Quan Trường – Quyển 7

Phần 153

Nếu nói Hạ Tưởng có thái độ tiêu cực còn không để Diệp Thạch Sinh cảm thấy tức giận, sau khi một loạt sự kiên rối mắt phát sinh buổi sáng hôm nay, Hạ Tưởng lại chơi trò mất tích, khiến cho ông cực kỳ tức giận, cho rằng Hạ Tưởng có ý trốn tránh trách nhiệm, ý làm cho người ta khó chịu. Đến tột cùng là cho ai khó chịu, cho ai xem sắc mặt, ông còn chưa đến mức cho rằng Hạ Tưởng là có ý nhằm vào mình.

Diệp Thạch Sinh trong lòng cũng biết giữa Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong tranh đấu gay gắt, nhưng đấu tranh dù kịch liệt, cũng phải theo quy tắc, dù sao người trong quan trường, phải tuân theo quy định được hình thành theo quy ước trong quan trường, không thể tùy ý làm bậy.

Hạ Tưởng là nhân vật số một quận Hạ Mã, là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, không phải ngôi sao lớn nhỏ gì cả, không cần chơi trò mất tích. Cho dù có chuyện gì khó xử, có cái gì không qua được, trực tiếp tìm đến ông là được, không dùng được tình cảm hóa mà làm ra việc hơn người, khiến cho Diệp Thạch Sinh đối với cách làm có chút mất đi trình độ của Hạ Tưởng rất bất mãn, hơn nữa còn xem thấp đi một chút trí tuệ chính trị của Hạ Tưởng.

Hờn dỗi trong chốc lát, Diệp Thạch Sinh ngồi trở lại bàn làm việc, tùy tay lấy ra một phần văn kiện nhìn vài lần. Là một bản tài liệu tham khảo nội bộ, là phần ý kiến chuyên gia luận chứng về việc trung ương thành lập vòng kinh tế đại thủ đô. Không ít chuyên gia đưa ra rất nhiều quan điểm có thể thực hành, trên cơ bản người tán thành nhiều, người phản đối ít, quen thuộc quy trình tài liệu tham khảo nội bộ nên Diệp Thạch Sinh hiểu rõ trong lòng, trung ương đưa bản tài liệu tham khảo nội bộ này dụng ý là làm kế dự phòng trước thời hạn, bình thường mà nói, vòng kinh tế đại thủ đô đã là chuyện ván đã đóng thuyền, thời gian nửa năm đến một năm nữa, chắc chắn sẽ có văn bản chính thức và mở rộng thi hành.

Trải qua lần trước cùng Hạ Tưởng, Thành Đạt Tài gặp mặt, Diệp Thạch Sinh đã hoàn toàn đánh mất ý tưởng tới thủ đô nhận chức quan nhàn cấp phó quốc gia sau đó dưỡng lão, có cái nên làm có việc không nên làm, ông phải ở vị trí Bí thư Tỉnh ủy làm đến hết khoá, như thế, mới không làm thất vọng vài chục năm quan trường của mình, mới không làm thất vọng tâm nguyện tại tỉnh Yến thực hiện kế hoạch lớn và lưu lại thanh danh.

Cuối cùng có được sự đãi ngộ cấp phó quốc gia hay không, Diệp Thạch Sinh cũng đã thấy, ông tin tưởng cố gắng của mình lãnh đạo trung ương thấy được, cũng trong lòng hiểu rõ, cùng việc chạy quan hệ nhờ nhân tình, không bằng kiên định làm tốt việc của mình, và sau khi vòng kinh tế đại thủ đô được thực hiện, còn có thể không xem như có chiến tích? Có chiến tích này, nếu ông mà không có vốn để được lên chức, trung ương lấy cái gì ra làm gương mẫu cho các tỉnh khác trong toàn quốc?

Sau khi nghĩ thông suốt, Diệp Thạch Sinh ngược lại thoải mái rất nhiều, cũng không rối rắm vì chuyện đi hay ở, an tâm xử lý tốt công việc ở tỉnh Yến, đối với quan hệ cùng Phó gia, cũng phai nhạt không ít. Hiện tại thế lực bốn đại gia tộc tham gia vào tỉnh Yến, ông nhớ tới khi gặp Hạ Tưởng và Thành Đạt Tài, Hạ Tưởng hàm súc nói ra liên hệ và chế ước giữa bốn đại gia tộc, cùng bất kỳ nhà nào có quan hệ gần hơn, ắt sẽ khiến cho ba nhà kia cảnh giác và phản cảm, nói không chừng còn có thể mất nhiều hơn được.

Nói đến cũng lạ, Diệp Thạch Sinh cũng không rõ ràng là chuyện gì, dù sao chỉ cảm rất chơi thân với Hạ Tưởng, lời nói của Hạ Tưởng, rất hợp tâm lý của ông, khiến ông nghe xong vô cùng thoải mái, cũng vui vẻ đón nhận.

Nhưng ngay cả như vậy, thủ đoạn mất tích hôm nay của Hạ Tưởng chơi có chút hơi quá, khiến ông trong lòng có bực bội. Chính là bởi vì cảm thấy giữa mình và Hạ Tưởng hẳn là có sự ăn ý nhất định, nếu không thân là Bí thư Tỉnh ủy, cũng không phải trực tiếp quản hạt Hạ Tưởng, có phiền não thì để Thành ủy đi quan tâm được rồi, không cần phải xen vào việc của người khác. Hạ Tưởng giấu diếm với mọi người không quan tâm, nhưng mà lại giấu cả ông, khiến cho ông không khỏi nổi giận.

Hạ Tưởng này, thôi không đem hắn để ở trong lòng nữa? Diệp Thạch Sinh đem văn kiện ném sang một bên, hơi hơi ngây người trong chốc lát, bỗng nhiên lại bị tiếng đập cửa nhẹ nhàng làm cho bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn, là thư ký Ma Thu đẩy cửa vào, nhỏ giọng mà xin chỉ thị:

– Lãnh đạo, có điện thoại tìm…

Diệp Thạch Sinh không có tâm trạng nghe điện thoại, không kiên nhẫn mà khoát tay:

– Nói tôi đang phải họp.

– Là Hạ Tưởng.

Ma Thu hơi híp mắt, trên mặt mơ hồ có ý cười.

Ma Thu biết Diệp Thạch Sinh vì sao tức giận, cho nên không có nói thẳng tên ra, cố ý làm mai phục, là vì cho Bí thư Diệp một tin vui bất ngờ.

Quả nhiên Diệp Thạch Sinh đầu tiên là sửng sốt, lập tức vẻ mặt vui mừng:

– Mau, mau chuyển vào đây.

Ma Thu kín đáo cười, xoay người đi ra ngoài, nghĩ thầm rằng về sau có cơ hội tìm Hạ Tưởng nói, chính mình giúp hắn, để hắn nhớ kỹ mình thật là tốt, mới không uổng công dụng tâm của mình.

Ma Thu trong lòng cũng biết, y sớm muộn gì sẽ ra ngoài, chức vụ thực thuộc cấp Phó giám đốc sở hoặc Giám đốc sở, mà Diệp Thạch Sinh cũng sẽ lui ra hoặc rời khỏi tỉnh Yến, lấy mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng tại tỉnh Yến và thành phố Yến, sớm một bước tạo quan hệ tốt với Hạ Tưởng chẳng những rất cần thiết, hơn nữa còn là việc cấp bách.

Không đề cập tới tâm tư nho nhỏ của Ma Thu, lại nói Diệp Thạch Sinh vẻ mặt ý cười mà tiếp điện thoại, chỉ “Alo” một tiếng, lại lập tức vẻ mặt nghiêm túc và lạnh lùng:

– Hạ Tưởng, cậu rốt cuộc làm chuyện gì vậy? Có còn coi tổ chức và kỷ luật là gì không hả?

Đối với sự phê bình xối xả của Bí thư Diệp, Hạ Tưởng hoàn toàn tiếp nhận:

– Bí thư Diệp phê bình rất đúng, tôi xin nhận sai với ngài, quả thật là tôi làm không tốt, tuy nhiên do sự việc xảy ra bất ngờ, hơn nữa liên quan đến danh dự Tập đoàn Tứ Ngưu, phải cẩn thận xử lý, cho nên tôi mới ẩn dấu, là không muốn bị quấy nhiễu từ bên ngoài, hiện tại trên cơ bản đã biết rõ chân tướng sự thật, tôi muốn trực tiếp gặp ngài để báo cáo một chút, ý của ngài là…?

– Đã báo cáo với đồng chí Tăng Chu chưa?

Cơn giận của Diệp Thạch Sinh vẫn còn sót lại chưa hết, liền hỏi một câu.

– Còn chưa kịp, sự việc vừa mới có kết quả, tôi liền trước tiên đến xin ngài chỉ thị.

– Ừ…

Diệp Thạch Sinh ngoài miệng không nói, trong lòng vẫn cảm thấy vui mừng, ở tình huống làm ầm lên như mưa như gió, vào lúc ông tức giận với Hạ Tưởng nhất, Hạ Tưởng trước tiên hướng ông báo cáo công tác, mang đến cho ông tâm lý thỏa mãn thật lớn, khiến cơn tức trong lòng lập tức tiêu hơn phân nửa, thầm khen Hạ Tưởng thật sự là một người trẻ tuổi biết làm việc, thủ đoạn để ông nguôi giận cũng vận dụng vô cùng thuần thục,

– Được rồi, cậu đến đây xem nào.

Làm Bí thư Tỉnh ủy, cái muốn chính là cảm giác nắm trong tay tất cả mọi tình hình của tỉnh Yến. Ai cũng không muốn sau khi đã xảy ra sự kiện trọng đại, Bí thư Tỉnh ủy là người cuối cùng được biết, nếu Bí thư Tỉnh ủy mà như vậy thì thật sự là thất bại rồi.

Nửa giờ sau, Hạ Tưởng xuất hiện tại văn phòng của Diệp Thạch Sinh, đi cùng hắn còn có Trưởng phòng Công an quận Hoàng Kiến Quân.

So với sự thong thả đi bộ của, trấn tĩnh tự nhiên Hạ Tưởng, Hoàng Kiến Quân thì căng thẳng đầu đầy mồ hôi, hai chân phát run, bất an theo sát Hạ Tưởng, vừa căng thẳng lại kích thích và hưng phấn. Hay nói giỡn, nếu không nhờ Hạ Tưởng, với chức Trưởng phòng Công an quận nho nhỏ của ông ta, đừng nói nhìn thấy Bí thư Tỉnh ủy, bình thường ngay cả Bí thư Thành ủy cũng khó nhìn thấy, chính là muốn gặp nhân vật số một công an thành phố là Tôn Định Quốc, cũng phải xếp hàng. Hiện tại sắp đích thân được gặp mặt người to nhất tỉnh, cũng là cán bộ lớn nhất được gặp từ lúc chào đời tới nay của ông, không căng thẳng mới là lạ?

Hạ Tưởng và Hoàng Kiến Quân đi vào văn phòng Bí thư Tỉnh ủy, khi đi ngang qua Ma Thu, Hạ Tưởng không quên gật gật đầu với Ma Thu, nói một câu:

– Thư ký Ma, có rảnh cùng nhau ngồi chút.

Ma Thu trong lòng vô cùng vui mừng, nhìn thấy bước đi bình ổn và vẻ tươi cười ung dung của Hạ Tưởng, y biết, thứ nhất, hắn không có mất công vô ích âm thầm giảng hòa thay Hạ Tưởng, thứ hai, Hạ Tưởng chính là Hạ Tưởng, tuy rằng việc hôm nay dường như làm hơi quá mức, không quá dựa vào chuẩn mực chung, nhưng hắn khẳng định có chuẩn bị ở sau để có thể thong dong xong việc, từ vẻ mặt của hắn là có thể nhìn ra, để Bí thư Diệp vừa lòng chỉ là một trong sô đó, phỏng chừng Hạ Tưởng còn có thể đưa ra tin tức khiến Bí thư Diệp rất là khiếp sợ.

Ma Thu không hổ là thư ký số một tỉnh Yến, ánh mắt cũng rất nham hiểm… Hạ Tưởng đi vào văn phòng Diệp Thạch Sinh không lâu, chợt nghe đến tiếng Diệp Thạch Sinh do không kìm nổi giận dữ mà đập bàn, sau đó giọng lại hạ xuống, cụ thể nói chuyện gì, Ma Thu không nghe được, cũng không dám đi nghe. Nhưng y biết, có một số người gặp phải xui xẻo.

Điều Ma Thu đoán chỉ là một góc núi băng, cũng chỉ là một phần nhỏ chân tướng mà Hạ Tưởng lộ ra cho Bí thư Diệp, bên trong bố cục khổng lồ của Hạ Tưởng, chỉ có thể công khai một phần, không thể công khai toàn bộ, nhưng cũng thông qua một cuộc họp báo cực kỳ lớn hiếm thấy, gián tiếp mà hàm súc mà công bố ra ngoài …

Buổi chiều 3 giờ 30 phút, điện thoại trên bàn làm việc Phó Tiên Phong kêu dồn dập, là Lý Hàm điện thoại tới. Tiếng nói của Lý Hàm và tiếng chuông điện thoại đều dồn dập giống nhau, rất bức thiết:

– Thị, Thị trưởng Phó, Tập đoàn Đạt Tài đang ở khách sạn Hào Môn mở cuộc họp báo…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường – Quyển 7
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 19/10/2017 13:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lưu Phong – Quyển 8
0 Đang lúc nói, thích khách che mặt đã vung trường đao chém thắng vào Lưu Phong. “Xoát xoát...” Thích khách che mặt hiển nhiên cũng là tu chân, bản lĩnh dùng đao cũng không tệ. Xem chiêu thì thấy bình thường chẳng có gì quái lạ, nhưng tiếng chém gió lại liên tục phát ra không ngừng. Quả là uy thế kinh người. Đến hộ vệ của soái phủ đứng bốn phía cũng cảm nhận được áp lực làm cho khó thở, không khỏi phải lui lại mấy bước. Đôi mắt Lưu Phong hơi nheo lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào biến hóa của trường đao. Đột nhiên hắn hừ lạnh một tiếng. Ngay lúc đao của...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lưu Phong
Mắt Biếc
Phần 46 Tình yêu làm quên thời gian, có ai đó đã nói như vậy. Trong trường hợp tôi, câu nói đó mới đúng làm sao! Từ ngày Trà Long về làng, tôi không nhớ trái đất đã quay quanh mặt trời như thế nào. Ngày và đêm nối tiếp nhau lướt qua như ảo ảnh. Bên trời lá rụng, tôi chẳng hay. Lòng tôi chỉ ngập đầy hoa nở. Dạo này, mỗi khi vào rừng Sim, tôi không quên mang theo cây đàn. Tôi muốn nghe tình tôi ca hát. Tôi muốn nghe sáu dây đàn reo vang những bản tình ca ngọt ngào và trong trẻo. Trà Long đã thôi trách tôi nhạc chú sao buồn. Một hôm...
Phân loại: Truyện nonSEX Nguyễn Nhật Ánh Truyện teen
Hạ Thiên – Quyển 2
0 Lôi Quân, anh thật sự đã bôi nhọ tất cả quân nhân. Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, nàng nghĩ mãi mà không hiểu vì sao trong quân đội lại có một nhân vật coi trời bằng vung như Lôi Quân. Phì, sao ông lại bôi nhọ quân nhân? Ông lập được hai quân công hạng nhất, năm lần quân công cấp hai. Khi ông đánh giết thì cô còn không biết đang nằm dưới người thằng đàn ông nào. Lôi Quân nói với vẻ mặt khinh thường: Bây giờ ông chơi gái không được sao? Sau khi ông liều chết thì không được phát tiết sao? Lôi Quân...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng