỉ đến một mức độ, luôn chỉ trong một phạm vi thấy được. Các sự việc chính trị, thường chú ý đến quy định và phạm vi, không phải chỉ có cơn thịnh nộ của một hai người mà có thể quét ngang hết thảy mọi chuyện, gã đều đã đoán trước được là cho dù là Phạm Duệ Hằng, Tống Triêu Độ hay là Trần Phong, Lý Đinh Sơn, đều là những người có trí tuệ chính trị, trước tiên sẽ xử lý mấy con tép giúp Hạ Tưởng hết giận.

Đối với Tần Thì Vũ và Lục Tiểu Khu, nếu có thể bảo vệ thì bảo vệ, còn không đảm bảo được thì coi như hy sinh, không ảnh hưởng đến đại cục, dù sao bọn họ cũng không biết được bí mật thực sự. Phó Tiên Phong chỉ suy nghĩ đến hai việc, một là thái độ của Diệp Thạch Sinh rất quan trọng, chỉ cần Diệp Thạch Sinh không liều lĩnh ra mặt vì Hạ Tưởng, gã liền có thể nắm chắc sẽ ổn định được cục diện toàn bộ tỉnh Yến.

Còn việc kia chính là Vương Đại Pháo.

Mà theo tình hình trước mắt thì Diệp Thạch Sinh cũng chỉ làm ra vẻ bề ngoài, cho Hạ Tưởng đãi ngộ thỏa đáng chứ không phải tức giận thực sự và truy cứu đến tận cùng. Hiện tại chỉ sợ là Diệp Thạch Sinh cũng không thật sự quan tâm đến quá trình và kết quả trong sự việc của Hạ Tưởng, mà điều ông ta quan tâm là sắp tiến thêm một bước gần hơn với Phó gia.

Chính là vì Thôi Hướng đồng ý với Diệp Thạch Sinh đã khiến Diệp Thạch Sinh động tâm, phải biểu diễn một chút thực lực của Phó gia cho Diệp Thạch Sinh xem để Diệp Thạch Sinh tin tưởng một cách kiên định.

Đồng thời cũng đang âm thầm chiêng trống rùm beng tiến hành việc điều Phương Tiến Giang đi. Thực ra chuyện điều Phương Tiến Giang đến một thành phố cấp dưới làm Bí thư Thành ủy là chuyện mang tính chất nước chảy thành sông, không cần Phó Tiên Phong phải âm thầm thao tác. Nhưng hiệu quả Phó Tiên Phong muốn là Phương Tiến Giang được điều đi để người nhà Phó gia ra nhập vào.

Gã rất muốn khống chế Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, bởi vì Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy bị Mai Thái Bình khống chế, ở nơi đó bị bóp cổ rất khó chịu, khiến gã cảm nhận được sâu sắc rằng ban Tổ chức cán bộ bị đối thủ nắm giữ mà không biết làm cách nào. Bởi vậy chuyện thứ nhất là lôi kéo Diệp Thạch Sinh, sau đó là làm cho Diệp Thạch Sinh gật đầu đồng ý thả người của gã ra nhập vào chủ quản ở Ban tổ chức cán bộ Thành ủy !

Diệp Thạch Sinh cũng tỏ vẻ đồng ý một cách kín đáo, nhưng điều kiện trước nhất là sau khi ông ta đến Bắc Kinh gặp mặt Phó gia mới quyết định dứt khoát.

Nếu Diệp Thạch Sinh quyết tâm muốn xếp người vào chủ quản ở Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, lại có Thôi Hướng ở bên cạnh phụ họa, thì Mai Thái Bình có phản đối cũng không có hiệu quả, Bí thư Tỉnh ủy là nhân vật số một, có quyền đánh nhịp.

Lúc này nguyên nhân bởi vì Hạ Tưởng không có tại thành phố Yến, Phạm Duệ Hằng cũng thế mà Tống Triêu Độ cũng vậy, muốn kết nối với Diệp Thạch Sinh sẽ có chướng ngại nhất định, vừa lúc thừa dịp Hạ Tưởng không có mặt, đem gạo nấu thành cơm, lôi kéo hoàn toàn Diệp Thạch Sinh về phía gã. Tốt nhất còn có thể chọn người làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, sau khi được xác định rồi, Hạ Tưởng quay trở lại có muốn thay đổi cũng không có khả năng.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường – Quyển 6
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 09/10/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Quan Trường – Quyển 4
Phần 89 Giống như miếng ngọc thạch bình thường, nếu chỉ có một người thưởng thức thì giá trị của nó thế nào thật khó để ước lượng. Nhưng nếu được cùng hai người thưởng thức, thì người nào ra giá cao hơn sẽ thắng cuộc. Nhưng nếu có ba người, thậm chí còn nhiều người thưởng thức hơn, giá trị của viên ngọc đó sẽ được tăng vọt. Hạ Tưởng có phải là viên ngọc thạch bình thường không thì tạm thời không bàn đến, hắn có thể khiến cho nhà họ Ngô và họ Mai đều phải đánh giá cao mình, bản thân hắn đã nói lên được nhiều điều rồi. Và Hạ Tưởng còn được Khâu Tự...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Miêu Nghị – Quyển 9
Phần 89 Thượng Lưu Hoan và Trang Hữu Văn không lộ diện, ẩn thân trong trận doanh phía sau. Nhìn tràng diện này, nhân mã của Thủy Hành cung có lẽ đã dốc toàn bộ lực lượng rồi, thật không ngờ, Thủy Hành cung thậm chí có lá gan này. Đào Quân Quân liếc nhìn Nam Tra truyền âm nói. Nam Tra trả lời: Cho dù không dốc hết toàn bộ lực lượng cũng không xê xích gì nhiều. Đào Thanh Ly đích thân đến. Có thể thấy nàng uy phong hơn nhiều khi gặp ở Đô thành, bộ chiến giáp trên người hẳn là trị giá không ít tiền, cộng thêm Thủy Hành cung nhiều tu sĩ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Lục Thiếu Du – Quyển 13
Phần 89 Sưu. Tên đệ tử Huyền Sơn Môn chỉ là Vũ Suất lục trọng, hắn cũng đã sớm chú ý tới người thanh niên áo xám này, cho nên lúc này hắn cũng biết người này không dễ chọc. Cơ hồ trong nháy mắt tên đệ tử này không chút do dự, trực tiếp lách mình bỏ chạy, bị người này ngăn cản thì phiền phức lớn rồi. Ngươi trốn không thoát đâu. Âm thanh của thanh niên áo xám kia vừa dứt, thân thể giống như quỷ mị xuất hiện trước người đệ tử Huyền Sơn Môn kia. Một đạo quyền ấn nhanh chóng được đánh ra. Trước quyền ân, không gian vặn vẹo, sóng gợn trong...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng