Phó Tiên Phong vội vàng đem kế hoạch của y nói thẳng ra không một chút giấu diếm, để dành được sự công nhận của mọi người.
– Quận Hạ Mã còn có thể hiểu, ở thành phố và ở tỉnh thì có liên quan gì đến Hạ Tưởng?
Phó Bá Cử khó hiểu hỏi.
– Ở thành phố thế cục vô cùng phức tạp, cho dù là Trần Phong, Hồ Tăng Chu hay là Vu Phồn Nhiên đều ít nhiều có giao tình với Hạ Tưởng. Trần Phong thì không cần phải nói, là người ủng hộ Hạ Tưởng vững chắc nhất, Vu Phồn Nhiên vừa tới thành phố Yến liền tỏ ý muốn lôi kéo Hạ Tưởng, gã và Hạ Tưởng chung phe cũng là chuyện sớm muộn, còn Hồ Tăng Chu cũng từng cùng Hạ Tưởng có giao tình không tồi, tuy rằng hiện tại hơi xa lạ nhưng giữa hai người có cơ sở hợp tác…
Phó Tiên Phong biết Phó Bá Cử rất hứng thú đối với tính phức tạp của thế cục Chính trị, liền vội vã giải thích:
– Giữa ba người Trần Phong, Hồ Tăng Chu và Vu Phồn Nhiên đều không tín nhiệm nhau và đề phòng lẫn nhau, có thể đưa ba người bọn họ liên hệ cùng một chỗ chỉ có một điểm mấu chốt, hắn chính là Hạ Tưởng!
Phó Tiên Phong nói vừa xong, vẻ mặt Phó Bá Cử liền tỏ ra ngạc nhiên, hơi suy tư rồi gật gật đầu:
– Đúng vậy! Đúng vậy!
– Thế cục ở tỉnh cũng là như thế!
Phó Tiên Phong thấy Phó Bá Cử đã động lòng, trong lòng vui mừng, tiếp tục tăng mạnh đòn tấn công tâm lý:
– Giữa Diệp Thạch Sinh Phạm Duệ Hằng và Tống Triêu Độ cũng không có nhiều tiếng nói chung, trước đây thế cục của tỉnh Yến cân bằng là bởi vì Hạ Tưởng công tác ở Tỉnh ủy, tạo nên tác dụng giảm xóc và cầu nối. Hiện tại Hạ Tưởng đã đến quận Hạ Mã, quan hệ giữa Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng càng lúc càng xa, con đang nghĩ cách lôi kéo Diệp Thạch Sinh để nhà họ Phó sử dụng, việc này con đã trưng cầu ý kiến của ông nội, bây giờ Diệp Thạch Sinh đã động lòng. Nhưng nếu Hạ Tưởng vẫn còn ở thành phố Yến, hắn âm thầm ra mặt thì rất có thể sẽ phá hư kế lớn của chúng ta, hiện tại hắn đang ở Bắc Kinh dưỡng thương, vừa đúng lúc cho chúng ta thừa cơ hội, nếu lúc này cùng Diệp Thạch Sinh đạt được thỏa hiệp, sau đó tiến thêm một bước là sắp xếp người của mình đến thành phố Yến nắm giữ ban Tổ chức, về cơ bản thì từ quận Hạ Mã đến thành phố Yến rồi tới tỉnh Yến sẽ xâu thành một chuỗi, chuyện lớn có thể thành…
Phó Tiên Phong với vẻ kỳ vọng, nói tới nước miếng bay tứ tung, ý đồ làm lay động những người có thể quyết định vận mệnh của y đang ngồi trước mặt.
Chuyện Phó Tiên Phong lôi kéo Diệp Thạch Sinh, trước đó y đã có báo cáo với ông cụ, ông cụ nghe xong sách lược của Phó Tiên Phong, khẽ gật đầu:
– Xem như là có cái nhìn sâu sắc, toàn bộ kế hoạch không thể gọi là áo tiên không thấy vết chỉ khâu (kín mít không chút kẽ hở), với tuổi con hiện nay cũng coi như là hiếm thấy, nghĩ cũng khá chu toàn.
Ông cụ luôn luôn thiên vị Phó Tiên Phong, nghe y nói ra đạo lý rõ ràng, cơn giận trong lòng cũng giảm vài phần, vừa mở miệng là giọng điệu thay y giảng hòa.
Lời nói của Phó Tiên Phong cũng đã làm lay động Phó Bá Cử và Phó Thúc Tài.
