Quan Trường – Quyển 7

Phần 112

– Nữ Bí thư Tỉnh ủy đầu tiên của Trung Quốc mới là Vạn Thiệu Phân. Năm 1985 cô đã đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy Giang Tây

Mai Hiểu Lâm rốt cục phát hiện Hạ Tưởng cũng có chỗ quên, bị cô phát hiện sai lầm, cô vui vẻ mà mỉm cười

– Anh cũng có lúc sai sót? Em còn tưởng rằng anh là người hiểu biết tất cả mọi chuyện

Hạ Tưởng đương nhiên cũng sẽ phạm sai lầm, Mai Đình trước mắt chính là một sai lầm lớn nhất mà hắn mắc phải trong đời. Là người đều sẽ mắc sai lầm, tuy nhiên không nghĩ tới hắn cũng sẽ phạm phải một sai lầm đơn giản, liền cười ngượng ngùng. Hắn vẫn luôn cho rằng nữ Bí thư Tỉnh ủy đầu tiên trong nước là Tôn Xuân Lan, nhưng Tôn Xuân Lan phải tới năm 2009 mới đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy, mặc dù nói trong thời gian vài năm khiến Mai Hiểu Lâm đoạt trước một bước đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy không có khả năng cũng không thực tế, nhưng hắn vẫn muốn dùng để khích lệ cô, không nghĩ tới, còn nhớ lầm, hoá ra tiền lệ trước kia đã từng có nữ Bí thư Tỉnh ủy.

– Vậy cũng không sao, về sau em cũng sẽ trở thành nữ Chủ tịch tỉnh thứ hai thứ ba trong nước, Bí thư Tỉnh ủy thứ ba thứ tư trong nước, coi như là hãnh diện

Hạ Tưởng nhân thể tìm bậc thang leo xuống

– Anh thật sự cho rằng em có năng lực này? Em mới đảm nhiệm qua Chủ tịch huyện, anh lại nói em có thể đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh, ở giữa vẫn còn thiếu một khoảng lớn

Mai Hiểu Lâm được Hạ Tưởng khen, cũng là mở cờ trong bụng, vẻ mặt tươi cười nhìn về phía Hạ Tưởng.

– Đương nhiên là có, Chủ tịch tỉnh cũng không phải trời sinh, đều là từ Chủ tịch huyện làm lên. Em có kinh nghiệm ở huyện An, lại rèn luyện hai năm ở Đoàn Trung ương, trao quyền cho cấp dưới đến địa phương, có thể trực tiếp cất bước từ Phó thị trưởng

Hạ Tưởng lại cường điệu một câu

– Anh cảm thấy nếu có thể tạo quan hệ tốt với Trịnh Thịnh, đợi khi Bí thư Trịnh ra đi, em có thể mượn cơ hội theo ông ta cùng đi, là một cơ hội tốt.

Để Mai Hiểu Lâm tiếp cận Trịnh Thịnh thân là hệ đoàn, đối với phát triển về sau của Mai gia cũng rất là có lợi. Hạ Tưởng đối với ấn tượng của ông cụ Mai gia không tồi, hơn nữa Mai Thái Bình cũng giúp hắn rất nhiều, đối nhân xử thế cũng có chỗ được, lại có quan hệ phức tạp khó phân biệt giữa hắn và Mai Hiểu Lâm, hắn cũng muốn Mai Hiểu Lâm đi được xa hơn, có lẽ cũng sẽ khiến Mai gia thêm một chân để đi.

– Nếu anh đã xem trọng em, thì em cũng sẽ thử xem, cố gắng một chút, không để mình có tiếc nuối về sau

Mai Hiểu Lâm ôm lấy Mai Đình, như thể là thị uy với Hạ Tưởng, lại như thể là lầm bầm lầu bầu

– Cũng không thể để cho anh coi thường em, luôn cảm thấy em giống như không có bản lĩnh gì cả. Anh cũng mới là Phó giám đốc sở, chúng ta chỉ kém nhau vài năm, nói không chừng có thể đoạt trước anh một bước đến cấp phó tỉnh

– Được, vậy chúng ta so xem

Hạ Tưởng thấy Mai Hiểu Lâm lại lộ ra vẻ mặt tươi cười và thần thái trước kia, cũng là trong lòng cao hứng

– Ai bước vào cánh cửa cấp phó tỉnh trước, thì người đó thắng

– Đặt cược gì nào? Không thể tay trắng đánh cuộc.

Mai Hiểu Lâm giống như khiêu khích nhìn Hạ Tưởng.

– …

Hạ Tưởng suy nghĩ, khi vẫn chưa nghĩ ra, Mai Đình liền giãy giụa thoát khỏi vòng tay Mai Hiểu Lâm, tới trước mặt Hạ Tưởng, giữ chặt tay hắn, giọng điệu trẻ con nói một câu khiến Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm đều phải khó xử

– Nếu mẹ thua thì phải làm ngựa cho ba cưỡi!

Lời trẻ thơ rất hồn nhiên, nhưng người nói vô tâm, người nghe hữu ý, người trưởng thành có lối suy nghĩ rất là phức tạp rất không thuần khiết, Mai Hiểu Lâm nhanh chóng liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, mặt đỏ tới mang tai, vội vàng xoay mặt đi. Hạ Tưởng cũng không khỏi khó xử, ôm Mai Đình vào trong lòng, dụ dỗ cô bé:

– Cưỡi ngựa chơi không vui, đổi cái khác được không?

– Ừ

Mai Đình nghiêng đầu suy nghĩ

– Vậy đánh vào mông là được

– …

Buổi tối, Hạ Tưởng cùng mẹ con Mai Hiểu Lâm ăn cơm tối ở ngoài, rồi đưa hai người về nhà. Trải qua nửa ngày ở chung, Mai Đình đối với Hạ Tưởng vô cùng ỷ lại, luôn dính vào người Hạ Tưởng không chịu xuống, một tiếng ‘ba’ hai tiếng ‘ba’, gọi rất là ngọt ngào. Đúng là con gái miệng ngọt, so với Liên Hạ và Hạ Đông thì cử chỉ vụng về ăn nói ngọng nghịu. Đương nhiên hiện tại Hạ Đông vẫn chưa biết nói, đem nó so sánh với Mai Đình hơi không công bằng, nhưng có thể tưởng tượng ra, cũng khẳng định Hạ Đông không thể nói ngọt bằng Mai Đình

Cũng được, sau khi về đến nhà, Mai Đình ngủ luôn trong lòng Hạ Tưởng. Hạ Tưởng nhẹ nhàng đặt Mai Đình lên giường, vừa xoay người tính cáo từ với Mai Hiểu Lâm, không ngờ Mai Hiểu Lâm đứng sát sau lưng hắn, hắn không chú ý liền dẫm lên chân Mai Hiểu Lâm, Mai Hiểu Lâm bị đau, cúi đầu xuống, liền đụng vào ngực Hạ Tưởng

Hạ Tưởng hướng ra phía ngoài chao đảo, vừa nghĩ ra phía sau là Mai Đình, liền giơ tay nắm lấy, hai tay liền giữ trên bả vai Mai Hiểu Lâm, chẳng khác gì hắn ôm lấy Mai Hiểu Lâm vào lòng

Mai Hiểu Lâm cúi đầu nhìn chân, không chú ý tới Hạ Tưởng là trong lúc chao đảo lung tung nắm lấy cô, còn tưởng rằng là Hạ Tưởng cố ý ôm cô, đầu tiên là thân thể cứng ngắc tại chỗ, sau một lúc lâu, lại mềm nhũng, hai tay ôm chặt lấy lưng sau của Hạ Tưởng, nước mắt tràn mi mà ra…

Cô cũng không biết vì sao mình khóc, là uất ức? Hình như cô cũng không có chỗ uất ức, Hạ Tưởng chưa từng lừa gạt gì cô, trái lại, còn cho cô rất nhiều lý do hạnh phúc. Là khát vọng? Cô đối với Hạ Tưởng có ỷ lại, có cảm tình, nhưng cũng chỉ là một bên tình nguyện. Hạ Tưởng đối với cô ấy dường như chưa từng có bất cứ ám chỉ gì

