– Mộ Duẫn Sơn, ông đừng ngậm máu phun người! Tôi nói cho ông biết, nếu tất cả ông cứ làm việc theo quy định, một là một, hai là hai, tôi tuyệt đối sẽ không cùng ông có so đo gì. Đầu tiên là ông không xem quyền uy Phó bí thư của tôi ra gì, trái lại còn chỉ trích tôi, đạo lý thiên hạ đều mình ông chiếm hết, làm gì có chuyện tốt như vậy! Không cần đưa Chủ tịch Hồ ra dọa tôi, Chủ tịch Hồ sẽ không ủng hộ ông đâu.
Mộ Duẫn Sơn bỗng chốc ngây người ra, trong mắt gã, Trang Thanh Vân từ trước đến nay là bộ dáng hổ biết cười, hoặc là vẻ mặt trầm tư, hoặc là vẻ mặt mỉm cười, chưa từng thấy lúc ông ta tức giận. Hôm nay xem như biết Trang Thanh Vân tức giận ra sao, cũng là hai mắt trợn lên, giận không thể át, ông liền theo bản năng mà lui về phía sau một bước, há to mồm, nhưng lời nói lại ứ ở cổ họng mà nói không nên lời.
Trang Thanh Vân không cam lòng yếu thế, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộ Duẫn Sơn, gã hiểu rõ trong lòng, lần đầu tiên cùng Mộ Duẫn Sơn chính diện giao phong, chỉ có thể thắng không thể bại. Thắng, thì về sau gã sẽ có quyền chủ động trước Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi, bại, thì ý nghĩa lần này mượn lực đẩy lực hoàn toàn không có thu được hiệu quả mong muốn, bỏ lỡ một cơ hội tuyệt hảo.
Hai người nhìn nhau ước chừng lâu đến một phút, Mộ Duẫn Sơn rốt cục bại lui, trước tiên gã thu ánh mắt, không nói một lời xoay người đi. Cho dù Mộ Duẫn Sơn cũng không nói ra lời gì thể hiện yếu thế, nhưng Trang Thanh Vân biết rằng, trên thực tế Mộ Duẫn Sơn và gã giao thủ, lấy thất bại mà chấm dứt.
Văn phòng Trang Thanh Vân cách phòng làm việc của Hạ Tưởng rất xa, bên trong tranh cãi ầm ĩ hoàn toàn truyền không đến tai Hạ Tưởng, nhưng cách văn phòng Phó Hiểu Bân rất gần, Phó Hiểu Bân cũng là mơ hồ nghe được gì đó.
Phó Hiểu Bân luôn luôn là có động tĩnh đều đúng lúc hướng lãnh đạo báo cáo, ông liền nhanh chóng gọi điện thoại cho Hạ Tưởng.
Nghe Phó Hiểu Bân báo cáo xong, Hạ Tưởng cười hiểu ý. Mặc kệ Trang Thanh Vân mượn lực đẩy lực, là muốn mượn tay hắn tạo uy vọng của Phó bí thư cũng tốt, hoặc là có ý khác, đều không phải vấn đề mấu chốt, mấu chốt ở chỗ, Hạ Tưởng tin sự tiến gần của hắn và Hồ Tăng Chu, biểu thị hắn ở quận Hạ Mã nắm giữ càng nhiều quyền chủ động, làm người tin cậy của Hồ Tăng Chu, khi Trang Thanh Vân tỉnh táo mà nhận ra, gã ở quận Hạ Mã phải duy trì lập trường gì mới phù hợp nhất lợi ích của gã.
Không nghĩ tới chuyện Trang Thanh Vân và Mộ Duẫn Sơn mâu thuẫn với nhau, Hạ Tưởng lại tập trung vào làm việc, không ngờ còn chưa tĩnh tâm, điện thoại lại bất ngờ vang lên.
Là Khâu Tự Phong điện tới, Hạ Tưởng trong lòng căng thẳng, đã xảy ra chuyện gì? Vội nghe điện thoại, bên trong truyền đến giọng nói mang chút cấp thiết của Khâu Tự Phong:
– Hạ Tưởng, cậu có biết chuyện Phó Tiên Phong quay về thủ đô rồi hay không?
– Có nghe nói, gã hẳn là đi vận tác vị trí Chủ tịch thành phố Yến, làm sao vậy?
Khâu Tự Phong luôn gặp chuyện vẫn bình tĩnh, sự cấp thiết của gã, chứng minh khẳng định có chuyện không nhỏ xảy ra.
– Từ tin tức tin cậy, Ngô gia và Phó gia đang ở thủ đô tiếp xúc, đạt thành sự nhất trí, Ngô gia giúp Phó gia tóm lấy vị trí Chủ tịch thành phố Yến, mà Phó gia toàn lực ủng hộ Ngô gia lấy được ngai vàng Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy!
