Nguyên Minh Lượng đã ở sẵn trước cửa khách sạn chờ Hạ Tưởng.
Y vừa thấy Hạ Tưởng xuất hiện, hơn nữa lại thấy chỉ một mình, không mang theo thư ký và lái xe thì y liền mỉm cười đến híp mắt lại. Y nghĩ thầm rằng Hạ Tưởng đúng là một người thật thú vị, rất ít khi thấy hắn kéo theo một đoàn rầm rộ cùng đi, ra khỏi cửa cũng không tiền hô hậu ủng, người mà không biết còn tưởng rằng Hạ Tưởng là một người trẻ tuổi bình thường.
Trên thực tế, Hạ Tưởng cũng là một Bí thư Quận ủy quyết đoán, thông minh và có thủ đoạn cao siêu
Nguyên Minh Lượng nhớ tới cảnh tượng diễn ra bên trong hội trường ở Bắc Kinh thì trong lòng hiện ra một cảm xúc phức tạp khôn kể.
Lúc ấy Hạ Tưởng xung đột với Phó gia, mà hai nhà Khâu gia, Mai gia lại bảo vệ hắn, thậm chí sau đó lại xuất hiện thêm một Ngô Tài Dương lạnh lùng đầy thế lực tham gia vào, cuối cùng lại còn có cảnh tượng Hạ Tưởng và Thủ tướng, Chủ tịch Quốc hội khẽ nói chuyện với nhau. Lúc ấy, Nguyên Minh Lượng và Phó Tiên Phong trốn ở một nơi bí mật, tất cả những điều này đều tận mắt nhìn thấy rất rành mạch.
Hạ Tưởng ứng phó trong hội trường một cách rất ung dung, không chút hoang mang, cực kỳ trấn tĩnh. Điều này đã khắc ấn tượng rất sâu trong đầu của Nguyên Minh Lượng. Tuy rằng Hạ Tưởng là người trong chốn quan trường, không phải là người thuộc giới thương nhân như y, theo lý thuyết thì càng làm quan thì lại càng phải sợ chức quan to hơn, là một cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở, một trăm người khi đối mặt với hai Phó Thủ tướng thì cả một trăm người đều sẽ rất run sợ, còn người mà không run sợ thì chỉ sợ là không có.
Chỉ duy nhất điều này được gặp ở trên một người, đó chính là Hạ Tưởng.
Nếu nói sắc mặt của Hạ Tưởng không đổi khi ở trước mặt hai vị Phó Thủ tướng là vì hắn nhận được chỗ dựa từ hai nhà Mai gia, Khâu gia. Nếu vậy biểu hiện ra ngoài đúng mức, khiêm tốn của Hạ Tưởng khi nói chuyện với Chủ tịch Quốc hội, Thủ tướng lại càng khiến cho Nguyên Minh Lượng phải âm thầm trầm trồ khen ngợi trong bụng.
Bởi vì khi Nguyên Minh Lượng nhìn thấy Triệu Tuyền Tân thì nội tâm cũng không áp chế được sự kích động, lòng hai bàn tay cũng đổ cả mồ hôi, thiếu chút nữa ngay cả nói cũng không lưu loát. Dù sao đối phương cũng đường đường là một Phó Thủ tướng, là một trong mấy chục người có quyền lực cao nhất nước, ở thời phong kiến thì chức vụ này tương đương với chức quan Phó Tể tướng. Cho dù y có tự cao là thực lực hùng hậu, thì khi gặp mặt Phó Thủ tướng được một lần thôi cũng lấy đó làm quang vinh.
Hạ Tưởng là Bí thư Quận ủy, là người trong chốn quan trường, thông thường thì những người như thế này sợ nhất là cấp trên. Người nào người nấy khi gặp cấp trên đều tỏ ra bộ dáng được sủng ái quá mà lo sợ, bộ dạng luôn cố gắng vuốt đuôi đối phương. Hạ Tưởng có thể ở trước mặt hai vị Phó Thủ tướng, không, còn có một vị là Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương mà vẫn duy trì được sự trấn tĩnh, kể cả là y có cố gắng tỏ ra cách mấy thì cũng khó có được sự trầm ổn như vậy.
