Quan Trường – Quyển 7

Phần 37

Cổ Ngọc vừa đến gần, Hạ Tưởng liền ngửi thấy hương thơm trên người cô, thấy cô mở rộng áo lông bên ngoài làm lộ ra chiếc áo len đỏ bó sát mặc bên trong, trên ngực đeo miếng ngọc bội quen thuộc, trong lòng không tự chủ được khẽ dao động, ánh mắt lộ ra cái nhìn nóng bỏng.

Cổ Ngọc để ý tới ánh mắt biến hóa của Hạ Tưởng, khe khẽ cười, cúi xuống nói khẽ bên tai Hạ Tưởng:

– Có phải có chút nhớ em rồi? Ừ, nói cho anh hay, em cũng nhớ anh lắm.

Cô bé này cũng to gan cũng thú vị, Hạ Tưởng liền vội ho khan một tiếng, tuy nói là cách phòng của Hoàng Vĩ Cương ở bên ngoài một cánh cửa, hiệu quả cách âm cũng khá tốt, nhưng dù sao cũng là ở văn phòng làm việc, lá gan của Cổ Ngọc cũng có chút lớn quá rồi.

Hạ Tưởng còn chưa nói gì, điện thoại lại reo lên. Hắn dùng ánh mắt ra hiệu Cổ Ngọc ngồi trở về sofa, hắn muốn gọi điện thoại, không ngờ Cổ Ngọc lại quay mũi chân, nhanh nhẹ rời đi, còn vẫy tay chào tạm biệt hắn:

– Có thời gian nhớ đến tìm em, em đi trước đây, không làm phiền anh nữa, đỡ phải anh làm phiền em.

Hạ Tưởng gật đầu, cũng không rảnh tiễn Cổ Ngọc, vì hắn nhìn số thấy điện thoại gọi tới, là số của Mai Thái Bình.

– Xin chào trưởng ban Mai.

Hạ Tưởng hỏi thăm trước.

– Hạ Tưởng, có một việc tôi muốn thương lượng với cậu một chút, cậu cho ý kiến nhé.

Thái độ Mái Thái Bình vẫn như trước, thậm chí trong giọng nói cũng nghe không ra có gì khác biệt, chuyện lần trước trong sự kiện hội trường coi như đã khơi dậy cơn sóng trong lòng Mai Thái Bình, phỏng chừng đến bây giờ cũng tan rồi.

– Mời Trưởng ban Mai chỉ bảo.

– Hiểu Lâm muốn đi làm lại, tôi muốn cho nó đến tỉnh Yến, nó nói cậu có đề nghị nó ở lại Đoàn trung ương, tôi không hiểu, Đoàn trung ương sẽ có tiền đồ tốt đẹp gì?

Mai Thái Bình có ý thu xếp Mai Hiểu Lâm đến huyện Đam thành phố Yến đảm nhiệm chức Bí thư Huyện ủy, y tính kỹ thời gian rồi, sau hai năm Mai Hiểu Lâm làm Bí thư, vừa đúng Chủ tịch quận Kiều Tây kết thúc nhiệm kỳ, tới lúc đó lại điều chỉnh thăng chức Mai Hiểu Lâm lên làm Chủ tịch quận, trực tiếp thăng lên cấp Phó giám đốc Sở.

Nhưng Mai Hiểu Lâm lại nói muốn ở lại Đoàn trung ương thêm hai năm, nói là Hạ Tưởng gọi điện cho cô, lý do là ‘ma đao bất ngộ khảm sài công’ (mài dao cũng không làm chậm trễ việc bổ củi, nếu chuẩn bị kỹ lưỡng sẽ đạt hiệu quả tốt hơn)

Mai Thái Bình cũng biết bình thường Hạ Tưởng không hay can thiệp vào chuyện người khác, nhất là những chuyện trọng đại, hắn không dễ dàng phát biểu, nhưng hắn đã chủ động nói Mai Hiểu Lâm hãy ở lại Đoàn trung ương là có lợi, chắc chắn là có gì sau lưng rồi. Mai Thái Bình liền không kìm được sự hiếu kỳ trong lòng, nên gọi điện thoại hỏi cho ra lẽ.

Hạ Tưởng cũng không dễ nói ra rõ ràng việc Đoàn trung ương càng về sau này sẽ trở thành chiếc nôi ngôi sao mới trong chính trường trong nước. Lịch sử vẫn hay xảy ra sự sai lệch nhất định, cũng nói không chừng sau này sẽ có sự không giống nhau lớn hơn, nhưng ít nhất giai đoạn hiện thời còn tốt, vẫn còn có nhiều chuyện đều tuân theo quỹ đạo ban đầu đi tới, nhưng cũng có một số việc trọng đại chưa xuất hiện, ví dụ như Phi Điển.

Phi Điển chưa xuất hiện, Hạ Tưởng bớt đi cơ hội cứu người trong nước sôi lửa bỏng. Ngược lại, không xuất hiện mới là chuyện cực tốt, coi như hắn có dự kiến trước, cũng không thể cứu được mọi người, còn có người vì vậy mà bị chết. Không có Phi Điển, cũng là chuyện may mắn của đất nước, là may mắn của nhân dân, hắn thà không làm anh hùng, cũng không mong muốn cả đất nước này đều rơi vào tình trạng khủng hoảng.

Đoàn Trung ương có thêm Ngô Tài Giang là sự kiện bất ngờ không hề có trong lịch sử trước kia. Nhưng Bí thư đầu tiên của Đoàn trung ương hiện tại lại là một nhân vật có danh tiếng hiển hách của hậu thế, là một trong số ít người có triển vọng bước lên đỉnh cao tột đỉnh. Nếu Mai Hiểu Lâm xây dựng mối quan hệ với ông ta thật tốt, sau này theo sát bước chân tiến tới của ông ta, có không muốn trở thành vị nữ Bí thư tỉnh ủy đầu tiên trên toàn quốc cũng khó.

Nhưng có một số chuyện chỉ có thể mịt mờ nhắc qua, Hạ Tưởng trầm ngâm trước vấn đề của Mai Thái Bình, trả lời:

– Từ trước đến giờ Đoàn trung ương cho ra những người tài, Mai Hiểu Lâm vừa được điều đi chưa lâu, làm quen với các công việc đoàn thể cũng là cần thiết, lại thêm Chủ tịch tỉnh Ngô cũng vừa đi khỏi Đoàn trung ương chưa lâu, tôi tin sau này vị trí Bí thư được đưa đi địa phương đảm nhiệm vai trò nhân vật số một, số hai cũng sẽ trở thành thông lệ…không phải Hiểu Lâm cứ phải đến tỉnh Yến mới có tiền đồ, nếu cô ấy có thể nhận được sự tán thưởng của vị Bí thư đầu tiên hiện tại, đợi sau này khi vị Bí thư đó được phân công nơi khác, trực tiếp đi theo đến địa phương đó, cũng có thể trực tiếp làm từ vị trí Phó thị trưởng đi lên.

Mai Thái Bình cũng hơi hơi kinh ngạc trước những ám chỉ trong lời nói của Hạ Tưởng, vì sự nổi lên của thế lực hệ thống Đoàn, ông cụ Mai cũng có tiên đoán nhưng y lại không tin lắm, cho rằng hiện nay thế lực Thái Tử Đảng mới lớn, hệ thống Đoàn thi thoảng có một vài nhân vật đi ra cũng không thành lực lượng lớn. Không ngờ Hạ Tưởng đã nhạy bén phát hiện manh mối trong đó, và quan điểm của hắn giống với ông cụ, cho rằng hệ thống Đoàn sẽ có triển vọng lớn, nên khiến y không thể không bái phục con mắt nhìn xa trông rộng của Hạ Tưởng.

Ông cụ nói rồi, Mai Thái Bình không tin lắm. Hạ Tưởng nói rồi, y cũng chưa chắc đã tin. Nhưng ông cụ và Hạ Tưởng không hẹn mà cùng đưa ra cái nhìn giống nhau, nên y không thể không tin vài phần:

– Ý của cậu là, về sau có khả năng sẽ xuất hiện hệ thống Đoàn?

Có thể đưa ra cách nói “hệ thống Đoàn”, Mai Thái Bình cũng là người phi thường, vừa nói ra hệ thống Đoàn phải mấy năm sau mới dần dần hình thành nhận thức chung, hiện giờ chỉ có thể mới là một tia sáng mà thôi.

Mai Thái Bình hỏi rất thẳng, Hạ Tưởng lại trả lời hàm súc:

– Chuyện sau này cũng không dễ nói, nhưng tôi vẫn cho rằng Hiểu Lâm nên ở Đoàn trung ương thêm hai năm nữa, không có gì xấu cả, chỉ có thu hoạch.

Cúp điện thoại của Mai Thăng Bình, Hạ Tưởng nhớ tới hôm qua hắn nói chuyện điện thoại với Mai Hiểu Lâm, nói với cô xem lại cách nhìn của hắn, cho rằng cô ở lại Đoàn trung ương là nước cờ tốt, không cần vội vàng đến tỉnh Yến. Mai Hiểu Lâm chăm chú nghe ý kiến của hắn, tỏ vẻ sẽ suy xét thận trọng.

Tuy rằng Mai Thái Bình không cho hắn câu trả lời chính xác, rõ ràng, nhưng Hạ Tưởng tin y đã bị hắn làm dao động, sẽ xem xét lại vấn đề đi, hay ở lại của Mai Hiểu Lâm.

Ba ngày sau, việc xin vay của nhà máy vật liệu xây dựng kiểu mới Tiểu Thì đã sáng rõ. Nghe Trần Thiên Vũ nói, Chủ tịch Ngân hàng Xây Dựng Mạnh Học Lộ vừa thấy Nghiêm Tiểu Thì đã vô cùng nhiệt tình, cực kỳ thoải mái đồng ý cho vay tiền, đồng thời còn đề ra mời Nghiêm Tiểu Thì ăn cơm, cho tiện bàn bạc bước hợp tác tiếp theo. Nghiêm Tiểu Thì liền đồng ý rồi.

Dù cho Trần Thiên Vũ kể lại rất ngắn gọn, Hạ Tưởng cũng nghe ra hiển nhiên là Mạnh Học Lộ có hứng thú với sắc đẹp của Nghiêm Tiểu Thì, trong lòng hắn thầm thấy buồn cười, Mạnh Học Lộ cũng không thử nghe ngóng xem Nghiêm Tiểu Thì là ai mà còn muốn có ý định với cô ấy? Không bị Nghiêm Tiểu Thì trêu đùa trong tay đã là may mắn rồi.

Đàn ông, sao cứ thấy người đẹp thì tụt hết chỉ số thông minh? Hạ Tưởng bất đắc dĩ thở dài, thèm mà đi quan tâm chuyện vặt này.

Ngày hôm sau, cuối cùng Triệu Khang cũng xuất hiện trước mặt Hạ Tưởng.

Cách ngày mà Cổ Ngọc đề cập đã qua ba, năm ngày rồi. Đang lúc Hạ Tưởng suýt nữa quên mất chuyện này thì Triệu Khang xuất hiện bất ngờ.

Dáng vẻ Triệu Khang vạm vỡ, bộ dạng cao lớn thô kệch, vai rộng, eo trong, vừa nhìn thấy là có ấn tượng là một thanh niên trai tráng, chỉ là có thứ không tương xứng với vẻ ngoài của anh ta lắm, con người anh ta không được thẳng thắn, ăn nói ấp a ấp úng thì đã đành, khi nói chuyện lộ ra hai tin tức. Triệu Khang dám lấy danh hiệu của lão Cổ, để Hạ Tưởng phê đất cho gã, sau đó gã làm đơn xin vay tiền, rồi tìm đơn vị thi công cho vay thi công, muốn chơi theo kiểu kỹ xảo tay không bắt sói.

Ban đầu Hạ Tưởng vốn còn có chút nhiệt tình với gã, dù sao đích thân lão Cổ trịnh trọng dặn Cổ Ngọc phải chiếu cố gã một chút. Nhưng từ thái độ hơi hơi tự cao tự đại và suy nghĩ không thực tế của gã, Hạ Tưởng kết luận, Cổ Ngọc nói Triệu Khang làm mấy năm kinh doanh đối ngoại, phỏng chừng là công ty vỏ bọc vẫn hay thấy.

Từng có vài năm các công ty thương mại đối ngoại nhiều như nấm, trên thực tế đại đa số là kiểu thủ đoạn tay không bắt sói, lừa lọc phần hoàn thuế của nhà nước. Có không ít các công ty gọi là công ty thương mại đối ngoại, thậm chí chính là công ty vỏ bọc, tùy ý thuê mặt bằng làm văn phòng, sau đó bắt đầu câu kết với một số doanh nghiệp ba không, giả vờ mượn phương thức thương mại xuất khẩu và giả vờ mượn phương thức gia công thuê, giả vờ báo cáo xuất khẩu, hoặc là lấy việc hợp vốn giả, lừa lấy chính sách thuế ưu đãi cho những doanh nghiệp hợp vốn đủ tư cách, để vơ vét của cải.

