Khâu gia và Mai gia âm thầm liên kết với nhau thì không nói làm gì, lúc vừa rồi tuy rằng Khâu Nhân Lễ và Mai Thái Bình không giao lưu ánh mắt gì với nhau nhưng lời mà Khâu Nhân Lễ vừa thốt lên đã biểu lộ lập trường cùng đứng chung một chỗ với Mai gia. Chỉ riêng việc ông ta bảo vệ Hạ Tưởng là đã khiến cho Phó Bá Cử phải tức giận, hơn nữa, đứng ở trên khía cạnh khác mà nói thì bởi vì bảo vệ Hạ Tưởng mà không ngờ Khâu gia và Mai gia lại cùng biểu lộ ra ngoài sự nhất trí cao độ. Chính điều này làm cho ngọn lửa trong lồng ngực của y như muốn bùng lên.
Bởi vì đến tận thời gian gần đây thì bốn gia tộc lớn này đều là làm theo ý của mình, cũng có sự liên hợp, sự cạnh tranh, nhưng chưa có thời điểm nào hai nhà lại chính thức liên kết với nhau như vậy. Cũng bởi vì điều này nên thế cục mới duy trì được một loại cân bằng tương đối. Nhưng hiện tại, bởi vì Hạ Tưởng mà hai nhà đã phá bỏ quy tắc bất thành văn này, không ngờ ngay trước mặt y và ông cụ nhà y mà lại công nhiên phô bày ra lực lượng để bảo vệ một người như Hạ Tưởng!
Phó Bá Cử còn có một loại lửa giận phát ra là từ sự kích động.
Y đã sớm nghe Phó Tiên Phong nói qua rằng Hạ Tưởng rất giỏi trong việc liên kết các mạng lưới quan hệ, có thủ đoạn rất cao siêu trong việc tìm các điểm tựa khắp nơi. Lúc ấy y còn không tin, cho rằng Hạ Tưởng chỉ là một cán bộ cấp Phó giám đốc Sở nho nhỏ, cũng không phải con cháu của gia tộc lớn nào ở Bắc Kinh, là cán bộ xuất thân từ tầng lớp thảo dân thì có thể có kiến thức gì? Có thể có cái nhìn đại cục gì? Có thể có ánh măt nhạy bén gì?
Hiện tại, sự thật đang bày ra trước mắt làm y không khỏi không tin vào những điều kia. Mà càng làm cho y tức giận đến mức gan ruột bầm tím chính là việc bất kể Hạ Tưởng bị y răn dạy thế nào, hoặc là được hai nhà Mai gia, Khâu gia nâng đỡ ra sao thì Hạ Tưởng đều luôn với một vẻ mặt bình tĩnh, không vội vàng, không nóng nảy, đối mặt với tình cảnh khó khăn cũng không xấu hổ, đối mặt với sự khen ngợi thì cũng không kiêu ngạo, một sự bình tĩnh tuyệt đối!
Chỉ có điều Hạ Tưởng là một Bí thư Quận ủy nho nhỏ, vậy hắn dựa vào cái gì?
Phó Bá Cử chỉ thấy tức giận trong lòng, nhưng y lại không ý thức được vấn đề rất trọng yếu, chính là việc y đường đường là một Phó Thủ tướng thế mà lại bị một Bí thư Quận ủy nho nhỏ làm cho phải tức giận. Hoặc nói cách khác thì một Bí thư Quận ủy nho nhỏ khi đối mặt với y mà không có điểm gì thất lễ, cũng không có điểm gì xao động, thậm chí còn không nói một lời bất kính nào, vậy mà một Phó Thủ tướng như y đã gần như sắp trở nên thở hổn hển .
Đương nhiên, cũng không phải là y bị Hạ Tưởng làm cho tức giận mà phải nói là bị hai nhà Mai gia, Khâu gia, các điểm tựa của Hạ Tưởng làm cho tức giận.
Phó Bá Cử đường đường Phó Thủ tướng, nhưng y cũng là người, cũng chịu không nổi hai nhà Khâu gia, Mai gia bất động thanh sắc liên kết nhau lại để bức vua thoái vị. Y cố nén lửa giận trong lòng, cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, lấy một bộ dạng đang giải quyết việc chung rồi nói:
– Tôi chịu sự ủy thác của Thủ tướng và Chủ tịch Quốc hội để phụ trách sắp xếp phối hợp các công tác trong hội nghị. Người không có phận sự mà đều có thể tiến vào đây được như thế này thì tôi cũng không có cách nào để giải thích với Thủ tướng và Chủ tịch Quốc hội, xảy ra chuyện gì thì tôi là người chịu trách nhiệm chính.
Phó Bá Cử nâng ra trách nhiệm chính trị, lại nâng ra Tông Trường Quy và Hà Đông Thần, hai nhân vật trên đỉnh cao quyền lực. Điều này cũng là tạo cho Mai gia, Khâu gia một vấn đề thật nan giải, nếu giải quyết không khéo thì còn có thể bị lỗi nặng với Thủ tướng và Chủ tịch Quốc hội.
Ý đồ Phó Bá Cử rất rõ ràng, các người không phải đang muốn giữ gìn Hạ Tưởng sao? Được, nếu thật sự muốn một lòng giữ gìn Hạ Tưởng thì cũng đừng trách khi ở trước mặt Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng thì y sẽ nhắc tới việc này. Điều này sẽ khiến hai nhà Khâu gia và Mai gia cũng phải suy nghĩ thật kỹ về độ nặng nhẹ, đó là để Hạ Tưởng ở đây trọng yếu hơn hay là để Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng không vui là trọng yếu hơn?
Quả nhiên lời của Phó Bá Cử vừa ra khỏi miệng rất có uy lực. Khâu Nhân Lễ không nói gì nữa, chỉ có liếc mắt nhìn ông cụ Khâu gia một cái. Mai Thái Bình thì dưới chân cũng chần chừ, theo bản năng nhìn về phía ông cụ Mai gia với ánh mắt trưng cầu ý kiến.
Lúc này Hạ Tưởng đang đứng ở giữa đám người nhưng thật ra thì hiện tại không ai để ý đến. Bởi vì từ sau lúc Phó Bá Cử nâng Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng ra thì Khâu Nhân Lễ trở nên do dự và Mai Thái Bình bắt đầu chần chừ khó quyết định. Cả hai người đều phải trưng cầu ý kiến của hai ông cụ, hành động này có thể toát ra một tin tức cực kỳ quan trọng, đó là Chủ tịch Quốc hội có phải người thuộc thế lực phản đối gia tộc của bọn họ hay không thì Hạ Tưởng không dám đưa ra kết luận, nhưng Thủ tướng thì tuyệt đối đi lại không gần gũi với thế lực gia tộc bọn họ, thậm chí có thể nói là có khoảng cách nhất định!
Sự tình, càng lúc càng tinh tế, cũng càng lúc càng có ý tứ …
Thủ tướng là một nhân vật đỉnh cao của quyền lực, nếu để lại một ấn tượng không tốt với nhân vật này thì sẽ không hay ho gì, điều này tất nhiên làm cho cả hai nhà Khâu gia, Mai gia phải đem lòng kiêng kị.
Dĩ nhiên trên phương diện các tin tức đối ngoại công khai và các tài liệu công bố ra ngoài thì cũng sẽ không nhìn ra được điều gì. Mặc dù có rất nhiều chính sách được đưa ra sân khấu nhưng về mặt bản chất thì cũng sẽ không tạo ra được sự thương tổn đến các ngành sản xuất lũng đoạn của thế lực các gia tộc đối nghịch. Bởi vì từ trước đến nay để đưa ra được các chính sách thì cơ bản là kết quả thỏa hiệp trong chính trị.
Mặc dù rất muốn giữ Hạ Tưởng lại, nhưng sau khi Phó Bá Cử nâng hai nhân vật có quyền lực tối cao là Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng ra thì cũng làm cho một người có tính cách không sợ trời không sợ đất như Mai Thái Bình rốt cục cũng phải lùi bước, mà Khâu Nhân Lễ cũng phải duy trì một thái độ trầm mặc thỏa đáng. Điều này chứng minh rằng hoặc là Thủ tướng, hoặc Chủ tịch Quốc hội, hoặc là cả hai người đang đảm đương vị trí Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng đều khiến cho Mai Thái Bình và Khâu Nhân Lễ cảm thấy áp lực.
Hôm nay tháp tùng lão Cổ đến đây để xem náo nhiệt, không nghĩ rằng đúng thật là cực kỳ náo nhiệt. Chẳng những gặp mặt được ông cụ Phó gia và ông cụ Khâu gia mà còn gặp được Phó Bá Cử, mà quan trọng nhất chính là Hạ Tưởng còn phát hiện ở trong không khí này còn có một số ý tứ sâu xa gì đó.
Thu hoạch không nhỏ, có thể nói là rất nhiều thu hoạch, không uổng công đã đi đến đây.
Thấy không khí lúc này có vẻ trở nên vắng lặng, cũng là lúc mà hắn nên ra mặt. Vì thế Hạ Tưởng nói:
– Chỉ vì một chút việc nhỏ nhặt của tôi mà đã làm cho mọi người không được vui, thật sự là tôi không phải. Ông cụ Mai, Trưởng ban Mai, ông cụ Khâu, Trưởng ban Khâu, ông cụ Phó, Phó Thủ tướng Phó, tôi xin bày tỏ sự xin lỗi chân thành nhất đối với mọi người. Là do tôi đi nhầm vào trong hội trường nên mới tạo không ít phiền toái cho mọi người. Bây giờ cũng là lúc tôi nên rời khỏi đây, như vậy sẽ bớt phần tạo thêm những phiền phức cho mọi người.
Hạ Tưởng cúi đầu chào mọi người, sau đó xoay người bước đi…
– Tiểu Hạ, cậu không cần phải đi…
Rốt cuộc ông cụ Khâu gia cũng lên tiếng, giọng nói hơi khàn khàn, có vẻ khó nghe. Chất giọng của ông cụ và vẻ người giống hệt nhau, làm cho người khác cảm thấy không được thoải mái. Nhưng Hạ Tưởng thì lại nghe ra sự thân thiết ở bên trong giọng nói của ông cụ nhà Khâu gia.
Chắc chắn là Khâu Tự Phong đã đem đến những ảnh hưởng nhất định tới ông cụ Khâu gia, từ đó ảnh hưởng tới sự quan tâm của ông cụ đối với Hạ Tưởng.
Ông cụ Khâu gia nói ra suy nghĩ của mình nên Hạ Tưởng phải chỉnh trang lại hành động và thái độ của mình. Hắn vội vàng đứng lại, xoay người lại, tỏ vẻ rất cung kính nói:
– Ông cụ, ngài có chỉ bảo gì?
– Vẫn nghe Tự Phong nói rất nhiều về cậu, nói rằng cậu là người bạn tốt nhất của nó mà tôi thì vẫn chưa có cơ hội gặp mặt. Hôm nay thật khó mới có cơ hội gặp gỡ như thế này, ồ, dù sao đây cũng là buổi chúc mừng năm mới, kiểu gì cậu cũng phải ở lại nói chuyện với tôi một chút.
Hai mắt của ông cụ Khâu gia vẫn híp lại đột nhiên chậm rãi mở ra, liếc mắt nhìn Phó Bá Cử một cái rồi thong thả nói.
– Cậu nói cho Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng biết rằng Hạ Tưởng chính là khách của tôi. Nếu Hạ Tưởng có vấn đề gì thì tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Lời nói của ông cụ Khâu gia rất chậm, thanh âm cũng không lớn, hơn nữa tiếng nói khàn khàn mà nếu không cố tình lắng nghe thì sẽ không rõ. Nhưng lúc này, những người ở đây đều nghe rất rõ ràng, giống như tiếng nổ lớn đánh thẳng vào trong tim của mọi người.
Nói như vậy xem như ông cụ Khâu gia hoàn toàn đảm đương việc này? Nói cách khác, để Hạ Tưởng ở lại thì ông cụ cũng không sợ đắc tội với Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 19/10/2017 13:38 (GMT+7) |