Trước đây thì Nguyên Minh Lượng nghĩ về Hạ Tưởng khá đơn giản, cho rằng Hạ Tưởng tuổi còn trẻ, sự thành thục thì còn xa mới bằng y, vì thế y đang cân nhắc không muốn ra mặt. Trước khi đi đến Bắc Kinh thì y vốn tính sau này mới gặp mặt Hạ Tưởng, tuy vậy khi quay trở lại thành phố Yến thì y lại thay đổi chủ ý, cho rằng nên gặp mặt Hạ Tưởng ngay lập tức. Năm sau giá nhà quận Hạ Mã chắc chắn sẽ tăng lên, lúc này càng cần phải thăm dò xem cách nhìn và mức độ khoan nhượng của Hạ Tưởng đối với sự leo thang của giá nhà. Đương nhiên, y cũng muốn tìm hiểu sâu thêm về ý tứ đối nhân xử thế của Hạ Tưởng.
Theo lời từ miệng của Phó Tiên Phong thì Nguyên Minh Lượng đã biết được những gì mà Hạ Tưởng đã từng thực hiện, biết Hạ Tưởng là một nhân vật cực kỳ khó đối phó. Nhưng khi người khác kể lại thì hơn một nửa người ta đã lồng thêm vào thành kiến của chính họ. Cũng không phải Nguyên Minh Lượng không tin Phó Tiên Phong, mà y phải dựa trên cơ sở lập trường của chính mình để phán đoán chuẩn xác tính cách và phương thức làm việc của Hạ Tưởng, không muốn mọi việc bị ảnh hưởng theo lối suy nghĩ của Phó Tiên Phong. Phó Tiên Phong là một chính khách, mọi việc mà y xem xét đều xuất phát từ lập trường chính trị, từ các cuộc tranh đấu trong chính trị. Còn Nguyên Minh Lượng là thương gia, mọi việc đều trên nguyên tắc kinh doanh, chỉ cần có thể kiếm được tiền thì mọi vấn đề nguyên tắc đều có bàn lại.
Y cần phải phán đoán chuẩn xác phong cách chấp chính và thiên hướng của Hạ Tưởng. Bởi vì hiện tại thì Bạch Chiến Mặc đã rời đi, đại cục của quận Hạ Mã hoàn toàn được nắm giữ trong tay Hạ Tưởng. Tuy rằng Lý Hàm là một quân cờ chôn sâu của Phó Tiên Phong, nhưng đây cũng chỉ là một Chủ tịch Quận. Thời điểm Hạ Tưởng còn làm Chủ tịch Quận cũng đã có thể khiến Bạch Chiến Mặc cảm thấy đau đầu, bó tay bó chân, mà lúc này Hạ Tưởng đã là Bí thư, một Bí thư đầy mạnh mẽ và cứng rắn, còn Lý Hàm là nhân vật số hai, liệu có thể đấu được với Hạ Tưởng hay không?
Nguyên Minh Lượng cũng hiểu rõ dụng ý của Phó Tiên Phong là không muốn Lý Hàm đối nghịch hoặc là tranh quyền với Hạ Tưởng ở quận Hạ Mã, mà là muốn Lý Hàm tránh xa tầm mắt của Hạ Tưởng, để Lý Hàm trốn ở một nơi bí mật gần đó trợ giúp cho sự vận tác của Thương mại Trường Cơ, không muốn diễn lại cảnh tượng đấu đá giống như Bạch Chiến Mặc, muốn tranh đấu ngoài sáng với Hạ Tưởng.
Minh thương khó tránh, ám tiễn khó phòng, chưa chắc Hạ Tưởng đã biết rằng Lý Hàm là người của Phó Tiên Phong, chưa chắc đã đề phòng các suy nghĩ chấp chính của Lý Hàm lại hoàn toàn nghiêng về phía Thương mại Trường Cơ, phải tạo ra hiệu quả bất ngờ, làm cho Hạ Tưởng không hay biết gì.
Tuy nhiên, dù sao thì hiện tại Hạ Tưởng cũng là Bí thư Quận ủy, là nhân vật số một. Bất kể xuất phát từ góc độ nào thì Nguyên Minh Lượng cũng nên tự mình ra mặt để mời vị quan phụ mẫu như Hạ Tưởng ngồi xuống, ít nhất cũng tạo ra được cảm tình ở bên ngoài, cũng tỏ vẻ rằng y có đủ sự tôn trọng với một Bí thư Quận ủy như Hạ Tưởng.
Nguyên Minh Lượng đúng lúc tiến lên nghênh đón Hạ Tưởng, đối với việc Hạ Tưởng đến đây thì y tỏ vẻ hoan nghênh và cảm tạ. Hạ Tưởng thấy vẻ mặt nhiệt tình của Nguyên Minh Lượng, vẻ tươi cười nóng bỏng quá mức thì trong bụng lại nghĩ thầm rằng thật ra nếu Nguyên Minh Lượng mà theo nghiệp chính trị thì y cũng là một nhân vật rất giỏi, ít nhất y cũng có thiên phú về biểu diễn, hơn nữa lại còn rất biết chọn lựa thời cơ.
Hạ Tưởng liền chủ động bắt tay với Nguyên Minh Lượng.
– Thành phố Yến trời đông giá lạnh, là người ở phương nam, vậy ông Nguyên có cảm thấy thích nghi với mùa đông phương Bắc không?
Nguyên Minh Lượng nhanh nhẹn bắt lấy tay Hạ Tưởng.
– Đa tạ Bí thư Hạ quan tâm, thật ra mùa đông phương Bắc so với phương Nam thì tốt hơn nhiều. Tuy rằng không khí ở bên ngoài thì lạnh lẽo hơn và khô hơn, nhưng không khí ở trong phòng thì lại ấm áp như mùa xuân. Tôi lại có điểm thích mùa đông phương Bắc, ha ha, về sau này hy vọng có thể hàng năm được trải qua mùa đông ấm áp ở phương Bắc như thế này.
Hạ Tưởng cười ha hả:
– Việc kiến thiết của quận Hạ Mã vừa mới được bắt đầu, nếu ông Nguyên có tính toán đầu tư lâu dài ở quận Hạ Mã thì mùa đông của thành phố Yến cũng sẽ không thiếu được. Tôi cũng quen biết rất nhiều bạn bè ở phương Nam, bọn họ cũng rất thích được trải qua mùa đông ở phương Bắc.
Lời nói của Hạ Tưởng lộ ra một ý rất trọng điểm, Nguyên Minh Lượng nghe xong khẽ mỉm cười nhưng trong lòng cũng hơi động. Lời nói vừa rồi của Hạ Tưởng là có ám chỉ hay chỉ là thuận miệng nói ra vậy? Với thân phận Bí thư Quận ủy như Hạ Tưởng thì chắc chắn sẽ luôn hy vọng các nhà đầu tư sẽ đầu tư lâu dài tại quận Hạ Mã, mà Hạ Tưởng nói như vậy dường như không tin vào y lắm, chẳng lẽ là y đang đa nghi?
Nguyên Minh Lượng giơ tay chỉ ra một con thuyền nhỏ bên cạnh bờ sông Hạ Mã.
– Khách sạn đầy khách rồi, bọn họ vừa mới mở ra một loại thuyền dịch vụ, một dạng du thuyền có bàn tiệc rượu, rất đặc sắc.
Hạ Tưởng đáp:
– Đúng là rất mới lạ, vậy chúng ta cùng lên thuyền đi.
Nguyên Minh Lượng và Hạ Tưởng dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ đi lên chiếc du thuyền. Gọi là du thuyền nhưng thật ra là một con thuyền không lớn cũng không nhỏ, hình thức trang hoàng trang nhã, bên trong còn có lò sưởi, đúng là rất đặc sắc, rất có ý tưởng.
Con thuyền dập dập dềnh dềnh, không gian bên trong thì không lớn nhưng có vẻ rất nghệ thuật. Hạ Tưởng và Nguyên Minh Lượng ngồi đối diện nhau, sau khi nhân viên phục vụ đem đồ ăn đến đầy đủ, nói cho hai người biết rằng đã có thể chạy thuyền ra giữa sông để ăn cơm, trên thuyền cũng có thể giữ nhân viên ở lại để phục vụ hoặc là không cần giữ lại.
Hai người cũng không lưu lại người, liền cho con thuyền nhanh chóng rời khỏi bờ sông, đi ra giữa sông.
Mặt sông Hạ Mã kết lại thành một tầng băng mỏng, rất mỏng, khi thuyền di chuyển tầng băng vỡ ra tạo thành âm thanh và rung động lao xao. Hạ Tưởng liền cười:
– Hiện tại chúng ta đang ở trên cùng một con thuyền, nhưng cũng phải cẩn thận một chút chứ không thì lại lật thuyền.
Người nói bất kể là có hàm ý gì hay không thì khó nói, nhưng người nghe thì lại có ý.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 19/10/2017 13:38 (GMT+7) |