– Mau giúp em lấy một con dao, em muốn giết anh…
Hạ Tưởng hoảng sợ:
– Em giết anh làm gì?
– Ái chà, em nói nhầm, là muốn giết cá.
Cổ Ngọc nghịch ngợm mà mỉm cười, quay đầu lại hướng trong sân nhìn liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói
– Ông nội làm sao mà tức giận thế? Có phải anh đem chuyện của hai chúng ta nói cho ông không, nên ông mới giận?
“…” Hạ Tưởng dở khóc dở cười, nữ nhân có lối suy nghĩ không giống với nam nhân, điểm xuất phát để xem xét vấn đề cũng kém rất nhiều, hắn đang muốn xoay người vào bếp lấy dao, ánh mắt liền nhìn vào tay Cổ Ngọc, không khỏi quan tâm nói.
– Tay em bị lạnh mà đỏ hết rồi, đừng để da tổn thương vì lạnh. Da của em mỏng, bị tổn thương do giá lạnh dễ để lại vết thương, sẽ không đẹp nữa.
Cổ Ngọc ngây ngẩn cả người, đôi mắt đẹp nhìn Hạ Tưởng không chớp, vừa mừng vừa sợ:
– Anh thật sự quan tâm em?
Hạ Tưởng gật gật đầu, hắn quả thật có chút cảm tình với Cổ Ngọc. Thích tính cách đơn thuần và nghịch ngợm, còn có sự vui vẻ bẩm sinh của cô, cùng một chỗ với Cổ Ngọc, làm cho người ta cảm thấy thoải mái và sung sướng.
Cổ Ngọc bỗng chốc cảm động, liền nhào vào lòng của Hạ Tưởng, ô ô mà khóc lên:
– Anh là người rất xấu, em nghĩ rằng anh chỉ là lừa em một lần, về sau không bao giờ để ý tới em nữa, em còn khóc thầm vài lần. Gặp anh muốn hỏi anh, lại sợ anh chê cười em.
Cổ Ngọc khóc giống như một cô bé con, khóc nức nở làm cho người ta thấy thương xót, Hạ Tưởng đang ôm cũng không thể đẩy Cổ Ngọc ra, nhưng bởi vì hai người đang đứng ở trước cửa, sợ để lão Cổ nhìn thấy, hắn liền ôm Cổ Ngọc lui lại sau mấy bước.
Không ngờ Cổ Ngọc hiểu lầm ý tứ của Hạ Tưởng, mặt đỏ tới mang tai:
– Anh muốn làm gì? Ban ngày ban mặt, ông nội còn ở bên ngoài, anh đừng xằng bậy!
Hạ Tưởng dở khóc dở cười, trí tưởng tượng của Cổ Ngọc thật phong phú, nghĩ rằng hắn sẽ giữa ban ngày làm chuyện đó, chẳng lẽ động tác của hắn vậy làm cho cô suy nghĩ? Lập tức không thể không kìm nổi cười, bởi vì lúc Cổ Ngọc ôm hắn, ôm lấy cả cánh tay của hắn, nên hắn không thể giơ tay lên, vì vậy khi ôm Cổ Ngọc, tay ôm xuống phía dưới một ít, liền chạm vào mông Cổ Ngọc.
Làm như hắn có suy nghĩ xấu thì phải.
Hiện tại Hạ Tưởng cũng không có tâm suy nghĩ lệch như vậy, trong lòng hắn có việc không thể bỏ xuống được, nên một chút hứng thú cũng không có. Tuy nhiên ôm Cổ Ngọc vào trong ngực cảm giác cũng quả thật không tồi, chỗ hai tay chạm vào cũng là xúc cảm mười phần, nhưng nhịn một chút, vẫn là buông tay, nhỏ giọng nói:
– Đừng làm cho ông nội thấy, mau buông tay.
Cổ Ngọc nghe lời mà buông Hạ Tưởng ra, lại giống như dỗi mà đem đôi tay nhỏ bé ửng đỏ duỗi đến trước mặt Hạ Tưởng:
– Nhưng lạnh, giúp em hà hơi làm ấm đi.
Hạ Tưởng đem tay Cổ Ngọc… quả thật là mỹ nhân như ngọc, ngọc thủ động lòng người … nắm ở trong lòng bàn tay, chăm chỉ thổi vài hơi ấm.
Như vậy Cổ Ngọc mới vui vẻ, nhanh chóng hôn Hạ Tưởng một cái:
– Em đi nấu cơm cho anh, nhớ kỹ, cố gắng làm ông nội vui. Ông cũng già rồi, có nhiều lúc tính tình giống trẻ con.
Thực ra Hạ Tưởng đã sớm muốn đi khuyên nhủ lão Cổ, hắn lấy dao giúp Cổ Ngọc, đi ra bên ngoài, còn chưa đưa dao cho Cổ Ngọc, đã thấy lão Cổ từ sau núi giả đi qua.
Lão Cổ thấy trong tay Hạ Tưởng cầm dao làm bếp, gương mặt đang nghiêm bỗng nhiên mỉm cười:
– Thế nào. Muốn cùng tôi rèn luyện?
Hạ Tưởng cũng cười:
– Phải đấu văn, không cần võ đấu. Phải phát huy tinh thần quân tử động khẩu bất động thủ, nhưng khi động khẩu, nếu một tay cầm dao, một tay giảng đạo lý, khẳng định sẽ vô hình mà mang đến áp lực cực lớn cho đối phương.
Lão Cổ nghe thấy Hạ Tưởng nói bóng nói gió:
– Có chuyện thì nói rõ, đừng có nói vòng vo với tôi, tôi là người thô thiển, không giống các cậu người có văn hoá, làm việc rất thích kiểu đầu tiên là nói ba, sau đó mới nói tiếp cho tôi biết ba là từ một cộng hai mà có, hoặc là từ một cộng một lại cộng một mà có, rất phiền toái.
Hạ Tưởng đưa dao cho Cổ Ngọc:
– Dao ở trong tay người xấu, có thể dùng để giết người. Nhưng ở trong tay Cổ Ngọc, lại có thể dùng để giết cá làm món ăn ngon. Sai không phải do dao, mà do người dùng.
Hắn tiến lên dìu đỡ lão Cổ, cười ha hả
– Nhiều tuổi, ít tức giận cho thoải mái. Tức làm hại sức khỏe, tức giận người khác, vừa hại sức khỏe của mình vừa chẳng đạt được kết quả gì chỉ phí sức.
Lão Cổ không cảm kích, bỏ tay Hạ Tưởng ra:
– Tôi còn đi được…
Đi nhanh về phía trước vài bước mới nói.
– Có chuyện thì nói thẳng, nói vòng vo nữa là tôi không nghe đâu.
Hạ Tưởng đuổi kịp lão Cổ, theo ông đi vào một cái đình. Đình không lớn, bên trong có một bàn tròn, trên bàn tròn có khắc bàn cờ có bày quân cờ. Lão Cổ ngồi xuống. Hạ Tưởng cũng đi theo ngồi ở đối diện, tùy tay cầm lấy một quân cờ, cười nói:
– Cháu đi không phải con đường gia tộc, nói thô tục chút là con đường dao làm bếp.
Lão Cổ lập tức có hứng thú:
– Tôi mới nghe nói qua con đường trung gian, hay con đường tả khuynh, chứ chưa nghe nói qua con đường dao làm bếp, cậu nói một chút xem con đường dao làm bếp là làm sao.
– Cháu trợ giúp Khâu gia mưu cục, lại liên hợp Mai gia, ở mặt ngoài là trợ giúp thế lực gia tộc lớn mạnh, trên thực tế theo góc độ khác mà nói, là làm suy yếu thực lực Ngô gia và Phó gia. Bởi vì sau khi tầm quan trọng của tỉnh Yến được đề cao, khiến rất nhiều người nghe tin lập tức hành động, thế lực các nhà đều muốn nhúng tay vào thế cục tỉnh Yến. Cháu nghĩ nếu Khâu gia thực lực yếu nhất tỉnh Yến tiến quân tỉnh Yến, không cho Ngô gia thừa cơ nắm bắt vị trí Trưởng ban thư ký, Ngô gia sẽ không thể tại tỉnh Yến một mình độc tôn.
Hạ Tưởng một bên đùa nghịch quân cờ trong tay, một bên chậm rãi nói.
– Ngụy biện, vẫn là để Khâu gia mượn cơ hội lớn mạnh thực lực, tương đương là để thế lực gia tộc nhúng tay vào chuyện của tỉnh Yến, chẳng khác nào là cậu vẫn lấy lòng Khâu gia và Mai gia.
Lão Cổ vẫn là thở hổn hển nói.
– Ông Cổ, nếu ông để Hàng Trình Viễn tới tỉnh Yến, thuận lợi đảm nhiệm Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, sẽ có kết quả gì?
Hạ Tưởng hỏi lại một câu.
– Ít nhất có thể ngăn cản thế lực gia tộc tiến thêm một bước khống chế tỉnh Yến.
– Ở mặt ngoài xem là vậy. Thực ra là không phải.
Hạ Tưởng cẩn thận phân tích tình hình cho lão Cổ
– Ông nghĩ, cho dù Hàng Trình Viễn như ý lên làm Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, ông ta một mình thế đơn lực mỏng, ở tỉnh Yến sẽ có bao nhiêu tiếng nói? Hoặc là bị Phó bí thư ép tới mức không ngẩng đầu lên được, hoặc là bị Bí thư Diệp áp chế, mà ở trong hội nghị thường vụ, lại có không ít thế lực gia tộc liên kết, căn bản là ông chẳng làm được gì! Như vậy ở trước mặt ông ta chỉ có hai con đường có thể đi, một là dựa vào Bí thư Diệp hoặc Chủ tịch tỉnh Phạm, hoặc là dựa vào Ngô gia, Mai gia hoặc Phó gia đã chen vào thế cục tỉnh Yến. Nhưng mặc kệ là lựa chọn gì, đều không có quyền tự chủ, cũng chẳng làm được gì mấy, không trở thành con rối của Bí thư Diệp hoặc Chủ tịch tỉnh Phạm, thì là bị phụ thuộc mấy nhà kia, liền giống như Trưởng ban thư ký Tiền ở tỉnh Yến vài năm mà vẫn không có mở ra tình hình mới…
Lão Cổ chân mày cau lại:
– Có chút thú vị, tiếp tục nói đi.
– Đối với thế lực gia tộc, nên phân tán chứ không nên chặn, với thực lực hiện tại của bốn nhà, chặn cũng chặn không được. Cũng không biết vị chiến hữu ông nói là người thế nào, dù sao ông ấy muốn cho Hàng Trình Viễn tới tỉnh Yến để cân bằng thế cục không phải một nước cờ tốt, bởi vì Hàng Trình Viễn chả có quan hệ gì, tới tỉnh Yến lại càng không có uy vọng, đừng nói cân bằng thế cục, cuối cùng không bị thế cục san bằng là tốt lắm rồi. Cháu nghĩ Hàng Trình Viễn tới tỉnh Yến rồi chỉ có một kết quả, đó là tiền đồ chính trị ảm đạm, không có gì làm, cuối cùng chật vật kết thúc.
Lời Hạ Tưởng nói làm trong lòng lão Cổ nổi lên sóng to gió lớn.
Ông vốn nghĩ rằng tuy Hạ Tưởng tại tỉnh Yến mạng lưới quan hệ thâm hậu, nhưng là người trong cuộc thường mê muội thiếu sót, không nghĩ tới, Hạ Tưởng nhảy ra phạm trù tỉnh Yến, đứng ở thủ đô trông về tỉnh Yến phía xa, lấy một ánh mắt của người ngoài cuộc phân tích thế cục tỉnh Yến, cũng có thể nói rất hiểu biết.
Nhiều quan điểm còn rất sắc bén, làm cho người ta không thể không tin phục.
Lão Cổ có cảm giác một lần nữa nhận thức Hạ Tưởng, quen Hạ Tưởng càng lâu, càng phát hiện ra chỗ hơn người của hắn càng nhiều, thật sự là làm cho người ta không hiểu vì sao hắn trẻ tuổi như vậy, lại có được ánh mắt nhạy bén và lịch duyệt hơn người như thế?
– Con đường dao làm bếp của cậu nghĩa là sao?
Lão Cổ vẫn có nghi vấn muốn hỏi.
– Các thế lực ở Tỉnh Yến rải rác, bí thư và Chủ tịch tỉnh làm theo ý mình, trong các ủy viên thường vụ cũng có phe phái, trong mấy ủy viên thường vụ Lý Ngôn Hoằng và Cao Tấn Chu là phe Ngô gia, Thôi Hướng và Mã Tiêu là phe Phó gia, Mai Thái Bình thì không cần phải nói, bản thân ông ấy chính là đời thứ hai của Mai gia. Hiện tại vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy bị bỏ trống, bốn nhà đều muốn tranh thủ. Phó gia có động tĩnh hay không cháu không rõ lắm. Khâu gia và Mai gia dù sao đã đạt thành thỏa hiệp, cùng liên kết để Khâu gia đắc thủ, mà Ngô gia là giữ thái độ phản đối kiên quyết. Cháu đã ở trước mặt Ngô Tài Dương chịu đựng tức giận rồi…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 19/10/2017 13:38 (GMT+7) |