Khâu Tự Phong một hơi nói xong, lại còn hơi hổn hển, có thể thấy được tin tức này làm gã khiếp sợ không nhỏ.
Ngô gia thật sự lại cùng Phó gia liên kết? Hạ Tưởng vừa nghe thấy, ở tại chỗ mà khiếp sợ!
Đương nhiên, không phải khiếp sợ khả năng Ngô gia và Phó gia liên kết, mà là sau khi Phó gia nếm qua trái đắng của Ngô gia, làm sao có khả năng vẫn tin tưởng Ngô gia? Cho dù Phó gia bất đắc dĩ cùng Ngô gia hợp tác, chẳng lẽ tới lúc Ngô Tài Dương thật sự cần mượn dùng lực lượng của Phó gia?
Trong bốn gia tộc, Phó gia thực lực yếu nhất, nhưng giỏi đầu cơ trục lợi, vì thế mà gần hai năm nay thực lực tăng nhanh nhất, mơ hồ đã có xu thế vượt Khâu gia, thậm chí Hạ Tưởng đoán Phó gia để Khâu gia vượt qua, chỉ là vì tránh bị làm cây to đón gió, nên còn ẩn giấu không ít thực lực.
Lần trước Ngô gia trợ giúp Phó gia tóm vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, thành công mà đâm Phó gia một dao, để Phó gia tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, cuối cùng hai bàn tay trắng, bị Ngô gia lừa gạt.
Phó gia vừa mới gặp hạn té ngã, còn không rút kinh nghiệm xương máu, còn dám cùng sói nhảy múa?
Trừ phi Phó gia thật sự là bị hôn mê, thật sự là không còn đường để đi, mới bằng lòng lấy ngựa chết làm ngựa sống, muốn cùng Ngô gia hợp tác, cùng Ngô gia liên kết, thực sự giống như chuyện bảo hổ tự lột da.
Nhưng nếu là Khâu Tự Phong lộ ra tin tức, khẳng định không có sai. Cho dù có sai, cũng là có người cố ý thả ra tin tức, cố bày mê trận để làm hỗn loạn tầm mắt.
Hạ Tưởng liền hỏi:
– Theo ông biết, vấn đề chọn người làm Trưởng ban thư ký và Chủ tịch thành phố Yến, hiện tại có khúc mắc ở đâu?
– Ứng cử viên Trưởng ban thư ký, Thủ tướng và Tổng bí thư đều không gật đầu, chỉ nói tạm thời từ từ. Còn Thị trưởng Thành phố Yến… Không biết rõ là mắc cụ thể ở đâu, dù sao hiện tại cái gì cũng có thể có, chỉ là không có tin chính xác, ông cụ khả năng biết một chút nội tình, nhưng không nói cho tôi biết, sợ tôi nói lung tung ảnh hưởng không tốt, hiện tại thật sự là loạn không ra gì.
Khâu Tự Phong rất là bất đắc dĩ nói.
– Thật đúng là không lợi không làm, vừa mới một chút tin tức về vòng kinh tế của thủ đô, liền tranh nhau thành như thế này, mà đợi sau khi vòng kinh tế thủ đô thực sự vào việc, lại có quy mô hiệu quả và lợi ích, rồi lại nhiệm kỳ mới, phỏng chừng không thể làm gì.
Chính trị trong nước không như một số khu vực ngụy dân chủ, nhưng cái gọi là loạn đả trên nghị viện, trong nước cho dù là đánh thật, cũng sẽ không đánh vào dưới tầm nhìn của công chúng, trên thực tế, đánh nhau ở mặt ngoài mất là người, đánh nhau nhìn không tới mất là mạng.
Sự tính toán không thấy mặt trời, mới là sự một mất một còn đáng kinh sợ nhất.
Câu trả lời của Khâu Tự Phong trên cơ bản phù hợp với phán đoán của Hạ Tưởng, hiện tại sự cân nhắc vấn đề chọn người đã kinh động đến tầng lớp cao nhất, nếu ngay cả tầng lớp cao nhất đều tỏ vẻ chú ý, dựa vào trí tuệ chính trị của cấp cao nhất, nhất định sẽ áp chế rất nhiều tiếng nói nghi ngờ, không giải thích không trả lời, trầm mặc chính là lý do tốt nhất, mặc kệ các ngươi đi đoán, để lúc mọi người hết kiên nhẫn, mới là làm ra quyết sách cuối cùng đúng thời cơ tốt nhất.
Đương nhiên cũng phải xem cấp cao nhất có chịu đựng được áp lực cực lớn đến từ bốn gia tộc hay không, hiện tại một Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy và một Chủ tịch thành phố, vấn đề ứng cử viên của hai cái đó lẽ ra không nên do tầng cao nhất phải để ý, đã thành một mồi lửa của sự kiện chính trị, dẫn đến nguyên nhân bốn đại gia tộc chia làm hai trận doanh đối kháng, thành một lần đánh cờ của cấp cao nhất giữa việc ủng hộ thế lực gia tộc và phản đối thế lực gia tộc.
– Hiện tại sốt ruột cũng vô dụng, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Hạ Tưởng liền khuyên giải an ủi Khâu Tự Phong nói.
– Ứng cử viên Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, Ngô gia cho dù có Phó gia ủng hộ, cũng sẽ không dễ dàng đắc thủ, sự tình mắc càng lâu, hy vọng của Ngô gia càng nhỏ.
Nếu lời Khâu Tự Phong là thật, Ngô gia đã tới bước bệnh tình nguy kịch khó có thể chữa trị, nếu phải liên hợp cùng Phó gia, chứng minh Ngô gia gặp lực cản lớn chưa từng có từ trước đến nay, Ngô Tài Dương mới nóng vội.
Ngô Tài Dương sốt ruột cũng không chỉ vì ngai vàng Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy bị người khác đắc thủ, mà là vì gã cũng ý thức được chuyện này đã bay lên độ cao lớn khác. Trong lòng gã hiểu rõ ở cấp trung ương phản đối thế lực của thế lực gia tộc là cũng vô cùng mạnh mẽ, nếu lúc này đây có thể thành công ngăn chặn ý đồ Ngô gia tóm được vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, là dấu hiệu mấy người trong cấp trung ương phản đối thế lực gia tộc đã liên thủ, đối với sự lớn mạnh của thế lực gia tộc bắt đầu vào làm vây đổ.
Ngô Tài Dương phỏng chừng đã đem vấn đề ứng cử viên Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy trở thành một lần đấu tranh chính trị quan trọng, trở thành một lần giằng co giữa thế lực gia tộc và người phản đối thế lực gia tộc. Đồng thời, thời gian gã nhậm chức Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương không dài, có khả năng cũng muốn mượn cơ hội này, để xác lập quyền uy ở trong Bộ chính trị.
Đấu tranh đã bay lên tới tầng cao nhất, Hạ Tưởng cũng vậy, Khâu Tự Phong cũng vậy, chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn. Khâu Tự Phong là người trong cuộc nên thường mê muội, hơn nữa tâm tình bức thiết, khó tránh khỏi lo lắng bất an. Hạ Tưởng kỳ thật không có nhiều ích lợi ở bên trong, tự nhiên xem xét vấn đề bình tĩnh hơn nhiều so với Khâu Tự Phong.
– Tôi sẽ từ mặt nghiêng tìm hiểu chút tình hình, ông cũng đừng vội, có tin tức tôi sẽ lập tức báo cho ông.
Hạ Tưởng cũng biết rõ ý Khâu Tự Phong gọi điện thoại tới, là nói bóng nói gió muốn hắn từ Ngô gia tìm hiểu một ít tin tức.
Khâu Tự Phong biết chỉ có thể như thế :
– Cậu nói, rốt cuộc phải kéo dài tới khi nào?
Lo lắng quá sẽ bị loạn, Khâu Tự Phong không đầu không đuôi hỏi một câu thuộc vấn đề Hạ Tưởng không thể trả lời.
Hạ Tưởng hơi suy nghĩ chút, theo lịch âm, bây giờ còn chưa hết tháng giêng, theo lịch dương còn không đến tháng 3, tuy nhiên cũng sắp rồi, bình thường tháng 3 hàng năm đều có thay đổi nhân sự, đến lúc đó kết quả sẽ được xác định.
Hạ Tưởng biết hắn phỏng đoán chưa chắc chuẩn xác, tuy nhiên vẫn nói ra, an ủi Khâu Tự Phong vài câu, rồi mới tắt điện thoại.
Suy nghĩ, hắn vừa muốn lấy điện thoại gọi cho Ngô Tài Giang… Ngô Tài Giang tuy rằng tận tỉnh Ninh, nhưng dù sao ông ấy cũng là người Ngô gia, khẳng định biết một ít nội tình… điện thoại lại đúng lúc mà vang lên, là Mai Thái Bình gọi tới.
Đầu tiên là Khâu Tự Phong, sau là Mai Thái Bình, xem ra quả thật là rất náo nhiệt.
– Tiểu Hạ, Ngô Tài Dương bỏ ra không ít tiền vốn, còn muốn hợp tác với Phó gia, cậu nói xem ông ta rốt cuộc là tính toán gì, có phải chơi hơi bạo rồi không?
Giọng nói Mai Thái Bình không có mùi vị gì cả, nhưng vẫn như cũ là phong cách điển hình, lộ ra một kiểu giở trò đểu mà bình thường không nói ra được.
Hạ Tưởng ha hả cười:
– Bộ trưởng Ngô có tính toán gì, tôi thực không rõ ràng lắm, tuy nhiên theo ý tôi, không nhất định tiền vốn lớn thì nhất định thành công.
– Cậu có cách nhìn thế nào?
Mai Thái Bình “Ồ” một tiếng, lại không chút để ý hỏi.
– Khâu Tự Phong hẳn là đã nói chuyện với cậu, thực sự sốt ruột là Khâu gia nhà họ, không phải Mai gia chúng tôi. Tuy nhiên nói thật, để Ngô gia lấy được vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, lòng tôi thật đúng là không thoải mái.
– Trưởng ban Mai lại có tính toán gì sao?
– Tôi đang nghĩ, nếu muốn lựa chọn một giữa Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy của Ngô gia và Chủ tịch thành phố Yến của Phó gia, cũng là một nan đề. Cẩn thận cân nhắc một chút, vẫn là để Phó gia đắc thủ cho thỏa đáng, Phó Tiên Phong từ Phó bí thư lên làm Chủ tịch thành phố, chỉ là một đi bước nhỏ, lực lượng Phó gia tại thành phố Yến vẫn là có hạn. Nhưng nếu để Ngô gia đắc thủ, ở Tỉnh ủy lại thêm một Trưởng ban thư ký, liền phiền toái lớn, Ngô gia tại tỉnh Yến, sẽ thành thế lực cự lớn…
Thái độ của Mai Thái Bình đã được Hạ Tưởng dự kiến, thực ra trong lòng hắn cũng có tính toán, nếu không phá được cả hai, thà rằng để Phó Tiên Phong đắc thủ còn tốt hơn rất nhiều so với Ngô gia tại tỉnh Yến thêm một nhân vật cấp quan trọng. Ngô gia nếu thật sự tóm được ngai vàng Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, sự cân bằng ở tỉnh Yến sẽ bị đánh vỡ, có thể sẽ xuất hiện tranh đấu không thể đoán trước.
Đến lúc đó mặc kệ là Mai gia hay là Khâu gia, hoặc là Phó gia, thấy Ngô gia một nhà độc đại tại tỉnh Yến, đều sẽ tìm hướng xếp người vào tỉnh Yến, ý đồ chiếm trước địa bàn, tận khả năng thu hoạch ích lợi. Tỉnh Yến bởi vì mấy nhà tranh đấu, rất khó duy trì cục diện chính trị yên ổn đoàn kết.
Hạ Tưởng không muốn thấy kết quả như vậy, cấp trung ương cũng sẽ không đồng ý, bọn họ cũng sẽ giơ tay ngăn cản. Nhưng dù sao mấy nhà có thế lực khổng lồ, muốn phủ quyết hoàn toàn, sẽ không dễ dàng như vậy.
– Cách nhìn của tôi cũng thế.
Hạ Tưởng tỏ vẻ tán thành đề nghị của Mai Thái Bình.
– Trưởng ban Mai bước tiếp theo sẽ làm như thế nào?
– Tôi nghĩ cùng Khâu Tự Phong nói chuyện trực tiếp…
Mai Thái Bình tạm dừng một lát, lại cười thành tiếng.
– Hay là cậu nói với Khâu Tự Phong, để ông ta đến Tỉnh ủy tìm tôi.
Mai Thái Bình muốn nói chuyện với Khâu Tự Phong, hiển nhiên là để Khâu gia ra mặt tiếp xúc với Phó gia, đề xuất một số điều kiện trao đổi, đến đả động Phó gia, làm cho Phó gia hủy bỏ hợp tác với Ngô gia. Ý đồ Phó gia chỉ là chức Chủ tịch thành phố Yến, nếu Khâu gia và Mai gia đều ủng hộ Phó gia dành được chức Chủ tịch thành phố Yến, đổi lấy Phó gia không ủng hộ lập trường của Ngô gia, hẳn là vấn đề không lớn.
Tất cả đều là trao đổi ích lợi mà thôi, Phó gia trong lòng có cảnh giác với Ngô gia, hơn nữa Khâu Tự Phong và Phó gia có quan hệ thân gia, tin tưởng Phó Tiên Phong vẫn là nguyện ý tin tưởng Khâu Tự Phong hơn một ít, hơn nữa nhìn lâu dài, Ngô gia lấy được ngai vàng Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, đối với Phó gia cũng là bất lợi lớn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 19/10/2017 13:38 (GMT+7) |