Hạ Tưởng không tiếp lời, mà chỉ thích hợp tỏ vẻ cảm tạ.
Ông cụ Ngô gia bỗng nhiên ha hả cười:
– Hạ Tưởng, cậu là muốn đi con đường trung gian, con đường tả khuynh, hay là muốn dựa vào một nhà nào đó?
Ông cụ Ngô gia đưa vấn đề rất trực tiếp, Hạ Tưởng liền không thể không ngay mặt trả lời :
– Hiện tại tầm mắt của cháu còn thấp, trước mắt cứ quản lý quận Hạ Mã mới là chuyện trọng yếu.
Thực ra Hạ Tưởng là trả lời cho có, ý là con đường nào hắn cũng không đi.
Nhưng người trong quan trường, không có khả năng con đường nào cũng không đi, hơn nữa Hạ Tưởng tuy rằng tuổi trẻ, nhưng đã bước vào hàng ngũ cấp Phó giám đốc sở, phải có ánh mắt lâu dài. Bởi vì khi tới cấp sở, một khi chủ quản một phương, phải có đường đi kiên định, nếu không sẽ đi không dài được.
Ông cụ thấy Hạ Tưởng tránh nặng tìm nhẹ, vô cùng không vui nói:
– Cậu trợ giúp Khâu Nhân Lễ, đồng thời liên hợp Mai Thái Bình, còn giới thiệu Tiền Cẩm Tùng và Khâu Nhân Lễ quen biết, mỗi một việc đều bất lợi cho Ngô gia, tôi có thể cho rằng cậu đã đứng ở mặt đối lập với Ngô gia hay không, không để ý chuyện Nhược Hạm và Liên Hạ là người Ngô gia, nhất định muốn đối nghịch đến cùng với Ngô gia?
– Ông à…
Hạ Tưởng lần đầu tiên thành khẩn mà kêu ra một tiếng “Ông “, sau đó hắn lại khẽ lắc đầu nói.
– Ông nói không đúng, cháu làm như vậy vừa không là trợ giúp Khâu gia, cũng không phải tổn hại ích lợi Ngô gia, chỉ là xem xét thời thế thuận theo trào lưu mà hành động. Giống như cháu tại thành phố Yến, giúp Vu Phồn Nhiên mà giới thiệu Lý Đinh Sơn và Cao Hải quen biết, chỉ là cho rằng ở tình thế hiện tại, Vu Phồn Nhiên và Lý Đinh Sơn, Cao Hải quen biết, có lợi cho duy trì thế cục cân bằng thành phố Yến, mà không phải vì giúp Vu Phồn Nhiên liên hợp Lý Đinh Sơn và Cao Hải tại thành phố Yến hình thành thế lực mới. Cũng như vậy, cháu trợ giúp Khâu gia, vì cho rằng giai đoạn hiện tại Khâu gia ở tỉnh Yến mở ra cục diện mới, so với Ngô gia, Mai gia và Phó gia hay bất cứ một nhà nào ở tỉnh Yến gia tăng lực lượng sẽ có lợi cho thế cục cân bằng của tỉnh Yến, càng có thể duy trì cục diện chính trị hiện tại yên ổn đoàn kết, cho nên cháu mới trợ giúp Khâu gia.
– Khẩu khí rất lớn.
Ông cụ Ngô gia nửa là vui đùa nửa là trêu cợt.
– Mới chỉ có là một Bí thư Quận ủy nho nhỏ, hiện tại nói lý do, lại là người có hoài bão, làm cho người ta nghe xong, còn tưởng rằng cậu là Bí thư Tỉnh ủy! Xem xét thời thế? Thuận theo trào lưu? Người trẻ tuổi, cậu có biết hiện tại là thế cục gì? Cậu có biết về sau là trào lưu gì? Tuổi trẻ không phải lấy cớ mà nói mạnh miệng.
Bị ông cụ vừa châm chọc vửa khiêu khích, Hạ Tưởng tuyệt không tức giận, thái độ ông cụ thì hắn đã tính trước. Hôm nay ông cụ không mời mà tới, khẳng định là đến thăm Liên Hạ. Thăm Liên Hạ có lẽ chỉ là một trong các mục đích của ông cụ, chứ không phải toàn bộ mục đích, ông cụ vẫn lo lắng, khả năng đã biết thái độ của Ngô Tài Dương không tốt lắm, mới hạ mình tìm đến, cũng là vì cùng hắn tiếp xúc, để tránh hắn chết mà không thay đổi, trong khi tranh đấu bị Ngô gia ngộ thương.
Bởi vậy có thể thấy được, ông cụ quả thật còn sự yếu lòng, có lẽ quả thật hắn quan tâm tới ông nhiều hơn Ngô Tài Dương một chút.
Hạ Tưởng ở bên cạnh ông cụ, hắn đang đứng thẳng, dáng người so với ông cụ cũng không cao hơn là mấy, có thể thấy được lúc ông cụ còn trẻ, cũng là người thân hình cao lớn tướng mạo uy vũ, tuy nhiên lúc này, dưới bóng chiều chiếu rọi, lúc gió Bắc thổi, bóng dáng ông cụ ở trong mắt Hạ Tưởng cũng là tiêu điều, hơn nữa ông còn hơi hơi cong lưng, tóc hoa râm chuyển động theo gió, như cây cỏ điêu tàn trong gió lạnh.
Trong nháy mắt, lòng Hạ Tưởng mềm xuống, rất muốn cho ông cụ một câu an ủi thân thiết, rất muốn cho ông một lời hứa hẹn trịnh trọng.
Nhưng sau một lát hắn lại khôi phục bình tĩnh, biết lập trường chính trị phải kiên định, không thể có nửa điểm nhu tình và lùi bước. Ở vấn đề quan trọng trước mặt, hắn thỏa hiệp chẳng những là không có trách nhiệm với bản thân, cũng là không có trách nhiệm với Ngô gia.
Hơn nữa hắn đã đồng ý với Khâu gia, không có khả năng lật lọng. Đừng nhìn hiện tại Khâu gia và Mai gia đều cùng hắn quan hệ không tồi, nhưng chỉ cần hắn một lần đổi ý, lập tức sẽ bị hai nhà ghét bỏ, sẽ khó có được tín nhiệm của hai nhà một lần nữa.
Đường đã đi một nửa, không có khả năng đi lại từ đầu, huống chi cho dù đi lại từ đầu, một lần nữa dựa vào một nhà, đều không phải là ước nguyện ban đầu của hắn.
Hạ Tưởng liền cười vì sự châm biếm của ông cụ:
– Trước khi nhìn thấy kết quả cuối cùng, ai cũng không thể khẳng định lựa chọn của bản thân là chính xác. Từ lúc cháu quen biết Nhược Hạm luôn luôn suy nghĩ, có phải nên đi một con đường gia tộc hay không? Phụ thuộc vào một đại gia tộc, khẳng định có thể bớt đi rất nhiều đường vòng, đồng thời cũng sẽ giảm đi phiêu lưu, có thế lực gia tộc nâng đỡ, tốc độ lên chức là sẽ nhanh một ít, cũng càng ổn định, nhưng đồng thời cũng dễ dàng trở thành vật hi sinh chính trị của gia tộc.
Ông cụ Ngô gia khoát tay:
– Chính mình không có năng lực, không dựa vào gia tộc, cũng sẽ ở vô hình trung trở thành vật hi sinh cho người khác. Cậu có thể làm tốt vị trí của mình, nhưng chớ quên, bên trong Ngô gia, Tài Giang đối với cậu có hảo cảm, ít nhất ở lúc tôi còn sống, Tài Dương cũng sẽ không dễ dàng động chạm cậu. Có hai điểm cam đoan này, cậu tiến vào trung tâm hệ thống Ngô gia, có trăm lợi mà không một hại.
Ông cụ quả thật là hết lòng quan tâm giúp đỡ Hạ Tưởng, dù ông nói hay không, Hạ Tưởng cũng có thể đoán được mục đích thực của ông cụ, ông quả thật đã già, giống những ông cụ bình thường, tới lúc nên vui đùa với con cháu, không muốn mất đi Liên Hạ. Ông cụ hiểu chỉ có thể lay động hắn bằng tình cảm, kỳ thật chẳng phải cũng có tâm lý lo ngại mất Liên Hạ sao? E sợ cho chính mình và Ngô gia sau khi trở mặt, Liên Nhược Hạm lại giận dữ mang theo Liên Hạ đi Mĩ, không quay trở về.
Có lẽ ở sâu trong nội tâm ông cụ, đã coi Liên Hạ trở thành chỗ dựa duy nhất trong sinh mạng của ông. Người qua cơn bệnh nặng, cũng đã trải qua sinh tử, khi còn sống đối với sinh tử đặc biệt để ý, và rất quý trọng. Liên Hạ, chính là phúc tinh may mắn của ông cụ.
– Mặc kệ đi đến đâu, cháu đều khuyên Nhược Hạm ở lại với ông, nếu cô ấy mang theo Liên Hạ về Mĩ, cháu cũng sẽ ngăn lại, để cô ấy và Liên Hạ ở bên cạnh ông.
Hạ Tưởng không có trả lời thẳng vấn để của ông cụ, mà là nói ra chuyện ông cụ quan tâm nhất.
Ông cụ rốt cục biến đổi sắc mặt, nhìn Hạ Tưởng đánh giá vài lần, muốn nói cái gì, lại hóa thành một tiếng thở dài:
– Cậu thật sự là một thanh niên tuyệt đỉnh thông minh, nhìn nhận điểm chính của vấn đề rất chuẩn xác, có thể biết rõ mỗi người cần nhất là cái gì, không trách được cậu ở tỉnh Yến có mạng lưới quan hệ rộng rãi…
Hạ Tưởng chỉ có lẳng lặng nghe ông cụ nói, không phát biểu ý kiến, cũng không nói theo.
Ông cụ Ngô gia chỉ biết, Hạ Tưởng cũng là một người bướng bỉnh, giống Liên Nhược Hạm, có đôi khi ở mặt ngoài cung kính và lễ phép, nhưng một là một, hai là hai, một khi quyết định chuyện gì, rất khó thay đổi. Trách không được Liên Nhược Hạm và hắn đi đến cùng nhau, hoá ra ở dưới khuôn mặt ôn hòa của hắn, cũng có một sự cố chấp.
Ông cụ Ngô gia bỗng nhiên lấy tay chỉ ra xa có một ghế dài:
– Đi, qua chỗ đó ngồi.
Hạ Tưởng vẫn như cũ tươi cười không giảm, đỡ ông cụ vào ghế ngồi xuống. Bên cạnh ghế là một xích đu, chắc là chỗ Liên Hạ hay chơi đùa. Nếu vào mùa hè, trong vườn một mảnh xanh mát, lại có tiếng cười ngây thơ của Liên Hạ vang vọng, sẽ là cảnh tượng động lòng người đến cỡ nào.
Hạ Tưởng vốn muốn ngồi ở bên phải ông cụ, nhưng có gió bắc thổi, ông cụ sẽ ngồi ở đầu gió, hắn liền đổi bên, ngồi ở tay trái ông cụ, chặn gió lạnh cho ông cụ.
Tuy là một chi tiết nhỏ, cũng khiến trong lòng ông cụ ấm áp, Ngô Tài Dương cũng tốt, Ngô Tài Giang cũng tốt, trong số con cháu 3 đời của Ngô gia, ai có thể có xảo trá và cẩn thận giống Hạ Tưởng, còn có một phần hiếu thảo đáng quý này? Trong lòng ông hơi cảm thán, đáng tiếc, đáng tiếc thật, không thể chính thức để Hạ Tưởng vào bên trong hệ thống Ngô gia, thật sự là một chuyện thiên đại tiếc nuối.
Tuy nhiên là như thế, mới chứng minh chỗ đáng quý của Hạ Tưởng. Hắn không cầu Ngô gia ban ân, lại vẫn như cũ có thể làm được cẩn thận chu đáo mà kính trọng với ông, phần tâm tình này, người bình thường sẽ làm không được. Chính là Ngô Tài Dương và Ngô Tài Giang cũng làm không được, đương nhiên, cũng là bởi vì hai người địa vị rất cao, nên tự cao thân phận.
Nhưng mặc kệ như thế nào, Hạ Tưởng vẫn như cũ mặt không đổi sắc. Chẳng những mỉm cười đỡ ông, còn chắn gió cho ông, khiến cho ông cụ cảm thán một phen, lần đầu tiên trong lòng thấy áy náy với Hạ Tưởng.
Bởi vì hôm nay ông cố ý đến gặp mặt Hạ Tưởng, một là muốn nói chuyện với Hạ Tưởng, hai là ông cũng tò mò về Hạ Tưởng, muốn chính mắt trông thấy Hạ Tưởng, ba là cho tới hôm nay mới chính tai nghe được một chuyện làm ông khiếp sợ… Liên Nhược Hạm từ Mĩ trở về, là do Hạ Tưởng tận tình khuyên bảo nên mới về.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 19/10/2017 13:38 (GMT+7) |