Phó Bá Cử thích lộng quyền, kế lộng quyền của Phó Tiên Phong rất phù hợp tính cách của ông ta, ông ta liền cảm thấy rất hứng thú, đem sự lợi hại trong mối quan hệ ra phân tích, cũng cảm thấy có chỗ đáng để nghiền ngẫm.
Phó Thúc Tài thích kiếm tiền, kế sách đem 20 tỷ vốn đầu tư để quét sạch thị trường bất động sản quận Hạ Mã của Phó Tiên Phong khiến mắt ông sáng lên, cơn tức giận đối với Phó Tiên Phong cũng giảm bớt vài phần.
– Con người Diệp Thạch Sinh có đáng tin cậy hay không?
Từ trước đến nay lợi ích Chính trị luôn dính liền với lợi ích kinh tế, Phó Thúc Tài cảm thấy hứng thú với hoạt động của 20 tỷ vốn lưu động, ông ta biết Diệp Thạch Sinh là người quan trọng trong điểm mấu chốt để mưu kế của Phó Tiên Phong có thể thành công hay không, cho nên câu nói đầu tiên là hỏi về con người của Diệp Thạch Sinh.
– Thôi Hướng đã sắp xếp thỏa đáng, hai ngày sau, Diệp Thạch Sinh sẽ đến Bắc kinh họp, đến lúc đó chú ba, bác cả, còn có ông nội đều có thể gặp tận mặt ông ta để trao đổi.
Trong lòng Phó Tiên Phong vui mừng, vẻ mặt chú ba nói cho y biết cơn tức giận của chú ba đã tiêu tan hơn phân nửa.
Phó Thúc Tài và Phó Bá Cử dùng ánh mắt trao đổi một chút, Phó Bá Cử khẽ hừ một tiếng, nói:
– Mặc kệ lý do của con có đầy đủ bao nhiêu thì cậu đã làm cho Hạ Tưởng bị thương, làm cho nhà họ Ngô tức giận đó là một nước cờ dở. Kỳ thật hoàn toàn có thể dùng cách khác để làm chệch hướng Hạ Tưởng, cần gì phải đánh hắn bị thương?
Phó Tiên Phong biết khi Phó Bá Cử đối phó với đối thủ chính trị thì cũng là người lòng lang dạ sói, liền nói:
– Kỳ thật là con muốn đánh gẫy hai chân của hắn, khiến hắn từ nay về sau bị chặt đứt tiền đồ. Hạ Tưởng nếu không ở trong quan trường thì giá trị của hắn liền bị suy giảm, các mối quan hệ của hắn cũng sẽ không tồn tại, tác dụng làm điểm tựa mấu chốt của hắn sẽ biến mất, càng có lợi cho thế lực kinh doanh của chúng ta tại tỉnh Yến. Hơn nữa, sai lầm của Phó chủ tịch thường trực hàng không tỉnh lần trước có thể là do Hạ Tưởng ra tay từ bên trong, âm thầm thông báo cho nhà họ Khâu và nhà họ Mai.
Trong mắt Phó Bá Cử hiện lên một tia tàn khốc:
– Nói như vậy, Hạ Tưởng bị thương là đáng cho hắn?
– Đương nhiên rồi, hắn phá hủy chuyện tốt của nhà họ Phó, lại khiến con hiểu lầm Tiên Tiên bị hắn lừa. Thân là người nhà họ Phó mà không thể trút giận cho nhà họ Phó thì con cảm thấy rất nghẹn khuất, cho nên đã bày ra một vở tuồng hay, không ngờ người ra tay quá ngu, đã làm rối hết, ngược lại khiến hắn được nổi danh…
Phó Tiên Phong tức giận bất bình nói, tỏ ra một bộ dạng cao thượng.
Có thể nói Phó Tiên Phong diễn xuất không tồi, hơn nữa y quả thật cũng hiểu biết tâm tư của Phó Bá Cử và Phó Thúc Tài, và cũng biết rõ ông cụ thiên vị y cho nên mới ở trong tình huống mấy người họ đang nổi trận lôi đình dần dần lật lại tình thế, thành công thuyết phục được mọi người có mặt ở đây. Cái mà Phó Tiên Phong muốn chính là từ từ nắm giữ quyền chủ động trong nhà họ Phó, chỉ cần ông cụ còn đây thì hết thảy đều dễ nói.
Sau đó mấy người lại thảo luận nhất trí cho ra kết luận, mặc dù những việc Phó Tiên Phong làm đã chọc giận nhà họ Ngô, tuy nhiên tin rằng cơn tức giận của nhà họ Ngô gia tới đây sẽ chấm dứt, thì đành ngậm bồ hòn làm ngọt, sau đó tiếp tục bố cục tại tỉnh Yến để hoàn thành kế hoạch lâu dài của Phó Tiên Phong.
