Ngô Tài Dương vẫn là kiểu dáng bất động như tùng. Ở mặt ngoài không để ý gì, thực ra vẫn âm thầm đánh giá cẩn thận Hạ Tưởng.
Nói cho cùng, Ngô Tài Dương là vừa căm hận lại tò mò. Căm hận Hạ Tưởng đã để đứa con gái duy nhất của ông đi theo mà không có danh phận gì, làm cho ông đường đường Ủy viên bộ Chính trị không còn mặt mũi, còn tò mò là, không biết Hạ Tưởng có cái gì tốt, có thể khiến cô con gái Liên Nhược Hạm của ông từ nhỏ vốn vô cùng phản nghịch, ngay cả ông cũng không quản được, không ngờ một mực theo hắn, nói cái gì cũng không chịu quay đầu lại.
Không ngờ còn trốn ra nước ngoài sinh cho hắn một đứa con trai, có thể thấy được Liên Nhược Hạm là quyết tâm theo hắn cả đời.
Hôm nay là lần đầu tiên Ngô Tài Dương gặp Hạ Tưởng, sau khi ông đánh giá Hạ Tưởng, trong lòng là cảm giác nói không nên lời. Hạ Tưởng bộ dạng quả thật coi như được, ông dùng ánh mắt soi mói để xem, cũng không có khuyết điểm gì quá lớn, hơn nữa dựa theo tiêu chuẩn của ông, tướng mạo của Hạ Tưởng rất có tướng làm quan, rất thích hợp làm việc trong quan trường.
Ngô Tài Dương rất tin tưởng về tướng làm quan, ông đã đọc thuộc kinh điển cổ văn, biết rằng người xưa lúc chọn cán bộ rất nghiêm khắc, so với hiện tại còn thận trọng gấp nhiều lần. Dù thời xưa không có TV, một vị cán bộ cũng không được nhiều người dân quen biết. Nhưng người xưa lại cho rằng hình tượng quan viên là đại biểu cho triều đình, phải làm cẩn thận. Mà hiện tại có TV, không ít cán bộ đều phải xuất hiện thường xuyên trên TV, để ngàn vạn dân chúng nhìn đến, nhưng lại có hình tượng của vài cán bộ quả thật làm cho người ta không muốn nhìn lần hai.
Một người không có uy nghiêm đảm nhiệm chức quan lớn, rất dễ dàng mang đến ảnh hưởng tiêu cực lớn. Trông mặt mà bắt hình dong là tính cách chung của mọi người, nếu không vì sao ngôi sao ca nhạc đang nổi tiếng, mặc kệ nam nữ, đều phải có được hình tượng đẹp?
Đương nhiên Ngô Tài Dương cũng không biết rằng bao nhiêu năm sau, sau khi những từ vô cùng tuyệt vời như “Phù dung” và “Phượng hoàng”, lại được dùng cho Phù Dung tỷ và Phượng tỷ, hoàn toàn đảo loạn cách con người nhìn về tốt đẹp của sự vật…
Hôm nay cùng Hạ Tưởng gặp mặt, quả thật là Ngô Tài Dương suy nghĩ mãi mới quyết định.
Ông vốn không nghĩ sẽ chủ động gọi điện thoại cho Hạ Tưởng, vì thấy hơi tự hạ thân phận. Theo thân phận của Liên Nhược Hạm mà nói, thì ông là bề trên của Hạ Tưởng. Theo chức vụ thì lại là lãnh đạo của Hạ Tưởng. Nhưng Hạ Tưởng lại chậm chạp không chịu chủ động ra mặt đi gặp ông cụ, còn cố ý kéo dài thời gian, lại bận rộn đến gặp Khâu gia, Mai gia, cố tình để Ngô gia tới cuối cùng, khiến cho trong lòng ông cực kỳ là bất mãn.
Rõ ràng là Hạ Tưởng cố ý để Ngô gia khó chịu, không nể mặt Ngô gia, khẳng định là còn ghi hận ngày trước bị chèn ép, vẫn canh cánh trong lòng đối với Ngô gia. Hắn cũng không ngẫm lại, nếu không phải hắn sai trước, Ngô gia làm sao phải ra tay thu thập một kẻ vô danh tiểu tốt như hắn?
Ngô Tài Dương vốn còn nhiều cái bất mãn với Hạ Tưởng, hiện tại Hạ tưởng tới thủ đô, trước gặp Khâu gia sau gặp Mai gia. Hơn nữa còn trợ giúp hai nhà mưu đồ đại sự, lại làm như không thấy thiện ý của Ngô gia, hắn dựa vào cái gì? Một Bí thư Quận ủy nho nhỏ, tuy chỉ là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, thả tới tỉnh Yến trông rất có vẻ bình thường, cũng không có nhiều sức mạnh, dựa vào cái gì mà dám mắt cao hơn đỉnh?
Nhưng Ngô Tài Dương tức thì tức, nhưng lại không thể không chịu phục, Hạ Tưởng cấp bậc không cao, ở thủ đô lại rất được hoan nghênh, đi xã giao không ngừng, hơn nữa đều là người khác chủ động mời. Người mời Hạ Tưởng, đều là những người có tên tuổi của thủ đô, đầu tiên là Khâu Nhân Lễ, sau là Mai Thái Bình. Hạ Tưởng thật là nổi tiếng, trong bốn gia tộc lớn, ngoại trừ Phó gia bất hòa với hắn sẽ không mời hắn, Khâu gia và Mai gia trước sau đều nhiệt tình với Hạ Tưởng, nghe nói Khâu gia do Khâu Nhân Lễ ra mặt, còn Mai gia thì ông cụ Mai cũng tự mình tiếp Hạ Tưởng?
Nếu tin tức đó còn không đủ để Ngô Tài Dương cảm thấy có gì lo lắng, nhưng sau khi Ngô Tài Dương nghe được một ít tin đồn, rốt cục ngồi không yên. Nhất là ông nghe được Hạ Tưởng lần thứ hai khéo léo từ chối gặp ông cụ, trong lòng coi như hiểu rõ một chút gì đó, Hạ Tưởng không phải thoái thác, cũng không phải làm bộ làm tịch, mà là hắn đã sớm quyết định chủ ý, là muốn đứng ở mặt đối lập với Ngô gia trên sự tình nào đó.
Ngô Tài Dương trong lòng vừa giận vừa vội, liền quyết định không học sách lược ‘ôn thủy nấu ếch’ của ông cụ, mà muốn một tay dao sắc chặt đay rối.
Tuy rằng ông gọi một cuộc điện thoại, Hạ Tưởng đúng hẹn tới giống suy nghĩ của ông, nhưng lúc vừa thấy Hạ Tưởng, trong lòng Ngô Tài Dương lại có một dự cảm không tốt, chỉ sợ Hạ Tưởng sẽ không làm như ông muốn.
Hạ Tưởng lúc đầu bị Cao Tấn Chu đón vào, nhưng Lý Ngôn Hoằng lại giơ tay lôi kéo, đem hắn kéo đến bên cạnh, hắn liền tiện thể ngồi ở cạnh Lý Ngôn Hoằng, đối mặt với Cao Tấn Chu.
Cao Tấn Chu vẻ mặt không thay đổi, nhưng Hạ Tưởng coi như quen thuộc ông nên nhạy cảm mà thấy một tia bất đắc dĩ trong mắt ông, chắc do trong lòng xúc động, nhớ tới trên thực tế Cao Tấn Chu và Ngô Tài Giang quan hệ chặt chẽ, nhưng hôm nay lại ngồi cùng một chỗ với Ngô Tài Dương, có phải có nội tình gì hay không?
Trên bàn bày đầy đậu phộng, hạt dưa, quả hạch đào và một ít hoa quả, có hương vị của lễ mừng năm mới kiểu cũ. Hạ Tưởng sau khi ngồi xuống, giơ tay bóc đậu phộng cho vào miệng, khen:
– Không tồi, không tồi, khẳng định là loại ngon nhất, hoàn toàn khác với loại bán ở chợ, có một mùi tự nhiên thơm ngát.
Cao Tấn Chu nói theo:
– Được đấy. Khẩu vị của cậu thật không tồi.
Một từ “khẩu vị” là có hai ý nghĩa, Hạ Tưởng chỉ biết Cao Tấn Chu là ám chỉ cho hắn, hôm nay đậu phộng hạt dưa tuy chỉ là đồ ăn vặt, nhưng đều là dễ ăn không dễ tiêu hóa, Ngô Tài Dương gọi hắn đến, tuyệt đối có đại sự.
Ngô Tài Dương nhìn vẻ mặt Hạ Tưởng dương dương tự đắc, khẽ nhíu mày, giơ tay lấy bình trà, tự rót một ly, cho lên miệng nhấp một chút, lại cảm thấy không có mùi vị gì cả, lại bỏ xuống, thình lình hỏi một câu:
– Hạ Tưởng, cậu có biết hôm nay tôi gọi cậu lại đây, có chuyện gì không?
– Không biết.
Hạ Tưởng trả lời rất rõ ràng.
– Tuy nhiên bộ trưởng Ngô trăm công ngàn việc, tìm tôi đến khẳng định không phải mời uống trà hoặc là nhàn nhã ngồi ăn vặt như vậy, ngài có chuyện gì cứ việc chỉ bảo, tôi lắng nghe.
Lời Hạ Tưởng nói nửa trang trọng nửa thoải mái, Ngô Tài Dương nghe xong càng cảm thấy chói tai, bắt đầu thấy Hạ Tưởng càng nhìn càng ngứa mắt.
– Vốn Tài Giang muốn cùng cậu gặp mặt, ông ấy tạm thời bất ngờ có việc lại ra ngoài rồi, cho nên sẽ do tôi nói với cậu. Thực ra nếu không phải Tài Giang cứ yêu cầu, tôi cảm thấy không cần phải gặp cậu làm gì.
Ngô Tài Dương lại bày ra thái độ khoan dung, trên cao nhìn xuống nói,
– Hạ Tưởng, gần đây cậu cùng Khâu Nhân Lễ gặp mặt, lại gặp Mai Thái Bình, qua lại chặt chẽ với bọn họ, rốt cuộc là có chủ ý gì vậy?
Thái độ của Ngô Tài Dương khiến ánh mắt Cao Tấn Chu chớp động vài cái, trong ánh mắt toát ra một tia bất đắc dĩ. Lý Ngôn Hoằng lại là vẻ mặt bình tĩnh, không có biến hóa gì, tuy nhiên ngón tay lại theo bản năng mà gõ vào mặt bàn.
Không khí nhất thời trở nên căng thẳng.
– Tôi vẫn cùng Khâu gia, Mai gia quan hệ không tồi, lễ mừng năm mới đi tới thủ đô, phải đi lại nhiều một chút, cũng là chuyện bình thường mà
Hạ Tưởng cũng không sợ hãi ánh mắt gây sự của Ngô Tài Dương, mà bình tĩnh nghênh đón, dường như không có việc gì mà cùng Ngô Tài Dương nhìn nhau một lát, lặng yên cười.
– Bộ trưởng Ngô rất quan tâm hành tung của tôi, thật ra tôi cũng đang định đến báo cáo một chút với ngài việc tôi và Trưởng ban Khâu, Trưởng ban Mai đã nói những gì…
Hạ Tưởng chủ động nói ra khiến sắc mặt Ngô Tài Dương hơi dịu đi chút chút:
– Tôi nghe Ngôn Hoằng và Tấn Chu nói cậu đối nhân xử thế không tồi, cũng có năng lực, tại tỉnh Yến có mạng lưới quan hệ nhất định, bọn họ đều nói nếu cậu có thể đi vào hệ thống Ngô gia, đối với việc trưởng thành của cậu rất có lợi…
Ngô Tài Dương chỉ nói một nửa, nửa câu sau ông lại nuốt trở vào. Bởi vì theo như lời Lý Ngôn Hoằng và Cao Tấn Chu chính là đem Hạ Tưởng lôi kéo lại đây, Ngô gia chẳng khác nào có căn cơ tại tỉnh Yến, Hạ Tưởng chính là cây bút vẽ rồng điểm mắt, có khả năng cho Ngô gia nắm bắt toàn bộ chính trị của tỉnh Yến.
Hai người đều không có cường điệu sau khi tiến vào hệ thống Ngô gia, cho Hạ Tưởng bao nhiêu điều tốt. Đương nhiên cũng khẳng định rất có ích lợi, Ngô gia thế lực to lớn, tất cả gia tộc trong nước đều không thể cùng so sánh, mà Hạ Tưởng chỉ là sống yên ở tỉnh Yến mới có nhiều đất dụng võ, nếu ra ngoài tỉnh Yến, lực ảnh hưởng của Hạ Tưởng có khi giảm về số không.
Tầm quan trọng của Hạ Tưởng chỉ thể hiện ở tỉnh Yến mà thôi, nhưng hiện tại vòng kinh tế của thủ đô là ở tỉnh Yến, mới đột nhiên làm Hạ Tưởng trở nên vô cùng trọng yếu.
Lý Ngôn Hoằng nhận thức tầm quan trọng của Hạ Tưởng không bằng Cao Tấn Chu, ông tới tỉnh Yến không lâu, gần như không có liên hệ gì với Hạ Tưởng. Ngẫu nhiên mà tiếp xúc hai lần, tuy nhiên chỉ là hời hợt, vừa không có gì để nói, lại không có liên kết để làm đại sự.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 19/10/2017 13:38 (GMT+7) |