Hạ Tưởng không trả lời thẳng vấn đề của Triệu Khang, mà chỉ là nói bóng nói gió hỏi gã trước kia làm kinh doanh thương mại xuất khẩu đối ngoại gì? Triệu Khang trả lời không rõ ràng cho lắm, lập lờ ứng phó vài câu, Hạ Tưởng cũng không phải muốn nghe gã trả lời ứng phó cho xong chuyện, lại tiếp tục hỏi mấy câu, hỏi đến nổi khiến cho Triệu Khang bực.

– Bí thư Hạ, thủ trưởng nói anh rất đáng tin cậy, đáng để tin cậy tôi mới đến tìm anh. Hình như anh không tín nhiệm tôi lắm.

Giọng điệu Triệu Khang có chút không thân thiện.

Hạ Tưởng mới không thèm chấp thái độ của Triệu Khang, vì hắn đã coi như đá gã vào “lãnh cung” rồi, liệt vào danh sách kẻ không đáng tin tưởng. Nếu không phải nể mặt lão Cổ, hắn đã hạ lệnh “đuổi khách”.

– Tín nhiệm là phải tin lẫn nhau.

Hạ Tưởng cười nhẹ:

– Các nhà phát triển đến Quận Hạ Mã đầu tư cho vay không phải là không có, nhưng rất ít. Không những ít mà tỷ lệ vay còn không vượt quá 50% vốn đầu tư tự có. Vì vậy, với điều kiện tương đương, chắc chắn sẽ ưu tiên chiếu cố cho các nhà đầu tư đủ vốn, với lại quận Hạ Mã ra chính sách là thực lực ai hùng hậu, thì người đó mới đủ khả năng lấy được khu đất tốt. Tập đoàn Đạt Tài, Tập đoàn Viễn Cảnh còn có Thương mại Trường Cơ, do đó khu đất của họ ở quận Hạ Mã đều là vị trí đẹp nhất.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường – Quyển 7
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 19/10/2017 13:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Vĩnh Hằng – Quyển 12
Phần 37 Cảm nhận được sự dao động này, trong lòng Bạch Tiểu Thuần cảm thấy ngạo nghễ. Hắn cảm thấy bối cảnh cùng thân phận của mình, không đi khi dễ người khác thì thôi. Nhưng hiện tại ở bắc mạch này, lại còn bị người khác khi dễ, trong lòng càng bất bình. Cho nên, nếu như nàng lừa gạt ta, kẻ địch của nàng từ đó về sau, không chỉ là Thiên Tôn, còn có hai vị kia. Bạch Tiểu Thuần chậm rãi nói, đầy sự uy hiếp, khiến cho nữ hài nhi kia cũng phải trầm mặc. Nàng có bí pháp, có thể cảm nhận được lời Bạch Tiểu Thuần nói là thật hay giả...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Phần 37 “Hay!” Điền công tử khẽ đập chiếc quạt nhỏ vào lòng bàn tay, trên mặt tràn đầy nét cười: “Tiểu thư dung nhan tuyệt lệ tựa tiên nữ hóa thân, lại tài hoa như thế, Điền mỗ bội phục bội phục, hai vị tiểu thư mời mau lên lầu.” Lâm Vãn Vinh giơ ngón cái với Đại tiểu thư, Tiêu Ngọc Nhược sắc mặt khẽ đỏ liếc nhìn hắn, kéo tay muội muội nói: “Ngọc Sương chúng ta lên xem.” Điền công tử kia liền đi trước dẫn hai vị tiểu thư lên lầu, thỉnh thoảng nói vài câu cùng hai nàng, tư thái lịch thiệp, ngôn từ lễ độ, nói nửa ngày trời nhưng vẫn cẩn trọng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh
Quan Trường – Quyển 6
Phần 37 Giá cả nhà ở của Thành phố Yến ở giai đoạn hiện tại tạm coi như ổn định, chủ yếu là thành phố Yến ít người đầu cơ bất động sản. Hơn nữa thành phố Yến gần thủ đô, cũng không phải thành phố du lịch, giá cả nhà ở vẫn ổn theo bình thường, còn trong phạm vi hợp lý có thể chấp nhận. Giá cả nhà ở của vài thành phố du lịch cao đến mức khác thường, nhưng thu nhập của dân chúng địa phương thật sự chỉ đủ ấm no, bởi vì rất nhiều dân thành phố sống trong thành phố du lịch, chẳng những hưởng thụ giá nhà đắt, còn hưởng thụ giá...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng