Trần Phong nói một câu vui đùa, trên mặt lại lộ vẻ vừa lòng tươi cười, hiển nhiên y coi như vừa lòng với chức vụ mới, tuy rằng là Phó chủ nhiệm, nhưng hưởng thụ đãi ngộ cấp Bộ trưởng. Hơn nữa chuyển tiếp ở vị trí Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển một chút, cũng là chuyện tốt, ít nhất lý lịch cá nhân cũng sẽ hấp dẫn hơn rất nhiều.
Ủy ban Kế hoạch và Phát triển là một Bộ ủy lớn, vốn là nơi xưa nay dễ tạo ra quan lớn nhất. Đương nhiên danh tiếng của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển trong dân gian vẫn chưa tốt, khiến cho người ta cho rằng ngoại trừ việc tăng giá cả để móc tiền của dân chúng ra, chưa làm được việc gì nghiêm chỉnh. Nhưng từ góc độ chính trị mà nói, là một bàn đạp không tồi.
Trần Phong tới Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, Hạ Tưởng dự đoán bước tiếp theo sẽ được điều động ra chỗ khác để đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh, khả năng thăng chức trực tiếp ở Ủy ban Kế hoạch và Phát triển là không lớn. Lấy thành tích của Trần Phong tại địa phương, y phù hợp lên nắm quyền tại địa phương, chứ không phải hủy hoại lý lịch kinh nghiệm ở Ủy ban Kế hoạch và Phát triển.
– Về người được chọn để đảm nhiệm chức Thị trưởng, trong cảm nhận của ngài có ai thích hợp nhất hay không?
Hạ Tưởng cười bỏ qua nơi chuyển tiếp về sau của Trần Phong, dù sao vẫn còn rất xa xôi, hiện tại có nhắc tới cũng không có ý nghĩa gì lớn.
– Tôi nói cũng không nghĩa lý gì, cho nên, không đề cập tới làm gì.
Trần Phong thở dài một hơi.
– Tăng Chu đảm nhiệm chức Bí thư, đối với cậu mà nói là chuyện tốt, đối với thành phố Yến mà nói, cũng là một sự kết nối vững vàng, trung ương đã đạt được nhất trí. Thị trưởng Thành phố Yến… ở bên ngoài thì thấy Phó Tiên Phong thích hợp nhất để tiếp nhận chức vụ, trên thực tế tôi vẫn hy vọng có thể đưa lại đây một người… có một người thích hợp nhất, người đó là ai, trong lòng cậu cũng biết.
Hạ Tưởng ha hả cười:
– Cử hiền bất tị thân (khi tiến cử nhân tài cho đất nước, chẳng nghĩ đến việc người đó với mình là có quan hệ gì, chỉ cần việc đó có ích lợi cho đất nước, hay còn gọi là chí công vô tư), tôi cũng biết kinh nghiệm lý lịch của bố vợ đủ đáp ứng. Ông ấy cũng từng đảm nhiệm chức Phó thị trưởng thường trực thành phố Yến, là người thích hợp nhất để chọn. Nhưng hiện tại việc lựa chọn chức Thị trưởng thành phố Yến đã kinh động đến rất nhiều người, là chỗ không tốt để ngồi. Hiện tại mấy nhà cũng liều mạng đến đầu rơi máu chảy, bố vợ tôi lại đến tiếp nhận vị trí ồn ào này, làm không tốt, có thể sẽ bị người ta để ý. Lên làm, lại càng trở thành bia ngắm.
– Cậu đúng là cậu, suy nghĩ lâu dài, đúng là người một nhà, nghĩ thay Vĩnh Quốc thật đúng là đủ chu đáo.
Trần Phong cười lấy tay chỉ chỉ Hạ Tưởng,
– Từ phong cách lãnh đạo và năng lực mà nói, quả thật đúng là Vĩnh Quốc là thích hợp nhất. Nhưng cậu nói đúng, Vĩnh Quốc đảm nhiệm chức Thị trưởng cũng có rất nhiều điểm bất lợi, phương diện lớn thì tôi không nói, dễ dàng khiến Phó Tiên Phong ngáng chân, vân vân, quả thật là chuyện phiền toái, dù là chuyện nhỏ, cũng sẽ rơi vào miệng lưỡi người đời. Dù sao bố vợ là Thị trưởng, con rể là Bí thư Quận ủy quận dưới trực thuộc, cũng rất không hay. Tình huống như thế này gần như là có một không hai ở trong nước, nếu Vĩnh Quốc thật sự đảm nhiệm chức Thị trưởng, cậu có lẽ phải nhường đường cho ông ấy mới được.
Hạ Tưởng gật đầu, cũng không giấu diếm Trần Phong:
– Bố vợ tôi có khả năng phải đi tỉnh Tây…
Trần Phong ngây người sửng sốt, sau đó nghĩ tới cái gì:
– Là đề nghị của Lô Uyên Nguyên?
Hạ Tưởng lắc đầu:
– Không phải, là Hình Đoan Đài.
– Ha ha, Hình Đoan Đài rất không hòa hợp với Lô Uyên Nguyên lúc ở tỉnh Yến, tới tỉnh Tây, phỏng chừng hai người lại làm theo ý mình. Y cũng đi được một nước cờ tốt, để Vĩnh Quốc đi, rõ ràng là muốn khiến Vĩnh Quốc làm cầu nối cho y. Nói không chừng Đoan Đài lại từ cậu mà linh cảm nghĩ ra… Đi tỉnh Tây cũng tốt, ít nhất có Đoan Đài và có sự chiếu cố nguồn gốc, Vĩnh Quốc sẽ không bị cô lập.
Trần Phong kinh nghiệm trong quan trường, rất nhiều sự tình vừa nghĩ đã thấu hiểu.
Hạ Tưởng cũng không biết rằng Phàn Bính Nghĩa đối tác của Nguyên Minh Lượng đã để mắt đến nguồn tài nguyên than đá của tỉnh Tây, chuẩn bị tiến quân ồ ạt vào tỉnh Tây, dự định đầu cơ than đá. Vốn lưu động đầu cơ than đá cũng không chênh lệch gì mấy với thời gian thực sự phát sinh sự kiện đầu cơ than đá ở kiếp trước của Hạ Tưởng. Lúc đó đã có 50 tỷ tiền đầu tư của Văn Châu ở tỉnh Tây, phân bố trong hơn 500 xí nghiệp lớn nhỏ.
Mặc dù quỹ Văn Châu tham gia vào thị trường than đá tỉnh Tây, đã sớm có thể lội ngược dòng đến cuối những năm 80, nhưng thẳng đến năm 2003, mới lục tục có đầu tư lớn rót vào. Thời kì cường thịnh vẫn liên tục kéo dài đến năm 2009, ước tính có khoảng hơn 2400 mỏ than các loại do văn thương kinh doanh, chiếm khoảng 60% các mỏ than trung bình và nhỏ ở tỉnh Tây, sản lượng than đá hàng năm đạt khoảng 80 triệu tấn, ngành than ở tỉnh Tây có được địa vị hết sức quan trọng.
Nhưng kể từ năm 2009, tỉnh Tây bắt đầu chỉnh đốn thị trường than đá, tiến hành vận động rầm rộ việc tái cơ cấu các mỏ than nhỏ. Dựa theo phương án cải tổ của tỉnh Tây lúc đó, tới cuối năm 2010, toàn bộ tổng số hầm mỏ của tỉnh từ 2598 hầm sẽ giảm xuống còn 1000 hầm, số lượng xí nghiệp than đá từ con số 2200 trước mắt giảm mạnh xuống còn khoảng 100 xí nghiệp. Điều này có nghĩa là, mấy trăm mỏ than trung bình nhỏ do văn thương đầu tư ở tỉnh Tây bị thôn tính hoặc bị đóng cửa, những tập đoàn đầu cơ than đá từ nay về sau rời khỏi sân khấu lịch sử!
Căn cứ theo chính sách bồi thường của tỉnh Tây mà tính, chi phí bồi thường một mỏ than trị giá hơn trăm triệu không vượt quá 50 triệu tệ, hơn nữa khoản thu được từ thanh lý cũng không trả lại cho xí nghiệp. Chỉ một việc này thôi, 50 tỷ đầu tư của tập đoàn đầu cơ than đá trong một đêm đã rút lại hơn 50%.
Trước khi Hạ Tưởng tái sinh, hoạt động tổ chức lại vẫn đang tiến hành. Mặc dù tỉnh Giang Khúc của Văn Châu sở tại đã hướng tỉnh Tây đưa ra kháng nghị nghiêm trọng, tỉnh Tây vẫn như cũ chấp hành nghiêm khắc chính sách, rất nhiều vốn đầu tư của các tập đoàn đầu cơ than đá mất cả chì lẫn chài.
Nếu để Hạ Tưởng biết rằng Phàn Bính Nghĩa đã gom góp được một khoản đầu tư lớn đang chuẩn bị quy mô gia nhập thị trường than đá tỉnh Tây, chắc chắn hắn sẽ nhắc nhở Tào Vĩnh Quốc, phải sớm chuẩn bị biện pháp phòng bị, thực hiện trước một bước định ra chính sách pháp quy tương quan.
– Triệu Tiểu Phong… Ngài có biết không?
Hạ Tưởng bỗng nhiên nghĩ tới cuộc gặp mặt giữa Nguyên Minh Lượng và Triệu Tiểu Phong, nghĩ thầm rằng có lẽ Trần Phong biết tính cách của Triệu Tiểu Phong.
Hạ Tưởng thật đúng là hỏi đúng chỗ, Trần Phong không ngờ có biết Triệu Tiểu Phong thật:
– Có biết, đã từng qua lại vài lần. Quan hệ không phải quá quen thuộc, cũng có nói chuyện qua. Làm sao vậy, cậu có việc cần nhờ cậu ta hỗ trợ à?
Không phải có việc nhờ cậu ta hỗ trợ, mà là nói không chừng về sau cậu ta sẽ tìm chính mình làm phiền, Hạ Tưởng ha hả cười:
– Muốn biết một chút tính tình của cậu ta.
– Tính tình của Triệu Tiểu Phong, tôi cũng không thể nói là rất hiểu biết, tuy nhiên đối với cậu ta, tôi ít nhiều có một chút nhận định của bản thân.
Trần Phong không hỏi nhiều về nguyên nhân Hạ Tưởng muốn tìm hiểu về Triệu Tiểu Phong, thận trọng nói,
– Triệu Tiểu Phong không dễ đối phó, ở mặt ngoài sáng sủa, quả thật việc gì cũng thích tính toán chi li, tôi cũng không phải là nói xấu sau lưng. Ha ha, nếu muốn đưa ra một kết luận về Triệu Tiểu Phong, chính là “nhai tí tất báo” (có thù phải trả).
Trần Phong cũng biết Hạ Tưởng làm việc luôn luôn thận trọng, sẽ không vô duyên vô cớ mà hỏi, cũng sẽ không nhàn rỗi không có việc gì mà thảo luận về chuyện thị phi của người khác. Hơn nữa tình bạn mấy năm giữa y và Hạ Tưởng, cũng vốn không gì giấu diếm, nói đúng sự thật.
Hạ Tưởng gật đầu tỏ vẻ cảm tạ:
– Có khả năng tôi về sau sẽ có xung đột với Triệu Tiểu Phong. Tìm hiểu trước một chút tính tình của cậu ta, cũng tốt để biết người biết ta.
Trần Phong “Ồ” một tiếng, lại nhắc nhở một câu:
– So chiêu với Triệu Tiểu Phong phải cẩn thận một chút. Theo tôi biết, cậu ta so với Phó Tiên Phong đôi lúc còn khó đối phó hơn.
Hạ Tưởng lại nói chuyện với Trần Phong hồi lâu, nhìn thời gian, lúc đang ngạc nhiên bây giờ đã là buổi chiều, phía Bắc Kinh tại sao vẫn chưa có tin tức truyền ra, đột nhiên, điện thoại của Trần Phong vang lên.
Trần Phong chỉ nhìn thoáng qua số điện thoại, vẻ mặt lập tức liền nghiêm trọng. Hạ Tưởng thấy thế muốn tránh đi, Trần Phong khoát tay chặn lại, ra hiệu Hạ Tưởng ngồi xuống là được, y giơ tay nhấc điện thoại lên.
Trần Phong lẳng lặng mà nghe một lát, sau đó cung kính nói một câu:
– Được, tôi ủng hộ quyết định của tổ chức, tuân theo sự sắp xếp của tổ chức.
Buông điện thoại, Trần Phong xoay người đi tới trước mặt Hạ Tưởng, vỗ vỗ vai Hạ Tưởng:
– Đối với cậu mà nói là một tin tức không tốt, Phó Tiên Phong tiếp nhận chức vụ Thị trưởng, bên trên đã gật đầu.
Nhanh thật, Hạ Tưởng khẽ thở dài. Ba nhà liên kết quả nhiên uy lực không nhỏ, thế lực gia tộc đúng là không được phép khinh thường!
Sự việc trong chính trị quả nhiên thật thú vị, có khi kéo dài không quyết định, có khi lại nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, năng lượng và quyết tâm toàn bộ nhìn các bên đánh cờ.
Trần Phong cho rằng Hạ Tưởng sẽ chán nản, không ngờ Hạ Tưởng chỉ thản nhiên cười:
– Phó Tiên Phong đối với ngai vàng Thị trưởng thành phố Yến, là việc chắc chắn phải đến, y có thể ngồi vào đó cũng là việc hợp với lý lẽ.
Trần Phong gật đầu:
– Rất nhiều sự việc trong chính trị đều là kết quả của sự thỏa hiệp, cậu cũng không cần phải nhụt chí. Phó Tiên Phong có lên làm chức Thị trưởng, y cũng không thể muốn làm gì thì làm. Tôi cũng tin tưởng năng lực của cậu có thể giải quyết những vấn đề khó khăn.
Ở ngoài mặt thì an ủi Hạ Tưởng, trong lòng y có phần cảm thán. Hạ Tưởng quả thật đã trưởng thành, cũng đã bắt đầu có phong thái của một chính trị gia. Ngay cả y cũng thật sự không ngờ sự việc Phó Tiên Phong đảm nhiệm chức Thị trưởng sẽ được quyết định nhanh chóng như vậy, Hạ Tưởng lại tuyệt không hề xao động. Nếu đổi lại đặt y trong tình thế trước mắt Hạ Tưởng, tất nhiên sẽ khó có thể mà an tâm.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 19/10/2017 13:38 (GMT+7) |