Rốt cuộc là vì cái gì, Mai Hiểu Lâm nói không rõ, chỉ là muốn khóc, muốn dựa vào lòng một người đàn ông, muốn ở trong lồng ngực ấm áp kiên cố khóc một trận thật đã, dùng để hoài niệm một nỗi đau cá nhân cô

Hạ Tưởng cũng không ngờ trong hiểu lầm vô ý lại làm cho Mai Hiểu Lâm chảy nước mắt, hắn không có cách nào đẩy Mai Hiểu Lâm ra, bởi vì hắn biết một phụ nữ kiềm nén bật khóc là bởi vì nội tâm đau xót. Hắn không thể chữa lành nổi bi thương của Mai Hiểu Lâm, không thể an ủi nổi khát vọng của cô, nhưng ít ra có thể cho cô một cái ôm ngắn ngủi, cho cô sự ấm áp trong chốc lát

Hắn vẫn chưa đến mức quá keo kiệt không thể chia xẻ một chút dịu dàng cho Mai Hiểu Lâm

Chỉ là thật sự muốn nói đến cảm tình, Hạ Tưởng cũng chỉ có thể lắc đầu, giống như đối với Vệ Tân, hắn luôn cảm thấy, món nợ tình cảm của hắn đã quá nhiều, quả thật không thể lan tràn thêm nữa, mấu chốt một điểm là, cảm tình thật sự là không miễn cưỡng được, hắn đối với Mai Hiểu Lâm, chỉ có thể là một lần và là mãi mãi

Mai Hiểu Lâm khóc hết mấy phút, rồi từ từ ngưng khóc, bỗng nhiên nắm lấy cánh tay Hạ Tưởng. Dường như dỗi hờn mà lau nước mắt trên quần áo của hắn, rồi nín khóc mỉm cười:

– Được rồi, khóc xong rồi, tâm tình tốt hơn nhiều, anh cũng không còn nợ gì em nữa, từ nay về sau, em quẳng đi cục nợ, quần áo nhẹ nhàng đi tới, cố gắng làm tốt công tác của mình, tranh thủ sớm ngày lên làm Chủ tịch tỉnh!

Ra khỏi tiểu khu của Mai Hiểu Lâm, Bắc Kinh về đêm đặc biệt mê người. Nơi nơi phồn thịnh xa hoa, phóng tầm mắt ra xa, trong cảnh hòa bình an lạc, khắp nơi đèn màu rực rỡ về đêm, cũng không biết che dấu bao nhiêu cười vui và nước mắt. Hạ Tưởng ở trong gió đêm lạnh lẽo lấy lại tỉnh táo, gọi điện thoại cho Tào Thù Lê báo bình an, rồi lại điện thoại cho Tiếu Giai.

Tiếu Giai là người phụ nữ đầu tiên trong đời hắn, cũng là một người ít đòi hỏi hắn nhất, vừa độc lập tự mình cố gắng nhất. Bên trong sự độc lập của Liên Nhược Hạm, cũng có một mặt nhu nhược, bởi vì cô sẽ cảm thấy cô đơn. Tiếu Giai thì không, cô luôn lấy thái độ người chị nhân nhượng với hắn, không hề yêu cầu đòi hỏi gì đối với hắn, chỉ muốn làm người phụ nữ trung thành nhất phía sau hắn, mặc kệ hắn đi đến bước đường nào, mặc kệ hắn có bao nhiêu chật vật bao nhiêu mỏi mệt, Tiếu Giai vĩnh viễn là hậu phương lớn của hắn.

Tính ngày tháng, Tiếu Giai mang thai không bao lâu, hẳn là bụng vẫn chưa lớn, Hạ Tưởng liền muốn nhìn xem Tiếu Giai hiện tại là bộ dáng gì. Điện thoại vừa kết nối, thanh âm lười biếng của Tiếu Giai truyền đến:

– Đến Bắc Kinh rồi hả? Buổi tối lại không có chỗ đi à? Không được đến chỗ em, em không hoan nghênh anh đâu.

Vừa bắt đầu là không cho khách vào nhà, Hạ Tưởng hơi buồn bực:

– Sao thế, khá khí thế, anh lại đắc tội em sao?

– Không có

Tiếu Giai cười khanh khách

– Em sợ anh đến sẽ càng bức bối hơn. Nhà khoa học nghiên cứu, con riêng bình thường đều thông minh hơn, nguyên nhân là vì trong thời gian mang thai, người mẹ ít làm tình. Vì để đứa bé trở nên thông minh, anh ngủ tạm ở khách sạn đi, ngoan, nghe lời nào, đừng tới đây quấy rối, em cũng đã chuẩn bị ngủ rồi, hơn nữa còn có bảo mẫu, có Tùng Phong Nhi, anh tới không được tiện…

Tùng Phong Nhi? Hạ Tưởng giật mình kinh hãi:

– Tùng Phong Nhi sao cũng ở cạnh em?

– Đúng vậy. Cô ta đến Bắc Kinh là để học lớp huấn luyện, nói chuyện với em rất là hợp, em rất thích cô ấy, nên để cô ấy ở chỗ em, sao nào, anh có ý kiến?

Tiếu Giai tâm tình không tồi, đối với nghi vấn của Hạ Tưởng hơi tò mò.

– Không có, chỉ là không ngờ em và cô ta cũng có thể chơi thân.

Hạ Tưởng cũng không nghĩ nhiều, tuy rằng rất muốn gặp Tiếu Giai, ngẫm nghĩ một chút vẫn là không nên làm phiền cô, hắn mà đi, lại phải gây sức ép cho rất nhiều người nhường đường cho hắn

– Được rồi, tự tìm chỗ ngủ đi, không được tức giận, em là vì đứa bé thôi, anh khẳng định sẽ thông cảm cho em, đúng không?

Tiếu Giai dụ dỗ hắn như đang dụ dỗ đứa bé, Hạ Tưởng đành phải bị đánh bại, vô cùng sảng khoái đồng ý

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường – Quyển 7
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 19/10/2017 13:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hàn Lập – Quyển 17
0 Hàn Lập vừa thấy cánh cửa này thì thần sắc vừa động nhưng không chút do dự thân hình vừa động hoá thành một đoàn hư ảnh mơ hồ rồi biến mất tại chỗ không thấy. Ngay sau đó, ngay trước quang môn có thanh ảnh chợt lóe lên rồi Hàn Lập đã tiến nhập vào trong đó mà con cự viên khôi lỗi kia thân hình cũng nhoáng lên một cái rồi cũng theo sát đi vào. Cơ hồ ngay lúc khôi lỗi biến mất bên trong quang môn thì hắc lam sắc quang cầu đang lơ lửng tại chỗ trong hư không chợt phát ra một tiếng kêu vù vù rồi mặt ngoài có quang mang...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Hàn Lập – Quyển 2
0 Mặc dù cô gái áo trắng vẻ mặt tựa như thanh thuần, lúc này vẻ mặt lại nghiêm nghị, toàn thân trên dưới bao phủ một tầng sáng bạc rực rỡ kỳ dị, làm cho người càng thêm thần bí quỷ dị. Làm cho người ta kinh ngạc chính là tất cả nam nữ áo trắng đi theo phía sau cô gái đều có bộ dáng nơm nớp sợ hãi, ngay cả một âm thanh to nhỏ riêng tư đều không có, ánh mắt lại tràn ngập vẻ kính sợ nhìn về phía bóng dáng cô gái. Mà nữ tử điêu ngoa cùng đạo lữ tu luyện của nàng từng xuất hiện tại vùng đất cát cũng ở...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Lăng Tiếu – Quyển 19
0 Đang ở lúc song quỷ trảo sắp trảo đến trước mặt hắn, thân thể của Lăng Tiếu hướng về phía sau phản ngược mà đi, giống như là tạo thành một đạo cầu vồng xảo diệu tránh qua được công kích của Bách Lý Chí, đồng thời một chân nhanh chóng hướng về phía bụng của Bách Lý Chí đá tới. Bách Lý Chí bị đá đến bay lên trên trời, thân thể của Lăng Tiếu cũng giống như day cung bắn lên, đuổi theo lên liên tục đá ra mấy chục cước về phía hắn. Từng trận thanh âm trầm muộn vang lên trên không trung, Bách Lý Chí theo đó ăn hết những cước mang này...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng