Quan Trường – Quyển 7

Phần 166

Hạ Tưởng hơi trầm ngâm, nhưng vẫn nhận lời mời của Vệ Tân. Giữa hắn và Vệ Tân cho dù kiếp này không xảy ra chuyện gì, nhưng ký ức của kiếp trước vẫn khiến hắn hận không thể quên Vệ Tân.

Nơi Vệ Tân hẹn gặp hắn khiến hắn không thể nói gì, vẫn là nhà hàng nổi. Xem ra, nhà hàng nổi quả thật đại phát rồi.

Khi đến được nhà hàng nổi, trời bỗng nhiên đổ mưa. Mưa không lớn, chỉ lất phất, mang theo một hương vị khác, rất thích hợp với phong cách của những đôi nam nữ đang yêu đương.

Vệ Tân đã đặt một chiếc thuyền lớn, duyên dáng yêu kiều mà đứng bên bờ sông. Cô với chiếc váy dài quá gối, giống như cây liễu bên bờ, thướt tha yêu kiều, cho dù không trang điểm đặc biệt, nhưng vẫn mang vẻ đẹp tươi sáng, ở bên bờ sông Hạ Mã người đẹp như mây, cô vẫn như đóa hoa dạ lai hương làm ngất ngây lòng người.

Hạ Tưởng đứng trước Vệ Tân, trong lòng vô cùng cảm khái. Cho dù từng giờ từng khắc so sánh với hậu thế, thời gian không gian, rất nhiều cảnh tượng đã xảy ra sự chênh lệch rất lớn, nhưng giữa hắn và Vệ Tân vẫn là sự tương ngộ của định mệnh ở cùng nhau, hơn nữa Vệ Tân với vẻ tươi cười duyên dáng đứng trước mắt, cách trang điểm ăn mặc so với lần đầu tiên hắn gặp Vệ Tân ở hậu thế, giống nhau như đúc, thật khiến người ta không thể không tin ma lực rất lớn của vận mệnh.

Vệ Tân nhẹ nhàng hướng Hạ Tưởng vẫy tay:

– Này, đến đây. Nhanh lên thuyền đi, trời mưa rồi.

Du thuyền là một con thuyền có thể chứa được hơn mười người, trên thuyền có người lái, có nhân viên phục vụ, giống như một nhà hàng lưu động nhỏ. Vệ Tân đã gọi xong thức ăn, hỏi qua Hạ Tưởng, Hạ Tưởng không có ý kiến gì, liền cho người khởi động thuyền.

Con thuyền đi ra giữa dòng sông, từ từ mà hướng ra ngoài thành phố. Bây giờ nhà hàng nổi mượn ngọn gió đông toàn tuyến thông nước của sông Hạ Mã, thúc đẩy hạng mục du thuyền chạy ra ngoài thành phố, chỉ cần bỏ ra hơn 200 trăm tệ, thì có thể đi được hơn 20 cây số, sau khi đang thường thức bữa ăn, có thể cùng lúc ngắm phong cảnh hai bên bờ sông Hạ Mã, trải nghiệm niềm vui gần gũi thiên nhiên.

Nhân viên phục vụ lui ra khỏi phòng, đều lên boong tàu bên ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Vệ Tân và Hạ Tưởng. Vệ Tân đánh bạo nhìn Hạ Tưởng một lúc, bỗng nhiên che miệng cười:

– Vừa vào hè thì sẽ gầy mất mấy cân, lại đen hơn chút, thật thú vị.

Hạ Tưởng ha ha cười:

– Vừa đen vừa gầy làm sao lại thú vị chứ?

– Em đang nghĩ, anh có một người vợ tốt, hẳn là rất biết quan tâm người khác. Tuy nhiên em cảm thấy cô ấy chăm sóc anh chưa đủ, cô ấy nên chăm anh béo lên mới đúng.

Hạ Tưởng của hậu thế quả thực béo hơn bây giờ không ít, đều là công lao của Vệ Tân, Vệ Tân quan tâm chăm sóc tỉ mỉ chu đáo, lại tinh tế, khiến người ta phải mê muội. Chỉ là luôn có một số người sống trong phúc mà không biết phúc, chính là Hạ Tưởng. Nếu cuộc sống có thể quay trở lại, không tham gia chính quyền (thường chỉ không ra làm cán bộ) lấy được Vệ Tân cũng là một chuyện hạnh phúc. Để Vệ Tân sinh cho hắn một cậu nhóc bụ bẫm, cô ấy nhất định là một người vợ hiền mẹ tốt, sẽ chăm sóc hắn và con trai vô cùng chu đáo.

Chỉ đáng tiếc là, cuộc đời của hắn đã thực sự lặp lại, nhưng hắn vẫn không chọn Vệ Tân. Cuộc đời có lúc chính là bất đắc dĩ như thế, nhiều người đều đang cảm thán cuộc đời lặp lại nhất định phải chọn mối tình đầu, nhưng khi thực sự lặp lại, có lẽ tầm nhìn và cõi lòng đã thay đổi rồi, cùng mối tình đầu chỉ sợ vẫn sẽ là một lần nữa lướt qua mà thôi.

Giống như Dương Bối.

Dương Bối là mối tình đầu ở kiếp trước của Hạ Tưởng, là sự tiếc nuối của hắn, nhưng không phải là người hắn yêu nhất. Kiếp trước, hắn không có người yêu nhất. Nếu như phải đưa ra một kết luận, Vệ Tân cũng có thể miễn cưỡng được xem là người hắn yêu nhất. Chỉ là tình yêu hắn dành cho Vệ Tân, kiếp trước lại không có nhận thức quá sâu đậm, cho đến ngày hôm nay, trong đêm hè mưa nhỏ lất phất bay, hắn thoáng như trong mộng, mới nhận thức được kỳ thực trong sâu thẳm trái tim, hắn vẫn rất yêu Vệ Tân.

Đúng là bởi vì yêu Vệ Tân, mới không đành làm tổn thương cô, không đành để cô kiếp này lại trở thành người phụ nữ ở phía sau hắn. Hắn hi vọng tình yêu của Vệ Tân có một chỗ dựa, có một người đàn ông, có thể chất chứa mọi bi thương của Vệ Tân.

Hạ Tưởng nâng chén hướng Vệ Tân ra hiệu:

– Cảm ơn sự chăm sóc của em từ trước tới giờ với Nhược Hạm, mời em một ly.

Vệ Tân hôm nay rất hứng thú, sau khi cụng ly cùng Hạ Tưởng, một hơi uống cạn, vẻ mặt tươi cười:

– Hôm nay em đi cửa hàng điện thoại di động đóng phí điện thoại, trong lúc vô ý phát hiện một dãy số tình nhân rất đẹp, nên đã mua. Chỉ đáng tiếc, em chỉ có thể dùng một số, số kia tạm giữ lại, để cho người có duyên.

Hạ Tưởng nghe ra Vệ Tân có điều ám thị, liền cười:

– Quản Tân Vọng vẫn chưa đi vào được trái tim em sao?

Vệ Tân không biết vì sao, hôm nay một chút cũng không có nét mặt tẻ ngắt thường ngày, mà là vô cùng thoải mái mà đáp:

– Thực là không miễn cưỡng nổi, em đã từng cố gắng để chấp nhận anh ta, nhưng luôn làm không được, rất kỳ lạ, đến cả bản thân em cũng cảm thấy không thể tin nổi. Bởi vì trong lòng em cảm thấy buông xuôi một người, hẳn là có thể dung nạp một người khác, không ngờ, bỏ đã bỏ rồi, nhưng lại không có không gian để dung nạp người khác, thật là chuyện lạ.

Nước chảy ào ào, không bao lâu du thuyền đã ra khỏi quận Hạ Mã, tiến ra ngoại thành. Bên ngoài thuyền một màn đen kịt, mơ hồ có thể nhìn thấy từ phía xa thành phố đèn đuốc sáng trưng, còn một bên, là núi non tối như bưng.

Hạ Tưởng hiểu rõ ý của Vệ Tân, đổi là trước kia, Vệ Tân sẽ có một chút uất ức, nhưng hôm nay lại khác, cô rất tùy ý rất thoải mái mà nói ra, hơn nữa còn mang vẻ mặt hớn hở, cũng khiến hắn có chút kinh ngạc về sự chuyển biến của Vệ Tân.

– Số của em trước hết cứ dùng tâm mà lưu lại là được rồi, một ngày nào đó, sẽ có một chiếc điện thoại di động thích hợp dùng nó.

Hạ Tưởng không biết nên khuyên giải an ủi Vệ Tân, hay là nên khai sáng cho cô cái gì,

– Kỳ thật anh cảm thấy, Quản Tân Vọng là một người không tồi…

– Là không tồi, tuy nhiên không thích hợp với em… Không nhắc đến anh ta nữa được không, hôm nay em tìm anh, không phải nói chuyện tình cảm, vấn đề tình cảm, tự em sẽ giải quyết, không phiền anh bận tâm.

Vệ Tân lườm Hạ Tưởng một cái, lộ ra tình ý, trong nhất thời lại khiến Hạ Tưởng ngực đập thình thịch.

Không động lòng không được, hậu thế hắn và Vệ Tân đã cùng sống với nhau mấy năm, đối với sự vui buồn, nũng nịu và tình ý của cô, rõ như lòng bàn tay, sự trừng mắt vừa rồi của Vệ Tân là hình thức làm nũng mà cô hay thể hiện với hắn.

Năm tháng tuần hoàn, người vật biến đổi, khuôn mặt của Vệ Tân vẫn thế, sự điềm đạm vẫn thế, cô ở trước mặt lại mặc bộ quần áo mà trong lần gặp đầu tiên ở hậu thế cô đã mặc, khiến Hạ Tưởng thoáng như cảnh trong mơ.

– Này, em tìm anh là có chuyện khác, hi vọng anh có thể giúp em.

Vệ Tân thấy Hạ Tưởng có chút thất thần, liền giơ bàn tay nhỏ huơ huơ trước mắt hắn.

– Nhớ ai mà ngây người ra thế.

– Nhớ em…

Hạ Tưởng phút chốc không phản ứng kịp, buột miệng thốt ra, lập tức nghĩ đến lời nói có chút mờ ám, liền vội giải thích thanh minh.

– Nghĩ em hôm nay tìm tới anh khẳng định có chuyện muốn nhờ, quả nhiên là vậy, người đẹp có lời, lại có thêm thức ăn ngon, bên ngoài cảnh đẹp ý vui, tất nhiên không thể ăn không trả tiền.

Hạ Tưởng vốn là che dấu sự ngượng ngùng, không ngờ Vệ Tân lại không biết là hiểu lầm thật, hay là cố ý khiêu khích:

– Đối với em mà nói, chuyện tốt ăn không trả tiền vẫn thật không ít, chỉ xem anh đã có ý tưởng hay chưa…

– Giúp chuyện gì, em cứ nói ra.

Hạ Tưởng ho khan một tiếng, tuy hắn biết trên thuyền còn có người khác, nhưng bây giờ hai người cùng một phòng, rất có ý cô nam quả nữ, nếu trong lời nói có những ám chỉ có chút mờ ám, hắn nhất thời động tình cũng không thể tránh được.

Dù sao… dù sao cô gái trước mặt, toàn thân cô từ trên xuống dưới, không một chỗ nào hắn không quen thuộc, thậm chí đến cả lời nói mê và sự rên rỉ khản tiếng của cô, hắn đều nhớ như in. Tuy rằng nói là đàn ông khá là lý tính, nhưng đàn ông cũng là người, dưới sự làm nền của bầu không khí và sự hấp dẫn nào đó, thì càng có một loại tình cảm dị dạng trở về chốn cũ.

Cho nên Hạ Tưởng phải vội chuyển chủ đề, hắn thật không muốn cùng Vệ Tân có thêm một sai lầm giống như với Mai Hiểu Lâm.

– Em muốn mở một nhà hàng ở quận Hạ Mã, một nhà hàng tình nhân có không khí lãng mạn có hương vị có phong cách, còn hi vọng đại Bí thư Hạ chiếu cố.

Cũng may Vệ Tân cũng đúng lúc nói ra vấn đề chính, không giằng co thêm sự mờ ám và tâm trạng mơ hồ.

Ý nghĩ mở nhà hàng của Vệ Tân đã có từ lâu, chỉ là thời gian trước Hạ Tưởng luôn bận tối mày tối mặt, cô cũng không tiện mở miệng. Bây giờ biết Hạ Tưởng được thoải mái một chút, liền đề xuất với hắn. Kỳ thực theo toan tính riêng tư mà nói, Vệ Tân là muốn ở quận Hạ Mã có sản nghiệp của cô, là muốn có cơ hội có thể ở gần Hạ Tưởng một chút.

Cô cũng nghĩ thoáng hơn nhiều, trên thế giới có nhiều chuyện miễn cưỡng không được, cô có thể ở cự ly gần mà nhìn Hạ Tưởng, là thỏa mãn tâm nguyện lắm rồi. Về phần có thể đi bao xa, có thể đi bao lâu, tất cả đều xem ở duyên phận.

Không bắt buộc, thuận theo tự nhiên là tốt nhất. Gặp được điều khiến cô động lòng, cô sẽ xem Hạ Tưởng là giấc mộng đẹp nhất trong kiếp này của cô. Không gặp được điều khiến cô động lòng, cô sẽ xem Hạ Tưởng thành một chỗ gởi gắm trong cuộc sống của cô.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường – Quyển 7
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 19/10/2017 13:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Vĩnh Hằng – Quyển 8
0 Chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng in sâu thân ảnh Bạch Tiểu Thuần vào đầu bọn họ, cho dù xác xuất luyện linh thành công vô cùng kinh người hay số tiền cược tám ức hồn dược kinh thiên, sau đóhồng Trần Nữ tiến đến, Bạch Tiểu Thuần bộc phát thân ảnh đầy khí phách, tất cả những việc này làm mọi người rung động mạnh. Bọn họ biết rõ, sau ngày hôm nay, cái tên Bạch Hạo sẽ truyền khắp thành Khôi Hoàng, cũng làm rất nhiều người chú ý. Ngay sau đó tin tức về Trần Hùng kỳ lân tử của gia tộc Trần Thiên Công thê thảm cỡ nào, từ chuyện bắt đầu đánh...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Mắt Biếc
Phần 46 Tình yêu làm quên thời gian, có ai đó đã nói như vậy. Trong trường hợp tôi, câu nói đó mới đúng làm sao! Từ ngày Trà Long về làng, tôi không nhớ trái đất đã quay quanh mặt trời như thế nào. Ngày và đêm nối tiếp nhau lướt qua như ảo ảnh. Bên trời lá rụng, tôi chẳng hay. Lòng tôi chỉ ngập đầy hoa nở. Dạo này, mỗi khi vào rừng Sim, tôi không quên mang theo cây đàn. Tôi muốn nghe tình tôi ca hát. Tôi muốn nghe sáu dây đàn reo vang những bản tình ca ngọt ngào và trong trẻo. Trà Long đã thôi trách tôi nhạc chú sao buồn. Một hôm...
Phân loại: Truyện nonSEX Nguyễn Nhật Ánh Truyện teen
Quan Trường – Quyển 12
7 Hạ Tưởng dưỡng thương thật hay là có mục đích riêng thì Chương Quốc Vĩ cũng không còn lòng dạ nào mà tính toán. Trong khi hắn rời khỏi, Tần Đường có chuyện gì phát sinh, trong lòng hắn đều biết rõ. Hạ Tưởng đại nạn chẳng những không chết, còn đá một cước đá chết tên ương ngạnh Hải Quân, còn Ngưu Lâm Quảng cuối cùng bị đánh cho thất bại thảm hại, hơn nữa nghe nói là bị chết cháy thành ngọn đuốc sống, coi như là là hoả thiêu sống, cách nói ác hơn chính là tan thành tro bụi. Sau một cơn mưa to tuy rằng khắp cả Tần Đường bừa bãi, nhưng không...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng