Nguyên Minh Lượng vẻ mặt mỉm cười, cố sức tỏ ra vẻ vừa nhiệt thành lại có sự tự tôn đúng mức. Thân là nhà đầu tư lớn nhất quận Hạ Mã, về lý sẽ là người được nhân vật số một trong đảng chính quận Hạ Mã hoan nghênh nhất, đồng thời cũng cần được tôn trọng và trọng đãi thích hợp.
Cười thì cười, câu nói “cùng một chiếc thuyền” của Hạ Tưởng vừa rồi vẫn khiến Nguyên Minh Lượng trong lòng hoảng sợ, vừa đúng lúc trên sông thổi đến đến một luồng gió lạnh, y lại ngồi ngay chỗ cửa sổ mở liền cảm thấy khắp cả người phát lạnh.
Hạ Tưởng là có ý gì? Cái gì gọi là ngồi cùng một thuyền?
Đương nhiên Nguyên Minh Lượng rất muốn đem lời nói của Hạ Tưởng xem là một câu nói vô tâm, bởi vì lúc này hai người quả thật đang ngồi chung một thuyền. Nhưng Nguyên Minh Lượng có tính đa nghi bẩm sinh, lại bởi vì trong lòng cất giấu một bí mật to lớn nên khó tránh khỏi đa nghi, y vốn định tự khuyên mình không nên nghi ngờ lung tung nhưng nghĩ tới thủ đoạn của Hạ Tưởng, trong lòng lại không khỏi suy đoán lung tung, chẳng lẽ Hạ Tưởng đã nhận ra điều gì?
Không thể nào, theo như lời Phó Tiên Phong, Hạ Tưởng có thông minh đi nữa cũng không phải toàn tài, có lẽ hắn có tài về đấu tranh chính trị, thêu dệt mạng lưới quan hệ hắn cũng có thủ đoạn hơn người nhưng chính trị là chính trị, kinh tế là kinh tế, không thể hoàn toàn nhập lại làm một mà nói. Có đôi khi, sự tình trên kinh tế càng khó thao túng, cũng cần phải có tầm mắt nhìn xa trông rộng nữa, đồng thời cũng không phải chỉ cần có thủ đoạn là có thể thành công, còn phải xem ai có thể tìm đúng bối cảnh thị trường.
Cho dù là Bí thư Thành ủy, Bí thư Tỉnh ủy cũng không thể thao túng thị trường, không thể gây mây mưa thất thường trong con nước lớn thị trường, nếu không thì sẽ không có thành phố nghèo, tỉnh nghèo nữa. Chính trị là không thể thay đổi được kết cấu và hoạt động bình thường của kinh tế, tất cả quốc gia trên thế giới đều có chính trị gia nhưng không phải tất cả quốc gia đều có nhà kinh tế học, đều có nhà doanh nghiệp nổi tiếng.
Tầm mắt của chính trị gia rất dễ bị hạn chế bởi cấp bậc bản thân và giới hạn của khu vực, như Bí thư Quận ủy không có tầm mắt nắm giữ bao quát như Bí thư Thành ủy, mà Bí thư Thành ủy lại không có khí thế chỉ điểm toàn bộ tỉnh của Bí thư Tỉnh ủy.
Trái lo phải nghĩ một hồi, Nguyên Minh Lượng lại yên lòng, cảm thấy mình đang là thần hồn nát thần tính, Hạ Tưởng nhiều lắm chỉ là một chàng thanh niên 29 tuổi, là một Bí thư Quận ủy cấp bậc không cao, sao hắn có thể có tầm mắt vượt qua thành phố Yến?
Nguyên Minh Lượng cười thầm, luôn tự mình dọa mình, sao lại có thể bị một câu nói đùa của Hạ Tưởng hù dọa tới mức kinh hồn bạt vía cả buổi? Đúng là càng sống càng thoái lui, dù gì cũng đã sống hơn nửa đời người rồi, sao có thể bị một chàng thanh niên nhỏ hơn mình một nửa số tuổi làm cho hết hồn hêt vía?
Cũng may Hạ Tưởng sau khi nói xong lại xem như không có việc gì xảy ra rồi thảo luận về sự thích thú trên nhà hàng nổi, khiến cho Nguyên Minh Lượng hoàn toàn yên tâm.
– Nhà hàng nổi có chút thú vị chính là mùa đông ở trên du thuyền ăn cơm phí tổn hơi nhiều một chút. Một chiếc tàu thế này phải có hệ thống sưởi, phải có phòng, sửa chữa lại ít nhất cũng phải tốn 30 ngàn, sửa hết mười chiếc thì là 300 ngàn. Một bữa cơm tính theo giờ, du thuyền nhà hàng tới mùa hè là mùa đông khách, cần phải có mức tiêu phí thấp nhất mới có thể có lời.
Hạ Tưởng đã nhạy bén nắm bắt được cảm xúc dao động của Nguyên Minh Lượng từ sự thay đổi vẻ mặt của y, trong lòng cười thầm và cũng không tiếp tục dò xét y mà là kịp thời chuyển đề tài.
– Tuy nhiên theo tôi phỏng chừng, đến mùa hè, một chiếc du thuyền nhà hàng phải có mức chi tiêu thấp nhất cũng phải là 500 tệ mới được… Quận Hạ Mã về sau sẽ vì sông Hạ Mã mà sẽ xuất hiện nhiều điều mới lạ, cùng với số người tràn vào quận Hạ Mã càng ngày càng đông, quận Hạ Mã sẽ trở thành một quận có vật giá cao nhất trong thành phố Yến.
Lời nói Hạ Tưởng không phải là bắn tên không đích mà là mượn du thuyền nhà hàng để đề cập vật giá leo thang, từ đó từ từ dẫn dắt ý nghĩ của Nguyên Minh Lượng tới gần thị trường bất động sản. Hắn cũng biết Nguyên Minh Lượng mời hắn ăn cơm, mặt ngoài là gắn kết tình cảm, trên thực tế là có liên quan đến chính sách của quận Hạ Mã vào năm sau.
Chính sách đã được lập định từ trước tết Nguyên Đán nhưng chính sách là chính sách, cụ thể có được thiết thực chấp hành hay không thì phải xem quyết tâm của Bí thư Quận ủy hắn đây có được bao nhiêu.
– Với mức thu nhập trung bình của cư dân thành phố Yến, 500 tệ một bữa cơm có phải quá mắc hay không?
Nguyên Minh Lượng thử thăm dò hỏi, y cũng biết hiện tại cư dân thành phố Yến thu nhập bình quân hàng tháng chỉ khoảng 1000 tệ.
– Thành phố Yến là một thành thị tiềm tàng dân giàu có, rất nhiều người nhìn qua thì ăn mặc bình thường, đồ dùng cũng bình thường nhưng trên thực tế lại hoàn toàn là người có tiền.
Hạ Tưởng thấy nồi lẩu đã sôi liền gắp một ít thịt thả vào, vừa đảo vừa nói;
– Có một số địa phương nhìn qua rất giàu sang, trên thực tế trong tay dân chúng không có được bao nhiêu tiền. Có một số địa phương nhìn qua hơi nghèo nàn, ví dụ như không có nhà cao cửa rộng, không có ô tô sang trọng, nhưng trên thực tế trong tay người dân đều có tiền dư dã. Quan niệm tiêu dùng không giống nhau dẫn đến hình tượng bên ngoài có khác biệt to lớn, có một số người ở địa phương thích che dấu sự giàu có, có một số người ở địa phương thích phơi bày sự giàu có…
Thành phố Yến là một thành thị khiêm tốn, bởi vì người thành phố Yến là một đám người khiêm tốn. Hạ Tưởng cũng thấy qua những người ở các nơi có phong tục và tập quán khác nhau, có người ở một số nới vừa ra khỏi cửa thì ăn mặc sang trọng, trang phục trang sức cự kỳ tinh xảo, hơn nữa trên người đều là hàng hiệu, nhưng trên thực tế nếu tới nhà anh ta sẽ phát hiện trong nhà lung tung lộn xộn, chẳng những vừa bẩn vừa lộn xộn, hơn nữa không có món đồ nào đáng giá, có thể nói gần như toàn bộ gia sản đều mặc ở trên người, chỉ chói lọi ở bên ngoài mà thôi!
Còn có người ở một số nơi có lẽ nhìn qua rất đỗi bình thường, mặc quần áo cũng không cầu kỳ nhưng trong nhà lại là vô cùng xa hoa, thậm chí có thể dùng trang hoàng lộng lẫy để hình dung.
Thổ nhưỡng thế nào thì nuôi người thế đó, người thành phố Yến bình thường về nhu cầu ăn, mặc, ở, đi lại từ trước đến nay đều rất tiết kiệm, không quá chú trọng, nhưng khi mua những món đồ lớn ví dụ như mua nhà ở, lúc kết hôn đều ra tay rất xa xỉ, bởi vì bình thường khoản tiền tiết kiệm dư dã, gặp chuyện lớn thì rất hào phóng. Nếu bình thường quen tiêu xài phung phí thì khi có việc cũng không còn tiền để dùng.
Điểm đặc sắc của người Thành phố Yến là không thích ăn mặc, không thích hàng hiệu nhưng thích ăn chơi, bởi vậy quán ăn ở thành phố Yến vô cùng thịnh vượng. Cùng phát triển đồng thời với quán ăn là phòng tắm hơi, thời điểm hưng thịnh nhất thì tất cả phố lớn ngõ nhỏ ở Thành phố Yến phân bố rất nhiều trung tâm tắm hơi lớn nhỏ, gần như trở thành một cảnh tượng của thành phố Yến, ngay lúc đó Thị trưởng thành phố Yến thậm chí muốn biến thành phố Yến thành thủ đô tắm hơi của Trung Quốc.
Sau lại vì trung tâm tắm hơi có quá nhiều khu vực đèn mờ nên sau khi Bắc Kinh đóng cửa khu vui chơi giải trí quy mô lớn nào đó, thì việc thành phố Yến đề nghị tạo ra thủ đô tắm hơi cũng liền như bào thai chết từ trong bụng, không giải quyết được gì. Tuy nhiên mặc dù như thế, khí thế xa hoa, cao cấp của trung tâm tắm hơi ở thành phố Yến vẫn là đứng đầu toàn quốc. Hạ Tưởng kiếp trước cũng đi qua rất nhiều địa phương trong cả nước, bất kể là thành thị phía nam phát đạt, hay là ở Bắc Kinh, hoặc là tỉnh Lân gần đó, thì trung tâm tắm hơi những nơi đó mà đem so với trung tâm tắm hơi ở thành phố Yến là không thể sánh nổi, cho dù là mức độ sang trọng hay là chất lượng phục vụ đều có mức chênh lệch to lớn.
Tuy rằng không thể nói thành phố Yến là thành thị đặc biệt tiềm tàng dân giàu, nhưng cư dân thành phố Yến có khả năng chịu đựng lớn, đợi đến đời sau khi giá nhà tăng lên đến hơn 5000 một m2, lúc ấy cư dân thành phố Yến thu nhập hàng tháng cũng chỉ khoảng 2000 tệ nhưng mức tiêu thụ bất động sản ở thành phố Yến vẫn gia tăng trong ổn định. Thành phố Yến không phải thành phố du lịch, lại không phải là thành phố nhỏ thích hợp dưỡng già, có rất ít người ngoài vùng vào mua, trên cơ bản đều là người tiêu dùng bản địa mua lại.
Một câu ‘tiềm tàng dân giàu’ của Hạ Tưởng khiến trong lòng Nguyên Minh Lượng vui sướng, y không ngại xa ngàn dặm đến thành phố Yến, không chỉ để ý nguồn tài nguyên chính trị của Phó Tiên Phong, cùng với sự tiềm tàng giàu có và sự khiêm tốn của người dân thành phố Yến, đương nhiên cũng là vì sự khởi công xây dựng của quận Hạ Mã có thể mang đến sự bùng nổ tăng vọt của thị trường bất động sản.
Nguyên Minh Lượng đã nghiên cứu qua, đây là một thành thị thiếu nước, dân thành phố đặc biệt khao khát sự ẩm ướt, công trình bộ mặt không hoàn thiện của thành phố Yến là sông Bách Tính hiện tại tuy trở thành con kênh thối nhưng dọc hai bên sông Bách Tính lại dựng lên không ít công viên và khu chung cư, công viên thì khoan hãy nói, các khu chung cư đều bởi vì có sông Bách Tính, chẳng những đặt một số tên hơi khoa trương như là: Thủy Vân Gian, Dương Quang Thủy Ngạn, Thủy Tạ Hoa Đô v.v… hơn nữa thị trường tiêu thụ cực tốt, kiếm được bộn tiền.
Dù rằng sau này sông Bách Tính nào là tắt nước, nào là trở thành nước cống, nào là trở thành chỗ nuôi muỗi vào mùa hè, các khu chung cư hai bên đều trở thành trò cười, cho nên Thủy Vân Gian bị người ta đặt là bụi bẩn gian, cái gọi là Dương Quang Thủy Ngạn bị đổi thành ống cống Dương Quang, còn Thủy Tạ Hoa Đô cũng bị mọi người châm chọc là nước thối hoa tàn… Nhưng mặc kệ như thế nào, nhà đầu tư phát triển vào lúc ấy cũng đã kiếm đủ tiền.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 19/10/2017 13:38 (GMT+7) |