Nhiều bằng hữu nhiều con đường, Triệu Tiểu Phong có thủ đoạn của Triệu Tiểu Phong, nếu chẳng may đến lúc đó Hạ Tưởng chơi xỏ, Phó Tiên Phong từng vài lần giao thủ với Hạ Tưởng e sợ sẽ lại bị ăn khoản thiệt của Hạ Tưởng. Có tiền vốn của Triệu Tiểu Phong rót vào, y và Triệu Tiểu Phong sẽ thành người cùng thuyền, Triệu Tiểu Phong có lẽ có thể trở thành khắc tinh của Hạ Tưởng.
Chủ yếu nhất chính là, dù sao Triệu Tuyền Tân cũng chỉ làm một lần rồi lui về, vì lợi ích, đã giận dữ, muốn sửa trị Hạ Tưởng một chút, thì người khác cũng không dám ngăn.
Phó Tiên Phong suy xét từ góc độ chính trị, kéo Triệu Tiểu Phong nhập bọn, xét đến cùng vẫn là vì Hạ Tưởng mà chuẩn bị thủ đoạn mượn đao giết người.
Phó Tiên Phong cũng hiểu rõ mặc dù y đã đáp ứng với Hạ Tưởng không cố ý gây phiền toái cho hắn, lúc ấy cũng nói rất rõ ràng, không tìm hắn gây phiền toái ở mặt ngoài, còn trong thâm tâm, giữa y và Hạ Tưởng vẫn còn có rất nhiều điều trướng tai gai mắt phải kể đến. Mục tiêu mà Phó Tiên Phong muốn đạt được chính là, ở trong nhiệm kỳ của y, đem thành tựu kiến thiết kinh tế của quận Hạ Mã thổi quét không còn gì. Trước khi y đi, khiến Hạ Tưởng thân bại danh liệt, tiền đồ tận hủy, sau đó y sẽ phủi đít rời khỏi thành phố Yến, đến Bắc Kinh hoặc đến tỉnh khác nhậm chức, ai có thể làm gì được y?
Hạ Tưởng à Hạ Tưởng, đừng tưởng rằng ngươi giúp ta một phen, ta sẽ lĩnh hội tình cảm của ngươi. Ngươi chờ xem, chờ sau khi ta ngồi trên ngai vàng Thị trưởng, ngươi thành thành thật thật còn đỡ, một khi có việc, đừng trách ta xuống tay không lưu tình.
Trong lòng Phó Tiên Phong tràn đầy căm hận đối với Hạ Tưởng, sao có thể dễ dàng tiêu trừ như vậy? Y thậm chí còn nghĩ Hạ Tưởng cũng thật là ngu, rốt cục bị y đùa bỡn một lần, không ngờ còn đáp ứng y, lại còn thuyết phục Mai Thái Bình và Khâu Tự Phong quay về Bắc Kinh hiệp thương với Phó gia, trí tuệ chính trị của Hạ Tưởng cũng chỉ thường thôi.
Phó Tiên Phong đương nhiên không rõ ràng lắm Hạ Tưởng chỉ thuận theo thuỷ triều, quả thật là chẳng khác nào không làm gì cho lắm. Hơn nữa Hạ Tưởng cũng đã sớm từ sau thời kỳ Trần Phong, hoàn thành bố cục, mặc kệ y có đảm nhiệm chức Thị trưởng hay không đảm nhiệm, mặc kệ là ai đảm nhiệm chức Thị trưởng, Hạ Tưởng đã bảo chắc chắn đứng trong thế bất bại.
Sự hỗ trợ giữa Hạ Tưởng và Hồ Tăng Chu, Phó Tiên Phong biết, nhưng Phó Tiên Phong không biết chính là, quan hệ tiếp cận nhanh chóng giữa Hạ Tưởng và Hồ Tăng Chu, vượt xa ngoài sức tưởng tượng của y.
Hơn nữa trong lúc y đang bố trí tìm cách làm thế nào để lôi kéo Triệu Tiểu Phong đến đối phó với Hạ Tưởng, Hạ Tưởng đã sắp đặt hai bước đối sách khá tốt. Thứ nhất là dặn dò Lý Thấm chuẩn bị một cuộc họp ngày mai, toàn lực khởi động bước kế hoạch thứ hai. Thứ hai là hắn tối nay cũng mời Vu Phồn Nhiên, Lý Đinh Sơn và Cao Hải, lại gặp nhau cùng một chỗ, nối lại tình cảm, cộng thêm ăn tối.
Một thế lực vòng tròn đang nhanh chóng hình thành, cũng giống như xung đột và va chạm hết lần này đến lần khác.
– Hạ Tưởng? Tôi dường như đã nghe qua tên này.
Triệu Tiểu Phong tĩnh tâm tưởng tượng, nghĩ ra,
– Ồ, là Hạ Tưởng cái người rất mâu thuẫn với Tiên Phong, có phải hay không?
Triệu Tiểu Phong tươi cười đầy thâm ý, Phó Tiên Phong liền cảm giác trên mặt mơ hồ nóng bừng.
Đúng, xung đột giữa y và Hạ Tưởng, không ít đồng nghiệp có biết một phần, rất nhiều người không rõ chân tướng còn cho rằng y bị thua, khiến cho y vô cùng xấu hổ. Kỳ thật theo y thấy, xung đột giữa y và Hạ Tưởng, chỉ vừa mới bắt đầu.
Tuy nhiên để kích thích sự phẫn nộ của Triệu Tiểu Phong, y lại ha hả cười nói:
– Đừng thấy Hạ Tưởng cấp bậc không cao, nhưng bản lĩnh không nhỏ, tại thành phố Yến, trên cơ bản không ai động được vào hắn.
– Lợi hại như vậy sao?
Triệu Tiểu Phong cười ha hả.
– Tôi chỉ nghe nói qua trong kinh tế có chủ nghĩa bảo hộ địa phương, trong chính trị chẳng lẽ cũng có? Trong kinh tế còn nói được, trong chính trị làm sao còn phân chia địa phương và trung ương, người địa phương nào dám không nghe lời trung ương nói? Tiên phong, hơi có phần cường điệu rồi.
Nói thật, Phó Tiên Phong cũng không thích lắm giọng điệu của Triệu Tiểu Phong lúc nào cũng thể hiện một bộ dạng vô cùng khẳng định chắc chắn, dường như gã giống như lãnh đạo cấp bậc cao lắm. Thực tế Triệu Tiểu Phong là phó tổng doanh nghiệp nhà nước, dựa theo cấp bậc bình thường, chỉ là cấp Sở mà thôi.
Nhưng thân phận bán quan bán thương của Triệu Tiểu Phong cũng rất có ưu thế, hơn nữa xí nghiệp của y là một trong những doanh nghiệp nhà nước độc quyền rất có lực ảnh hưởng trong nước, cũng có ảnh hưởng đến bộ phận quyết định chính sách của chính quyền địa phương. Chỉ có điều sau khi nghe xong giọng điệu nói chuyện có đôi lúc rất khó nghe, Phó Tiên Phong chỉ cười:
– Tiểu Phong cậu không biết, mạng lưới quan hệ chủ yếu của Hạ Tưởng ở thành phố Yến và tỉnh Yến, không gì phá nổi. Hơn nữa tính tình của Hạ Tưởng còn rất có tư duy kinh tế. Trong việc chính trị mà nói, tôi lo rằng kế hoạch đầu tư Thương mại Trường Cơ sau này nếu chẳng may bị Hạ Tưởng phát giác, hắn nếu muốn vận dụng một ít thủ đoạn để đối phó với chúng ta, sẽ rất nhức đầu.
– Tôi dù sao cũng đã ở doanh nghiệp nhà nước rất nhiều năm, đối với việc trong kinh tế cũng có một chút nghiên cứu. Tôi đã đem nguồn vốn đầu tư vào Thương mại Trường Cơ, cũng không sợ sau khi Hạ Tưởng phát hiện có mưu đồ gì. Tôi cũng muốn xem một chút, hắn một Bí thư Quận ủy chưa đến 30 tuổi, có thể có mấy cân mấy lượng.
Triệu Tiểu Phong vẫn là thái độ chống đối.
Nguyên Minh Lượng đối với hợp tác chính trị giữa Phó Tiên Phong và Triệu Tiểu Phong hứng thú không lớn, y phát hiện thấy chủ đề của Phó Tiên Phong và Triệu Tiểu Phong hơi lệch khỏi quỹ đạo, liền vội ho khan một tiếng, mượn việc hướng Triệu Tiểu Phong kính rượu, lại đem đề tài một lần nữa kéo trở về đầu mối chính:
– Lại nói về vấn đề trọng điểm của chúng ta… nếu Triệu tổng bỏ vốn 3 tỷ, tôi cam đoan khoảng một năm, lợi nhuận sẽ khoảng 4 tỷ trở lên.
Nguyên Minh Lượng cho ra một con số thận trọng, người làm ăn nói chuyện làm ăn, y không có khả năng ngay từ đầu đã hướng về phía cao để thảo luận.
Vẻ mặt Triệu Tiểu Phong hài lòng mà liếc mắt nhìn Phó Tiên Phong một cái:
– Tiên Phong, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây? Là ông định đoạt, hay là Nguyên tiên sinh định đoạt? Cho tôi 10% lợi nhuận, tôi tội gì phải phí từng này khí lực!
Phó Tiên Phong bất đắc dĩ hướng về phía Nguyên Minh Lượng nháy mắt, ý tứ là để Nguyên Minh Lượng đề xuất lại, đưa ra một số khoản lợi nhuận cho Triệu Tiểu Phong.
Nguyên Minh Lượng có chút bất mãn, kinh doanh là kinh doanh, làm sao có đạo lý chủ động nhường lợi ích cho đối phương? Dù thế nào cũng phải cùng thể hiện thành ý, đều có thoái nhượng mới đúng, cũng không cần phải cầu Triệu Tiểu Phong bỏ vốn.
Tuy nhiên, Phó Tiên Phong là có việc cầu người, hợp tác giữa y và Phó Tiên Phong cũng không thể có nửa điểm sai lầm, Nguyên Minh Lượng đành phải trong lòng thở dài một tiếng, vội cười theo mặt nói:
– Tôi chỉ là thận trọng đoán chừng, ngài cũng biết, trong việc kinh doanh, ai cũng không dám cam đoan trăm phần trăm có lợi. 3 tỷ tiền vốn, dùng trong một năm, trả ngài 3,6 tỷ.
Nguyên Minh Lượng cắn răng, vẫn không cam lòng nói ra giới hạn thấp nhất 4 tỷ.
3,6 tỷ, đã là hai mươi phần trăm (20%) lợi nhuận!
Triệu Tiểu Phong không nói gì, mà bưng rượu lên, tự rót tự uống một ly, vẻ mặt như thoáng chút suy nghĩ.
Không khí tạm thời hơi ngưng trọng, tẻ nhạt.
Trịnh Nghị ở một bên nghe được không hiểu ra sao, không thể hiểu nổi kinh doanh cái gì mà có thể có lợi nhuận hai mươi phần trăm (20%), hơn nữa kỳ trả lãi chỉ có một năm! Quả thực không khác gì cướp giật tiền.
Rồi gã nghe được mấy người nói chuyện chính là vài tỷ tiền vốn, mới biết được mấy trăm triệu tệ của gã thật đúng là mưa bụi, không khỏi kinh ngạc đờ đẫn, cũng có chút cảm giác không còn tự tin. Lại thấy ánh mắt của Nguyên Minh Lượng và Triệu Tiểu Phong, không hề có vẻ tự kiêu của con nhà giàu mới nổi.
Trong lòng Phó Tiên Phong một trận ảo não, hôm nay thật nhiều việc, chỉ lo sắp xếp ổn thỏa từng sự việc, nhất thời sơ sẩy đã quên bảo Trịnh Nghị đi ra. Trịnh Nghị chỉ là đối tượng bị lợi dụng, cho gã biết cụ thể tin tức trong cuộc nói chuyện hôm nay sẽ không tốt lắm, bởi vì Trịnh Nghị cũng không phải là một người đáng tin cậy, không biết lúc nào thể bán đứng y!
Tuy nhiên hối hận cũng đã muộn, Phó Tiên Phong chỉ có thể về sau lại tìm mọi cách đem Trịnh Nghị buộc chặt bên người, dùng lợi ích đưa gã vào tròng, đỡ phải gã lắm chuyện bên ngoài, làm hỏng đại sự của y thì có hối hận cũng đã muộn.
Phó Tiên Phong liền liếc mắt nhìn Trịnh Nghị một cái, nói:
– Trịnh Nghị, sự tình hôm nay, cậu nghe thì nghe, nhưng phải biết rằng cái gì nên nói cái gì không nên nói…
Trịnh Nghị trước thì bị không khí cò kè mặc cả giữa Triệu Tiểu Phong và Nguyên Minh Lượng dọa, rồi lại bị Phó Tiên Phong dọa, liền càng không còn lòng dạ nào, liên tục gật đầu:
– Tôi biết, tôi biết, xin Bí thư Phó yên tâm, tôi biết rõ trong lòng.
Nguyên Minh Lượng sau lời nói của Phó Tiên Phong, cũng mới ý thức được quả thật không nên có sự hiện diện của Trịnh Nghị. Vừa rồi chỉ lo so chiêu với Triệu Tiểu Phong, đã quên bên cạnh còn có một Trịnh Nghị. Gã cũng có phần phiền phức, lại thấy Triệu Tiểu Phong còn trầm ngâm không nói, hiển nhiên chắc là chê ít, sẽ không tránh khỏi có chút vội vàng xao động.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 19/10/2017 13:38 (GMT+7) |