Phó Bá Cử cũng biết bên trong nhà họ Ngô, trước mắt người có thực lực nhất là Ngô Tài Dương rất khinh thường Hạ Tưởng, người ra tay chỉ là ông cụ, ông lão dễ nổi giận cũng nhanh nguôi giận, chỉ cần Ngô Tài Dương không đem chuyện Hạ Tưởng xem ra gì thì sự tình rất dễ qua.
Quyết định cuối cùng do Phó Bá Cử đứng ra nhận tội với ông cụ Ngô, hạ thấp thái độ, nói lời hay, hy vọng ông cụ bớt giận, bởi vì nhà họ Phó quả thật đã làm sai, Phó Bá Cử sợ nhất là ông cụ Ngô tức giận không nguôi, muốn đem Phó Tiên Phong điều động đến địa phương khác sẽ không tốt lắm. Nếu chẳng may một chân đá Phó Tiên Phong ra khỏi tỉnh Yến thì công sức trước đây chẳng phải đổ sông đổ biển sao?
Đang lúc mọi người chủ ý đã định, bỗng nhiên điện thoại Phó Bá Cử vang lên, Phó Bá Cử chỉ nghe một lát sắc mặt liền thay đổi:
– Cái gì? Ngô Tài Dương cũng nổi giận sao?
Ngô Tài Dương cũng ra tay, vừa ra tay là động đến một vị trí Vụ trưởng ở bộ tư pháp của nhà họ Phó!
Phó Bá Cử đã vì vị trí này mà mất không ít công sức, bây giờ đột nhiên bị người vung đao cướp mất vật yêu quý, tức giận đến tột đỉnh:
– Nhà họ Ngô khinh người quá đáng!
– Ngô gia muốn được để ý!
Ông cụ Phó phất phất tay, dường như không hề tức giận.
– Lão Ngô tức giận là thật, là đau lòng vì Liên Nhược Hạm. Ngô Tài Dương tức giận là giả, là mượn cớ đứng trên đỉnh đạo nghĩa hiện tại, gã chỉ là mượn cơ hội để phát huy mà thôi, cũng chỉ là mong muốn tối đa hóa lợi ích, là lối suy nghĩ điển hình của nhân vật chính trị.
Ông cụ đưa mắt nhìn Phó Tiên Phong một cái, vừa yêu vừa giận mà mắng một câu:
– Con đó, đụng phải phiền toái lớn rồi đó có biết không? Nói không chừng cũng phải ông ra mặt, tốt xấu gì cái mặt già của ông cũng còn có chút trọng lượng. Ngày mai, ông sẽ đích thân đến bệnh viện để thăm hỏi Hạ Tưởng, thể hiện thiện ý với Hạ Tưởng, và thể hiện sự mềm mỏng với nhà họ Ngô.
Phó Bá Cử, Phó Trọng Nguyên và Phó Thúc Tài cùng nhau phát hoảng:
– Ba! Ba không thể ra mặt!
Ông cụ Phó đích thân ra mặt thăm hỏi Hạ Tưởng, cũng giống như nhà họ Phó tuyên bố nhận sai lầm với ngoài giới, cũng tương đương như chịu thua trước nhà họ Ngô, là cử chỉ thiện ý thể hiện sự ngưng chiến, cũng như nhà họ Phó chứng tỏ với nhà họ Ngô rằng, nhà họ Phó đã nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc nên nhận sai và chấp nhận sự thật!
Phó Tiên Phong cũng với vẻ mặt sợ hãi, tuy rằng thực lực nhà họ Phó không bằng nhà họ Ngô nhưng ông nội làm như thế cũng giống như là công khai cúi đầu nhận lỗi, nhà họ Phó sẽ bị mất thể diện.
Ông cụ Phó phất tay:
– Không cần phải nói nữa, ông đã quyết định rồi! Việc này cần phải do ông ra mặt mới có thể giải quyết, nếu không nhà họ Ngô cứ bắt lấy việc này không tha. Bọn họ có thật tâm ra mặt thay Hạ Tưởng hay không cũng không quan trọng, quan trọng là, bọn họ coi đây là cơ hội để đả kích thực lực của chúng ta, chúng ta đuối lý, không có nhiều người đứng ra bênh vực chúng ta, đây mới là chỗ khiến người ta phải đau đầu. Chỉ có ông đứng ra nhận lỗi cũng như là cho nhà họ Ngô một bậc thang bước xuống, bọn họ cũng sẽ thấy được chuyển biến tốt mà dừng tay lại.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |