Quan Trường – Quyển 7

Phần 147

Cũng không thể để ông Cổ lại ra mặt cho thêm phiền, nếu ra mặt, có lẽ có thể áp chế được vụ rắc rối của Tập đoàn Tứ Ngưu, nhưng không phải cách tốt giải quyết vấn đề. Nếu Phó Tiên Phong chủ động khơi mào vấn đề Tập đoàn Tứ Ngưu, Hạ Tưởng cũng không muốn buông tha thời cơ tốt trước mắt, đã nghĩ phải lợi dụng một chút… Dùng thủ đoạn mạnh tay giải quyết lợi ích không phù hợp với giai đoạn hiện tại, hắn vội khuyên ông Cổ hủy bỏ ý niệm trong đầu, và bảo ông yên tâm, chuyện xảy ra ở quận Hạ Mã, ở địa bàn của hắn, hắn luôn có thể nghĩ ra phương pháp giải quyết hoàn thiện.

– Trong lúc giải quyết vấn đề, cũng phải cho người khác một chút phiền toái, mới là có đi có lại mới toại lòng nhau. Ông cứ yên tâm đi, Cổ Ngọc không bị uất ức nữa đâu.

Hạ Tưởng lời nói nhỏ nhẹ giải thích cho ông Cổ.

Lão Cổ mỉm cười:

– Tôi biết Cổ Ngọc không chịu nổi uất ức, ở thành phố Yến, hay toàn bộ tỉnh Yến, trừ cậu ra thì không ai có thể khiến Cổ Ngọc chịu uất ức.

Điện thoại xong lúc lâu, Hạ Tưởng còn sững sờ ở bên trong xe… vừa rồi khi Triệu Khang điện đến, hắn phải dừng xe một bên, không có đi tiếp… lời ông Cổ nói quá sâu sắc, thiếu chút nữa vạch trần chân tướng mọi việc, khiến trong lòng hắn bất ổn, chẳng lẽ ông Cổ đã biết gì đó?

Lão Cổ biết cái gì Hạ Tưởng không có tâm tư để đoán, bởi vì hắn lại nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp… nếu không phải vừa rồi Triệu Khang và lão Cổ điện thoại đến, hiện tại hắn đã về tới nhà rồi, bây giờ vừa khéo, vẫn còn đang ở cổng Quận ủy… sông Hạ Mã xảy ra án mạng, có người nhảy sông tự sát!

Lúc Hạ Tưởng đi tới hiện trường, Hoàng Kiến Quân đã tới trước một bước, thi thể đã vớt lên, là một lão già hơn 50 tuổi. Lão già mặc chỉnh tề, toàn thân không có vết thương, theo cảnh sát bước đầu phán định, là tự sát.

Một sự kiện tự nhiên bình thường, vốn không nên tạo ra chú ý quá lớn, sông Hạ Mã tuy rằng từ lúc tự thông nước tới nay, còn không có xuất hiện chuyện có người chết đuối, nhưng Hạ Tưởng cũng biết rõ, thành phố Yến với sông Bách Tính tuy chỉ rộng 10m hàng năm cũng có thể chết đuối hơn 20 người, trong sông Hạ Mã, về sau sự cố người chết đuối cũng không ở số ít.

Không trách được người khác, chỉ có thể tự trách mình không cẩn thận. Rất nhiều khi người bị chết đuối, hoặc là coi thường cảnh cáo cấm bơi lội, cứ thế xuống bơi lội. Hoặc là lòng tham, vì muốn bắt cá. Sông Bách Tính từng phát sinh một thảm án, ba nam thanh niên hơn 20 tuổi vô sự để làm, đến sông Bách Tính du ngoạn, nhìn thấy trong nước có một con cá lớn nên muốn đi bắt, nên một người trượt chân rơi xuống nước, người còn lại vội vàng xuống nước cứu, không cứu được, người cuối cùng cũng nhảy xuống, thế là cả ba người đều chết đuối!

Trở thành thảm án chấn động một thời.

Sông Bách Tính dưới đáy sông thiết kế có chỗ thiếu sót, đó là có hình dạng hình sườn dốc, trải qua thời gian dài bùn đất tích tụ, một khi rơi xuống đó, căn bản là không di chuyển được, bởi vậy, sông Bách Tính hàng năm đều có người chết, được dân chúng diễn xưng là nhân viên có cống hiến lớn cho việc giảm dân số của thành phố Yến.

Khi thiết kế Sông Hạ Mã, trên cơ bản dựa theo đất bồi tự nhiên của đường sông cũ, không thay đổi mấy. Bình thường đáy sông hình thành tự nhiên đều khá là bằng phẳng, sẽ không xuất hiện đường dốc, cho dù trượt chân rơi xuống giữa sông, cũng sẽ không đến tận chỗ nước sâu, bởi vậy cảnh sát căn cứ tình hình mà phán đoán, hơn nữa xung quanh không thấy dấu vết giãy dụa và vật lộn, bước đầu kết luận là tự sát.

Hạ Tưởng lúc vừa chạy tới hiện trường, đơn giản xem xét một phen, để Hoàng Kiến Quân xử lý giải quyết hậu quả, liên hệ người nhà, trấn an thân nhân, điều tra rõ nguyên nhân người chết tự sát, sau đó không có chuyện gì cả, liền chuẩn bị về nhà.

Còn chưa lên xe, chợt nghe thấy Hoàng Kiến Quân hô một tiếng:

– Cái gì vậy, đừng giấu đi, đem lại đây!

Hạ Tưởng nhìn lại, bắt gặp một cảnh sát từ trên người chết lấy ra một vật giống phong thư, đang định giấu đi, lại bị Hoàng Kiến Quân phát hiện. Hoàng Kiến Quân không nói hai lời từ tay của cảnh sát đoạt lấy phong thư… là một phong thư được bọc trong túi nilon kín, bên trong chưa ngấm nước, có thể thấy được người chết cất giữ vô cùng cẩn thận, hiển nhiên, có manh mối lớn.

Hoàng Kiến Quân trừng mắt nhìn gã cảnh sát một cái:

– Triệu Quốc Đống, có chứng cớ không báo cáo, anh muốn hủy chứng cớ hay là như thế nào?

Lại một gã cảnh sát tên là Triệu Quốc Đống? Hạ Tưởng thiếu chút nữa bật cười, ở huyện Bá có một cảnh sát tên Triệu Quốc Đống, lúc ấy bị hắn dùng kế nhỏ lợi dụng, thành công mà làm lính hầu.

Nghe giọng điệu Hoàng Kiến Quân, gã Triệu Quốc Đống trước mặt không được ông tín nhiệm, chẳng lẽ là người của ai đó?

Triệu Quốc Đống không phục mà đem phong thư trả lại cho Hoàng Kiến Quân, muốn nói gì đó, nhìn Hạ Tưởng một cái, vẫn là không dám mở miệng. Hoàng Kiến Quân tiếp nhận phong thư, cùng Hạ Tưởng đi sang một bên. Hoàng Kiến Quân thật cẩn thận mở phong thư ra, nhỏ giọng nói với Hạ Tưởng:

– Triệu Quốc Đống là người của Trần Ngọc Long, ở phòng công an quận luôn luôn không nghe lời, hôm nay may mắn vừa lúc tôi ở gần đây, nhận được điện thoại báo cảnh sát lập tức chạy đến, nếu chậm một bước, ha ha, thì sẽ không biết có phong thư này rồi…

Trong phong thư cũng chưa chắc sẽ có manh mối gì, Hạ Tưởng cũng không ôm hy vọng quá lớn, dù sao cũng là một ông già tự sát, có lẽ trong bức thư chỉ nói về nợ nần hoặc di thư.

Hoàng Kiến Quân đeo găng tay, lấy bức thư trong túi nhựa ra, mở ra nhìn vài lần, lập tức vẻ mặt ngưng trọng, trên mặt tràn đầy kinh ngạc, hướng Hạ Tưởng báo cáo nói:

– Lãnh đạo, người chết tên Tiếu Lão Tuyền, là nhân viên trong trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu…

Hạ Tưởng lập tức kinh ngạc:

– Có chắc là nhân viên trong trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu không?

– Không sai được, là di thư của Tiếu Lão Tuyền, trong thư nói, ông ta làm ở trang trại chăn nuôi Tập đoàn Tứ Ngưu, bởi vì không chịu nổi lãnh đạo làm khó dễ trong công việc, cho nên mới nhảy xuống sông tự tử.

Mắt Hoàng Kiến Quân sáng rực lên, ông cũng biết Hạ Tưởng đang lo không tìm được chỗ đột phá của Tập đoàn Tứ Ngưu, cái chết của Tiếu Lão Tuyền, vừa lúc là cơ hội khó tìm, tuy là tự sát, nhưng cũng là vụ án mạng người là trọng, công an quận vào trang trại chăn nuôi tiến hành điều tra lấy chứng cớ, là chuyện bình thường,

– Sáng mai tôi sẽ dẫn người đến trang trại chăn nuôi điều tra chiếu lệ, xem có thể phá vỡ nội bộ ở đó, tìm được chứng cứ chính xác có lợi. Đã xảy ra án mạng, dù sao cũng nên mượn cơ hội điều tra rõ tất cả ngọn ngành.

– Đêm dài lắm mộng, ngày mai mới đi sẽ muộn.

Hạ Tưởng không phải xuất thân cảnh sát, nhưng cũng mẫn cảm phát hiện trong đó điểm đáng ngờ.

– Tiếu Lão Tuyền tuy chỉ là một người chăn nuôi, không phải làm việc trọng yếu gì, vì sao lại bị lãnh đạo làm khó dễ đến mức phải tự tử? Có chút khó nói đây, trong đó không chừng có điểm đáng ngờ. Tôi đề nghị, lập tức liên hệ người nhà Tiếu Lão Tuyền, tiến hành điều tra.

Hạ Tưởng bởi vì biết một chút gì đó, cho nên trong lòng mơ hồ có chút liên tưởng, nhưng lại không dám khẳng định. Hắn càng biết Tập đoàn Tứ Ngưu thần thông quảng đại, nếu chậm một bước, người nhà Tiếu Lão Tuyền sẽ bị áp chế hoặc bị bắt buộc im lặng, bởi vậy, phải ra tay trước để chiếm được lợi thế.

Tận dụng thời cơ, cái chết của Tiếu Lão Tuyền, vừa đáng thương, nhưng lại có chỗ có thể lợi dụng, phải tóm lấy kỳ ngộ lớn này, nói không chừng, chính là bước ngoặt trọng yếu về tập đoàn Tứ Ngưu.

– Nhớ kỹ, phải phái người tin được, ai không liên quan, tốt nhất để sang một bên, hiện tại không chấp nhận có một chút sơ xuất.

Hạ Tưởng lại cường điệu một câu.

– Được, tôi hiểu rồi.

Vụ án chính là mệnh lệnh, có Hạ Tưởng tự mình trấn thủ chỉ huy, Hoàng Kiến Quân tin tưởng tăng gấp bội, lập tức truyền đạt một loạt mệnh lệnh, đồng thời, lại phái ra mấy người nghiêm mật giám thị Triệu Quốc Đống, phòng ngừa gã mật báo cho Trần Ngọc Long.

Hiện tại là hơn 7 giờ tối, Hạ Tưởng và Hoàng Kiến Quân liền đứng ở gần bờ sông Hạ Mã chờ tin tức. Gió đêm của mùa hè thổi tới, mang theo hơi ẩm cùng với mùi hoa cỏ thơm ngát hai bên bờ của sông Hạ Mã, làm cho người ta tinh thần sảng khoái. Hạ Tưởng lại không có lòng dạ nào ngắm cảnh đêm sông Hạ Mã, liên tục suy nghĩ, khả năng dẫn phát sự kiện từ đằng sau cái chết của Tiếu Lão Tuyền, nhiều sầu lo, đồng thời, lại vì cái chết của Tiếu Lão Tuyền, cảm thấy bất đắc dĩ và bi thương.

Cấp trên làm khó dễ mà chỉ có thể tự tử? Bi ai và bất đắc dĩ của người dân nghèo hèn, chẳng những bị vô số cán bộ ức hiếp, còn bị lãnh đạo công ty tùy ý bài bố, đơn giản là vì miếng ăn. Cái gọi là người nghèo chí ngắn, ngựa gầy lông dài, Tiếu Lão Tuyền phẫn uất mà chết, ở trong di thư còn không dám nói rõ chân tướng, có thể thấy được vẫn là e dè lo sợ gì đó.

Người chết sẽ lo lắng đến cái gì ? Hiển nhiên là thân nhân đang sống. Tiếu Lão Tuyền bi phẫn mà chỉ nhắc tới lãnh đạo cấp trên làm khó dễ, không dám nói rõ nguyên nhân, vẫn là không muốn đắc tội làm khó dễ lãnh đạo, nếu Hạ Tưởng không đoán sai, người nhà Tiếu Lão Tuyền cũng làm ở Tập đoàn Tứ Ngưu, thậm chí cùng ở trang trại chăn nuôi, Tiếu Lão Tuyền không dám đề cập lãnh đạo cấp trên, hẳn là sợ công việc của người nhà sẽ bị ảnh hưởng.

Giống như một cây cỏ nhỏ bé, khi đối mặt cuồng phong chỉ có tại chỗ cầu xin tha thứ, không có một chút lực phản kháng. Nếu không cuồng phong giận dữ, có thể bị nhổ tận gốc, chết không có chỗ chôn. Cái chết của Tiếu Lão Tuyền, tuy là một hình ảnh thu nhỏ về sự bi thảm của vô số người dân tầng lớp thấp mà thôi, kỳ thật không phải thà chết chứ không chịu khuất phục, tuy nhiên là rơi vào đường cùng, chỉ có thể chết mà thôi!

Ai cũng thật không ngờ chính là, một chuyện nhìn như ngẫu nhiên tự sát, không ngờ dẫn phát một chuyến lớn long trời lở đất!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường – Quyển 7
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 19/10/2017 13:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lục Thiếu Du – Quyển 36
0 A... Địa Long không ngừng kêu thảm, mà linh hồn phân thân rít gào muốn tương trợ nhưng không cách nào thoát khỏi lôi đình ngục giam, không dám tiếp xúc với tử sắc lôi đình, thiểm điện không ngừng xuyên qua, bởi vì lôi điện có lực lượng khắc chế linh hồn. Phanh phanh phanh! Lục Thiếu Du vung quyền như mưa, cự lực làm Địa Long càng kêu thảm thiết, thân thể giãy giụa vùng vẫy nhưng không cách nào vung lắc Lục Thiếu Du, từng tiếng hét điên cuồng giận dữ vang lên nhưng chẳng thấm vào đâu. Phanh phanh phanh! Đừng tưởng rằng dựa vào thân thể tạp xà là có thể...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Phần 55 Hồ Bất Quy ngây ra chốc lát, rồi lập tức cười lớn: Diệu kệ! Quả nhiên là diệu kế, với nhan sắc và trí tuệ của Ngọc Già, ắt cũng phải là đại nhân vật có khả năng nghiêng trời lật biển trong người Hồ. Do Hách Lý Diệp ngàn dặm truyền tin, lại có kim đao dẫn dụ, Ngọc Già lấy thân hứa hẹn, không phải lo người Hồ không tin. Có thể được sự quan trọng của Ngọc Già, bọn Đột Quyết hung hãn này cho dù mất mạng, cũng sẽ tới cứu nàng ta. Tướng quân, thủ đoạn này của ngài thật tuyệt diệu. Hiện giờ chỉ xem rốt cuộc Ngọc Già có...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh
Miêu Nghị – Quyển 31
Phần 99 Cuối cùng Miêu Nghị nói: Trận này chính là trận mấu chốt. Nhất quyết không thể để người khác hiểu rõ. Chưa đến khắc cuối cùng cũng không cho phép để lộ ra chuyện của Doanh Vô Mãn, hiểu chưa? Đã hiểu. Ngao Thiết gật nhẹ đầu. Người đang ở chỗ Từ Đường Nhiên, tìm đến hắn lôi người đi đi. Miêu nghị nghiêng đầu nói một tiếng, chợt lại quát lên với mọi người: Quân pháp nghiêm minh, tuân theo hiệu lệnh của tha, kẻ nào chống lại giết không tha, lập tức chấp hành. Đi đi. Tuân lệnh. Bốn người bị điểm tên cùng chắp tay nhận lệnh, sau đó tất...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng