Mắt thấy sắp đến giữa trưa, hắn và ông cụ ngồi ở ghế đã một tiếng đồng hồ, Hạ Tưởng giơ tay đỡ lấy ông cụ:
– Bây giờ vẫn còn rất lạnh, ông cụ, đừng ở bên ngoài ngồi quá lâu
Ông cụ thấy Hạ Tưởng tránh không nói đến vấn đề vừa rồi, biết là vẫn chưa đánh động được hắn, trong lòng cảm thấy hơi tiếc nuối, tuy nhiên trên mặt cũng không lộ rõ ra, dùng tay chỉ cửa phòng:
– Đi, đi vào trong phòng uống trà, tĩnh tâm lại
Nói là uống trà tĩnh tâm, có lẽ cũng là ông cụ cho rằng bởi vì hắn có ý kiến với Ngô Tài Dương, là tranh giành khí phách. Hạ Tưởng cũng không nói rõ, gật đầu đồng ý, đỡ ông cụ đi vào biệt thự của Liên Nhược Hạm
Một giờ sau, Hạ Tưởng đứng ở cổng chính biệt thự, nhìn theo ô tô ông cụ đi xa dần, trong lòng cũng là một mảnh bình tĩnh. Trà là trà ngon, hương vị thơm ngọt, lời là lời hay, đầy thâm ý, nhưng vẫn không hợp, tiết tấu không đồng bộ. Khi rời khỏi, trong mắt ông cụ có một vẻ thất vọng không thể che dấu, Hạ Tưởng cũng không nói thêm gì, có một số việc miễn cưỡng không được. Cho dù hắn đáp ứng ông cụ, muốn tiếp cận Ngô Tài Dương, muốn ảnh hưởng Ngô Tài Dương, có lẽ còn có thể thu được hiệu quả phản tác dụng
Đi một chút nhìn kỹ hẵn nói, giữa Ngô Tài Dương và hắn, còn có cái hào rộng rất lớn cần vượt qua, gấp không được.
Hạ Tưởng một mình ở bên trong biệt thự sửng sốt trong chốc lát, thì gọi điện thoại cho Mai Hiểu Lâm
Khi chạy tới nhà Mai Hiểu Lâm, Mai Hiểu Lâm đã xin nghĩ phép trở về sớm hơn, Hạ Tưởng muốn gõ cửa, thì nhìn thấy Mai Hiểu Lâm nắm tay của Mai Đình, đứng ở cửa, vẻ mặt cười yếu ớt mà chờ hắn
Mai Đình đã lớn hơn nhiều
Mai Đình ăn mặc như đóa hoa xinh, ánh mắt chuyển động không ngừng, trên dưới đánh giá Hạ Tưởng mấy lần, nói một câu giòn giã:
– Chào chú!
Một tiếng gọi “Chú” khiến Hạ Tưởng cảm xúc dào dạt
Hạ Tưởng ngồi xổm xuống, giang hai tay ra:
– Đến đây, để chú ôm một cái
Mai Đình liếc mắt nhìn Mai Hiểu Lâm một cái, chần chừ không chịu đến gần, Mai Hiểu Lâm dịu dàng nói:
– Đình Đình, sau này để chú làm cha nuôi của con, được không?
– Vì sao là cha nuôi, không phải ba ba?
Mai Đình nhỏ hơn Liên Hạ vài tháng, bởi vì là duyên cớ con gái, nên nói chuyện vô cùng rõ ràng, cũng vô cùng êm tai dễ nghe, khiến Hạ Tưởng nghe xong cảm xúc mênh mông.
Mai Hiểu Lâm u oán vô hạn liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, Hạ Tưởng liền nói tiếp:
– Bởi vì cha nuôi không thể thường xuyên ở bên cạnh con, chỉ có thể thỉnh thoảng đến thăm con, cho nên là cha nuôi
Mai Hiểu Lâm cũng nói:
– Có cha nuôi tốt hơn là không có ba ba, có phải không? Mau gọi cha nuôi!
– Cha nuôi!
Có thể là xuất phát từ sự hướng về của người cha, có lẽ thật sự là máu mủ tình thâm, Mai Đình rốt cục buông lỏng tay Mai Hiểu Lâm ra, nhào vào trong lòng Hạ Tưởng, sau khi ngọt ngào mà kêu một câu, lại cúi xuống ở bên tai Hạ Tưởng, lén lút nói một tiếng;
– Về sau con gọi là ba ba, được không? Cha nuôi nghe không hay, con không thích
Tâm tư nho nhỏ của con gái, thật khiến cho Hạ Tưởng tâm thần nhộn nhạo, hắn ôm chặt lấy Mai Đình, cũng ở bên tai cô bé nhỏ giọng nói:
– Được, sau này coi như là bí mật nhỏ giữa chúng ta, không được nói cho người khác biết, được không?
– Được
Mai Đình vui vẻ, vươn ra ngón tay trắng mịn
– Nghéo tay một trăm năm không được thay đổi
Hạ Tưởng liền cùng Mai Đình nghéo tay, liếc trộm nhìn lên, Mai Hiểu Lâm ở một bên trên mặt mang nụ cười, trong nụ cười có nước mắt, rõ ràng là nước mắt vui vẻ.
Theo sau, cùng Mai Hiểu Lâm ngồi xuống nói chuyện.
Công tác của Mai Hiểu Lâm ở Đoàn Trung ương nhạt nhẽo bình bình, bình thường là một số công việc vụn vặt không có gì mới, cô bởi vì không có ý định trên con đường làm quan, cũng cảm thấy không có gì, dù sao thì cũng tốt hơn so với ở nhà nhàn rỗi vô sự
Mai Hiểu Lâm mặc một bộ trang phục công sở, cách ăn mặc rất trung tính, trên mặt không hề có chút son phấn hay trang điểm gì. Có lẽ là duyên cớ tâm tình tốt, hơi có chút chói lọi. Trong mấy người phụ nữ mà Hạ Tưởng quen biết, Mai Hiểu Lâm cũng không phải là xinh đẹp nhất, dáng người cũng không đẹp cho lắm, làn da cũng là trên bậc trung, so ra thì, dường như không có gì đặc sắc, nhưng trên thực tế, cô vẫn có chỗ mà nhiều người khác không có
Đầu tiên, tính cách Mai Hiểu Lâm trực tiếp nhất, so với sự lớn mật của Liên Nhược Hạm, cô đối với Hạ Tưởng rất ít khách khí, mặc kệ là tính khí hay là cố ý, dù sao chính là không bị Hạ Tưởng chi phối, Hạ Tưởng cũng bó tay với cô nhất, bởi vậy ở trong mắt Hạ Tưởng, trong sự thẳng thắng của Mai Hiểu Lâm, lộ ra vài phần đáng quý đáng yêu
Tiếp theo, nét đẹp của Mai Hiểu Lâm không phải là vẻ đẹp trí tuệ, cũng không phải quyến rũ, mà là một sự xinh đẹp rất trong sạch. Năm đó khi Hạ Tưởng mới quen Tào Thù Lê, Tào Thù Lê để tóc ngắn, tạo cho người ta mỹ cảm vô cùng giỏi giang lưu loát. Đương nhiên hiện tại cô bé Lê đã để tóc dài, tăng thêm không ít phong tình phụ nữ. Mà Mai Hiểu Lâm trước sau vẫn là tóc ngắn, khi mới quen biết cô cũng vậy, hiện tại đã sinh Mai Đình, cũng thế. Tóc ngắn cộng thêm cách ăn mặc trung tính của cô, còn khuôn mặt thuần khiết tuyệt không trang điểm, tạo cho người ta cảm giác rất chói sáng rất điềm nhiên
Còn nữa, Mai Hiểu Lâm so với trước kia, có thêm hào quang của tình mẫu tử, giảm bớt u oán và trách móc, khi nói chuyện cũng thản nhiên rất nhiều, càng có thêm hương vị phụ nữ khác thường
Hạ Tưởng âm thầm cảm thán, sức mạnh cuộc sống thay đổi một con người vô cùng to lớn, Mai Hiểu Lâm thành thục hơn, cũng có hương vị phụ nữ, đồng thời, lại trầm tĩnh nhiều hơn, cô hiện tại có thể an tâm làm việc vụn vặt ở Đoàn Trung ương, đối với sự trưởng thành về sau của cô ấy vô cùng có lợi
Bí thư đầu tiên của Đoàn Trung ương hiện tại là Trịnh Thịnh… Trịnh Thịnh ở trong hệ đoàn xem như là người ở nấc thang thứ ba, bởi vì khi Hạ Tưởng tái sinh, ông ta vừa mới đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tương Giang, là uỷ viên trung ương, chưa tiến vào bộ Chính trị.
Nhưng Trịnh Thịnh sinh năm 60, năm nay mới 44 tuổi! Quan lớn cấp Bộ trưởng 44 tuổi, nếu nói về sau không có tiền đồ chính trị, cũng sẽ không ai tin. Đợi lúc Trịnh Thịnh đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy, mới 50 tuổi. Đại quan biên giới 50 tuổi, 5 năm sau mới 55 tuổi, tiến vào bộ Chính trị gần như là kết quả có thể đoán được.
Hơn nữa ông ta là một người luôn được trọng dụng bên trong hệ đoàn
Hạ Tưởng liền thử thăm dò hỏi:
– Trịnh Thịnh đối nhân xử thế như thế nào? Em và ông ta từng có tiếp xúc chưa?
– Bí thư Trịnh… người rất hòa thuận, dễ nói chuyện, đeo một cặp mắt kính, khi nói chuyện thanh âm chậm rãi lời nói nhỏ nhẹ, so ra dễ tiếp xúc
Mai Hiểu Lâm liếc ánh nhìn nghi hoặc vào Hạ Tưởng, nghĩ thầm rằng hắn và Trịnh Thịnh lại không quen biết, có thể nói tám sào đánh không tới, sao lại quan tâm tới con người Trịnh Thịnh? Không nghĩ ra, nhưng Hạ Tưởng đã hỏi, cô vẫn là cẩn thận trả lời
– Em và Bí thư Trịnh tiếp xúc qua vài lần, ông ta đối với tất cả mọi người đều rất hòa nhã
– Anh đề nghị về sau em thường xuyên báo cáo công tác với Bí thư Trịnh nhiều một chút, đi lại với Bí thư Trịnh nhiều hơn, xin chỉ thị với ông ta nhiều hơn, đối với sự trưởng thành về sau của em rất có lợi.
Cùng với Mai Hiểu Lâm, Hạ Tưởng không cần giấu diếm gì, trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng,
– Bí thư Trịnh về sau sẽ ra địa phương, khẳng định phải bắt đầu từ Chủ tịch tỉnh, nếu có Bí thư Trịnh yêu thích em, thời điểm ông ta ra đi điểm danh cần em, thì con đường làm quan của em liền rộng lớn
Mai Hiểu Lâm vẻ mặt kinh ngạc, sau một lúc lâu mới bất mãn mà trừng mắt nhìn Hạ Tưởng:
– Anh là vì em mà quan tâm tiền đồ của em, hay là có dụng tâm khác? Có phải chú cũng nói em về sau rất có tiền đồ hay không? Em đối với sự phát triển trên con đường làm quan không hứng thú cho lắm, anh không cần lao tâm khổ trí
Mai Hiểu Lâm có thể mượn dùng thế lực gia tộc không giả, nhưng tình hình chính trị trong nước về sau sẽ càng thêm phức tạp, đoàn hệ, Thái Tử đảng, còn có thế lực gia tộc ẩn danh, lại có bộ phận cao tầng xuất thân dân dã, chẳng khác nào là bốn phương đánh cờ, có thêm đường lui thì sẽ có thêm sự bảo đảm, không có giang sơn làm bằng sắt, cũng không có gia tộc mãi không suy sụp.
– Em không theo chính trị cũng đáng tiếc, anh cảm thấy nếu em dụng tâm làm quan, cũng sẽ không thua kém ai, ừ, không kém hơn những nữ cán bộ khác
Hạ Tưởng nói chính là lời nói thật, Mai Hiểu Lâm xinh đẹp là xinh đẹp, nhưng không giống Liên Nhược Hạm vô cùng động lòng người, cũng không giống Tào Thù Lê dịu dàng động lòng người, lại càng không giống Tiếu Giai quyến rũ mê người, ba phụ nữ kể trên đều không có tài làm quan, quan trường trong nước cũng không cho phép một người đẹp tuyệt sắc lên tới địa vị cao. Mai Hiểu Lâm có thái độ đoan trang, có bối cảnh gia tộc, nếu ở trong công tác dụng tâm nhiều hơn chút, không lo không có tiền đồ.
Hạ Tưởng cũng hy vọng cô có thể trở thành vị nữ Bí thư Tỉnh ủy đầu tiên trong nước. Cho dù đường xá dài lâu cũng không chắc sẽ thành công, nhưng có hi vọng tóm lại là chuyện tốt, cũng khiến Mai Hiểu Lâm có cái theo đuổi có mục tiêu cuộc sống
– Anh hy vọng em có thể trở thành vị nữ Bí thư Tỉnh ủy đầu tiên trong nước
Hạ Tưởng vô cùng nghiêm túc, trịnh trọng nói với Mai Hiểu Lâm
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 19/10/2017 13:38 (GMT+7) |