Vệ Tân thấy Hạ Tưởng đồng ý rất vui vẻ, rất phấn chấn, cười tươi như hoa:
– Cảm ơn anh, Bí thư Hạ. Tuy nhiên có một chuyện em vẫn muốn làm phiền anh một chút, có thể giúp em thiết kế nhà hàng được hay không, đương nhiên rồi, chi phí thiết kế em sẽ không keo kiệt đâu.
Hạ Tưởng có chút khó xử, suy nghĩ một chút nhưng vẫn đồng ý. Khó được một lần chiều theo Vệ Tân, nhìn dáng vẻ lương thiện hồn nhiên của cô ấy, hắn đã nhiều năm không đích thân thiết kế, cũng phải phá lệ một lần.
Hạ Tưởng lại gật đầu đồng ý.
Vệ Tân vui mừng mà nhảy dựng lên:
– A, tốt quá rồi, rất cảm ơn anh.
Cô vừa nhảy, liền đụng phải nóc phòng không quá cao trên chiếc thuyền, “Cốc” một tiếng, đau đến mức cô toét cái miệng ra, tủi thân mà ngồi sụp xuống, dùng sức xoa đầu,
– Đau quá.
– Để anh thổi giúp em.
Hạ Tưởng đứng dậy, đi tới phía sau Vệ Tân, ngửi mùi thơm cơ thể quen thuộc của cô, ngắm cái cổ trắng mềm của cô, không khỏi có chút ý loạn tình mê, vội định thần, cẩn thận hà hơi thổi lên đỉnh đầu của Vệ Tân.
Vệ Tân có một đặc trưng lớn nhất đó là đỉnh đầu có hai xoáy, nghe nói người có hai xoáy làm việc bướng bỉnh, bền bỉ, một khi nhận định mục tiêu, rất khó thay đổi, Hạ Tưởng một bên thổi giúp cô, một bên nhìn thấy trên đầu cô nổi lên một khối u nhỏ, không khỏi nói:
– Em cũng không còn nhỏ nữa, làm việc còn bộp chộp như vậy, không thể được, sau này phải sửa đi.
Vệ Tân bỗng chốc xoay người lại, đột nhiên bổ nhào vào lòng Hạ Tưởng, chợt thút thít mà khóc:
– Em sửa không được, cũng không muốn sửa, em cả đời sẽ khư khư giữ như vậy, anh nói em phải làm thế nào? Anh nói đi!
Hương thơm thoang thoảng da thịt mềm mại tràn khắp lòng, Hạ Tưởng có thể nói gì đây? Lại có thể làm được gì? Hạ Tưởng biết sự đau khổ và kiên trì của Vệ Tân, cũng biết tâm sự của cô, chỉ là, hắn đã kiên định kiếp này không cùng Vệ Tân có thêm ý tưởng giằng co nữa, không thể vì cô vừa khóc mà dao động. Chỉ có điều Vệ Tân cứ khư khư ôm lấy hắn, rất dùng sức, không chịu buông ra, giống như năm đó Vệ Tân vì hắn không chịu kết hôn mà đưa ra lời chia tay với hắn, cũng là cái cảnh ôm hắn mà đau khổ thất thanh, trái tim hắn đã dần mềm nhũn.
Hai tay vô lực mà giơ lên, rồi chậm rãi buông xuống, rơi vào lưng của Vệ Tân, vỗ nhè nhẹ.
Vệ Tân ngang bướng mà ngẩng mặt, đưa đôi môi đỏ mọng lên, Hạ Tưởng có chút nén không nổi, có chút muốn đầu hàng. Trong lúc hắn vừa không muốn làm tổn hại sự chờ mong của Vệ Tân, lại không muốn vứt bỏ nguyên tắc của bản thân, thì có tiếng gõ cửa phòng.
– Thưa quý khách, trời mưa lớn rồi, cần phải quay lại!
Là giọng nói của nhân viên phục vụ.
Vệ Tân như giật mình mà buông ra, vẻ mặt ửng đỏ, thầm oán mà nhìn Hạ Tưởng một cái, rồi lại oán trách mà trừng mắt ra phía cửa phòng.
Nhưng Hạ Tưởng tức khắc đã không còn ý tưởng dịu dàng đẹp đẽ, tĩnh tâm nghe, quả nhiên là trời mưa to hơn, rơi xuống thuyền những tiếng lộp bộp, hơn nữa gió còn rất mạnh, thổi mạnh khiến cho chiếc du thuyền lắc lư.
Không tốt, quả nhiên trời mưa to rồi, Hạ Tưởng một bước lớn đẩy cánh cửa phòng, chạy ra bên ngoài xem, mưa gió rất mạnh, trong đêm tối tuy không nhìn rõ mây đen, nhưng bóng đêm áp chế và cảm giác âm u, vẫn mang lại cho người ta sức áp chế vô tận.
Điềm báo của cơn bão!
Hạ Tưởng vội nói với nhân viên phục vụ:
– Lập tức quay về.
Nhân viên phục vụ lái mũi thuyền quay lại, tăng tốc trở về bến tàu. Hạ Tưởng đứng bên ngoài chỉ một lát, đã bị ướt hết người, sau khi quay lại trong phòng, nói với Vệ Tân:
– Ngồi yên đừng cử động, có thể đêm nay có bão.
Lời tuy nói như vậy, Hạ Tưởng lại không lo lắng nhiều lắm, bởi vì thành phố Yến từ trước tới nay mùa đông ít tuyết, mùa hè ít mưa, thỉnh thoảng có mưa giông, cũng chỉ là một trận mưa xối xả, không có những thời điểm mưa tầm tã liên miên, trong ký ức của hắn, thành phố Yến từ khi xây dựng thành phố đến nay, chưa từng xảy ra qua thảm họa bão lụt.
Mười mấy phút sau, du thuyền đã trở về bến đậu, mưa đã to đến kinh người, kết thành một mảnh, giống như chuỗi hạt nối nhau rơi không ngừng. Từ trên thuyền đi tới nhà hàng chỉ có khoảng cách mấy bước chân, đã khiến toàn thân ướt sũng.
Vệ Tân không lái xe, Hạ Tưởng đã lái xe đưa cô về nhà. Chiếc váy liền thân của Vệ Tân dính sát vào người, đường cong lộ ra, giống như không mặc quần áo vậy. Hạ Tưởng chỉ nhìn thoáng qua, liền vội rời ánh mắt đi.
Vệ Tân đã hiểu lầm ý của Hạ Tưởng, đỏ mặt nói:
– Không được nhìn trộm.
Hạ Tưởng lại không có một chút ý nghĩ trong đầu là trộm hương cắp ngọc, hắn cố ý mở máy sưởi:
– Đừng để bị cảm, tuy là mùa hè, nhưng cơn mưa giông hôm nay đến rất nhanh, mang theo khí lạnh, bị lạnh cũng không tốt.
Vệ Tân bĩu môi:
– Không sợ, thể trạng của em rất tốt, rất ít khi bị bệnh… Tuy nhiên cơn mưa hôm nay đến rất kỳ quái, dự báo thời tiết nói, chỉ có mưa nhỏ, tại sao đột nhiên lại biến thành mưa to rồi.
Thể trạng của Vệ Tân quả thực rất tốt, Hạ Tưởng hiển nhiên biết rõ, trong ấn tượng, hình như cô chưa từng bị bệnh, từ trước đến giờ đều là cô chăm sóc hắn, từ trước đến giờ không có khi nào cô bị cảm bị sốt phải cần hắn chắm sóc…vv, trong đầu hắn vầng sáng chợt lóe lến, cũng nghĩ tới dự báo thời tiết nói hôm nay trời âm u có mưa nhỏ, tại sao đột nhiên lại đổ mưa to, không, xem ra muốn mưa bão rồi.
Cần gạt nước được mở với tốc độ nhanh nhất, nhưng gần như vẫn không nhìn rõ được đường đi trước mặt. Kỳ thực trước mắt đã không còn đường đi, mặt đường rất nhanh đã tích nước sâu đến nửa thước, nhìn về phía xa, những nơi ánh đèn chiếu đến, một vùng mênh mông. Hệ thống thoát nước của thành phố phương bắc từ trước tới nay luôn qua loa, trên cơ bản luôn không nghiêm khắc dựa theo thiết kế thi công, đều ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, bởi vì thành phố Yến có tỉ lệ xảy ra thảm họa lũ lụt là trăm năm một lần.
Đời người đến cả một trăm năm cũng không có, ai sẽ bất hạnh như vậy mà gặp phải? Cho nên khi thi công, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, tiết kiệm được, chính là lợi nhuận.
Kết quả của việc ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu chính là, vừa có mưa to, trên đường liền mênh mông một vùng, nhất là đường hầm dưới lòng đất, trong nháy mắt nước đã ngập sâu một mét, ô tô đi vào tuyệt đối là tắt máy.
May mắn con đường đưa Vệ Tân về nhà, không phải qua đường giao thông ngầm. Sắp xếp cho Vệ Tân xong, Hạ Tưởng vội vàng về nhà, bởi vì trong lòng hắn luôn lo lắng mưa sẽ rơi không ngừng, dựa vào kinh nghiệm của hắn, nếu hạt mưa rơi xuống mặt nước, có nổi bong bóng lên, chứng tỏ lượng mưa trong mây tích mưa rất lớn, sức mạnh dự trữ rất đủ, là dấu hiệu của mưa dầm liên miên.
Dọc đường cẩn thận về đến nhà, cơn mưa vẫn không giảm, chỉ có gió nhỏ đi không ít. Khi trời mưa to, gió lớn không đáng ngại, bởi vì gió lớn sẽ thổi mây tích mưa đi. Nhưng một khi gió ngừng, mây tích mưa sẽ dừng lại bất động, là dự báo sự đến gần của thời tiết mưa dầm liên miên.
Tào Thù Lê thấy Hạ Tưởng cuối cùng đã về tới nhà, lo lắng đến muốn chết. Cô đóng chặt cửa sổ, vội vàng đi thay áo cho Hạ Tưởng. Hạ Tưởng áy náy mà ôm lấy cô, rồi an ủi cô mấy câu, sau đó ngồi trong thư phòng gọi mấy cuộc điện thoại, hỏi một chút mấy người bạn ở đài khí tượng tỉnh.
Câu trả lời nhận được là, là một trận mưa xối xả, dựa theo dự đoán, ngày mai có thể tạnh mưa, sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn. Hạ Tưởng liền hơi an tâm một chút, bây giờ tỉnh Yến không như trước đây, bởi vì tỉnh Yến đã có sông Hạ Mã. Sông Hạ Mã mới thông nước toàn tuyến được mấy ngày, một khi mưa to không ngừng, rất có khả năng gây thành thảm họa lũ lụt.
Mà quận Hạ Mã đứng mũi chịu sào!
Tuy đã có được dự đoán của chuyên gia đài khí tượng tỉnh, trong lòng Hạ Tưởng vẫn không quá yên lòng, mơ mơ màng màng mà ngủ một đêm, sáng sớm ngày hôm sau thức dậy, mở cửa sổ nhìn, lập tức trong lòng trầm xuống, bên ngoài tiếng mưa rào rào, tuy so với đêm qua có nhẹ hơn một chút, nhưng vẫn là mưa to tầm tã, mấu chốt là, thế mưa vô cùng ổn định, rõ ràng là dấu hiệu của một trận chiến lâu dài.
Hạ Tưởng vội vàng ăn sáng, cũng không đợi tài xế đến đón, tự mình lái xe đến Quận ủy, vừa đến Quận ủy liền lập tức mời dự họp hội nghị khẩn cấp, bố trí biện pháp chống lũ.
Lý Hàm đối với Hạ Tưởng quá mức mẫn cảm đến không hiểu, ông ta ở thành phố Yến làm cán bộ nhiều năm, tuổi tác lại nhiều hơn Hạ Tưởng không ít, tự nhận có kiến thức rộng rãi:
– Bí thư Hạ, một trận mưa lớn, không có gì to tát lắm. Tôi cũng là người thành phố Yến, nghe các cụ nói, thành phố Yến từ sau khi xây dựng thành phố, chưa từng phát sinh qua nạn lụt. Tôi vừa mới hỏi ý kiến chuyên gia của đài khí tượng tỉnh, nói là buổi chiều thì sẽ từ mưa to chuyển thành mưa nhỏ.
Hạ Tưởng vẻ mặt nghiêm khắc:
– Dự báo thời tiết hôm qua còn nói là mưa nhỏ, kết quả là mưa to. Lời của chuyên gia khí tượng phải nghe, nhưng quận Hạ Mã là nội thành duy nhất có sông trong thành phố, tình thế chống lũ khá là nghiêm trọng, quan hệ đến an toàn sinh mệnh của 100 ngàn quần chúng quận Hạ Mã, không thể lơ là. Từ bây giờ trở đi, tất cả mọi người đều huy động, tận khả năng mà trước khi sự việc xảy ra chuẩn bị tốt vật tư chống lũ, đề phòng nếu chẳng may.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 19/10/2017 13:38 (GMT+7) |