Hơn nữa trên thực tế hắn đã sớm nghĩ tới sẽ có ngày này.
Trong quá trình tranh đấu với Phó Tiên Phong, hắn không thể luôn bị động ứng chiến, nhưng cũng không muốn chủ động khơi mào sự việc. Việc có thể làm chính là tận dụng mọi khả năng mà xây dựng tốt mạng lưới quan hệ, một khi Phó Tiên Phong muốn động đến hắn, một khi mạng lưới quan hệ phát động, có thể khiến Phó Tiên Phong tự chui vào rọ, như vậy, thì đạt được hiệu quả Hạ Tưởng mong muốn.
Tình hình thành phố Yến rất phức tạp, vừa có thế lực địa phương, ví dụ như Lý Đinh Sơn và Cao Hải, lại có lực lượng ngoại lai, ví dụ như Hồ Tăng Chu, cũng có thế lực gia tộc, ví dụ như Phó Tiên Phong và Vu Phồn Nhiên. Ngoại trừ bước tiếp theo sau khi Hồ Tăng Chu tiếp nhận chức vụ Bí thư, Cao Hải làm ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, có được quyền uy tuyệt đối ở Thành ủy ra, Phó Tiên Phong muốn nói sao làm vậy ở thành phố Yến, còn xa mới tới. Trên thì bị Hồ Tăng Chu kiềm chế, dưới lại bị Vu Phồn Nhiên, Cao Hải và Lý Đinh Sơn kìm hãm. Hơn nữa từ trước đến nay chiến tích của Thị trưởng thành phố Yến đều rất khó để đạt được, rồi lại dễ dàng bị áp chế, Hồ Tăng Chu chính là một tiền lệ.
Đương nhiên hậu trường của Phó Tiên Phong cứng rắn, mạnh mẽ hơn so với Hồ Tăng Chu, có thế lực gia tộc hùng mạnh làm chỗ dựa, chắc chắn sẽ có tiếng nói mạnh mẽ hơn đối với bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố so với thời của Hồ Tăng Chu. Nhưng rất không may, bộ máy chính phủ cũng không đoàn kết, chẳng những không đoàn kết, còn có sự kiểm soát không nhỏ.
Hạ Tưởng chợt nghĩ tới trước đây lúc ông cụ nhà họ Ngô ra tay chèn ép hắn, đi một nước cờ kỳ diệu bổ nhiệm Vu Phồn Nhiên tới đảm nhiệm chức Phó thị trưởng thường trực thành phố Yến. Chẳng lẽ ông cụ nhà họ Ngô ánh mắt sâu xa, đã sớm thấy được Phó Tiên Phong muốn mưu cầu ngai vàng Thị trưởng thành phố Yến, cho nên mới sớm bố trí Vu Phồn Nhiên vào, lấy thân phận của Phó thị trưởng thường trực để gây khó khăn cho Phó Tiên Phong?
Có lẽ thật đúng là như vậy!
Hạ Tưởng liền cảm thấy khâm phục hơn một bậc đối với sự nhìn xa trông rộng của ông cụ nhà họ Ngô.
Chỉ có điều trước sự kiện Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy lần này, vì sao ông cụ nhà họ Ngô vẫn giữ im lặng. Chẳng lẽ ông ta nhìn không ra việc nhà họ Ngô sẽ bởi vì một chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy bình thường, mà cuối cùng sẽ khiến cho Tứ diện Sở ca (mọi mặt bị bao vây)?
Hạ Tưởng hỏi:
– Bí thư Trần, có tin gì về người được chọn làm Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy hay không?
Trần Phong lắc đầu:
– Cấp trên không nói, không hề nhắc tới, tôi tất nhiên không tiện hỏi, hẳn là còn chưa quyết định. Nhưng nếu sự việc của Thị trưởng đi đến kết luận, ứng cử viên Trưởng ban thư ký hẳn là cũng tám chín phần mười, nhưng chưa có tin đồn truyền ra, hẳn là còn thiếu một bước thủ tục cuối cùng.
Hạ Tưởng thấy thời gian không còn nhiều lắm, Trần Phong dù sao cũng là Bí thư Thành ủy, hắn không thể chiếm dụng quá lâu thời gian của người đứng đầu Thành ủy, liền đưa ra lời từ biệt:
– Trước khi chờ ngài rời khỏi thành phố Yến, tôi mời ngài ăn vài bữa cơm, đỡ phải lần sau tôi đi Bắc Kinh, ngài sẽ làm bộ không biết đến tôi.
Một câu nói vui đùa khiến Trần Phong cười ha ha:
– Tôi chỉ sợ cậu không đến Bắc Kinh gặp tôi. Tôi vừa đi, thì người đi trà cũng lạnh…
Cười từ văn phòng Trần Phong đi ra, Hạ Tưởng thấy sắc trời còn sớm, liền chuẩn bị đến văn phòng của Hồ Tăng Chu ngồi lại. Vừa mới đi được vài bước, di động kêu, là điện báo của Mai Thái Bình.
– Phó Tiên Phong làm Thị trưởng, nhà họ Khâu lấy được chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, nhà họ Ngô trắng tay, sự việc đã được quyết định.
Trong giọng nói của Mai Thái Bình lộ vẻ thoải mái,
– Tôi vừa mới gặp Ngô Tài Dương, vẻ mặt ông ta xanh mét, nổi giận đùng đùng bỏ đi. Tôi hiếm khi chủ động hướng ông ta chào hỏi, cậu ta lại không thèm để ý, rất không lễ phép. Ha ha, lúc nào về cậu nói với ông ta một tiếng, nói rằng Mai Thái Bình có ý kiến với ông ta…
Hừm, Mai Thái Bình lại tiện thể khoe mẽ, Ngô Tài Dương lần này thua cực thảm, có tâm trạng nói chuyện với Mai Thái Bình mới là lạ. Mấu chốt là, sau khi Ngô Tài Dương quay về Bắc Kinh lần đầu tiên bố cục quan trọng gặp thất bại mà chấm dứt, với y mà nói là một sự đả kích không nhỏ, hẳn là cũng sẽ khiến uy danh của y trong bộ Chính trị giảm đi.
Hạ Tưởng lại nhớ tới thắc mắc vừa rồi ở trên, vì sao ông cụ nhà họ Ngô gia lại không có một chút ý định khuyên can đối với hành động ngược hướng của Ngô Tài Dương lúc này đây?
– Người của nhà họ Khâu được chọn làm Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, rốt cuộc là ai?
Hạ Tưởng lại không đoán được dụng ý của nhà họ Khâu.
Không ngờ Mai Thái Bình cười ha hả:
– Hiếm khi thấy cậu không đoán được một lần, tôi càng không thể nói cho cậu biết, cho cậu chờ hai ngày cho chán.
Sao lại như vậy? Hạ Tưởng đối với việc điện thoại di động đột ngột ngắt bất đắc dĩ mỉm cười. Dường như có thể gây khó khăn cho hắn, đều khiến cho cả Khâu Tự Phong và Mai Thái Bình vui vẻ như nhau!
Hạ Tưởng tới văn phòng Hồ Tăng Chu ngồi một lát, báo cáo việc sắp xếp công việc gần đây của quận Hạ Mã một chút, sau đó còn nói tới nơi Trần Phong sẽ đi, Hồ Tăng Chu như thường lệ tỏ vẻ cao hứng, nói đến việc Phó Tiên Phong đảm nhiệm chức Thị trưởng, cùng với việc ứng cử viên chức Trưởng ban thư ký có thể đề bạt ngay tại chỗ ở thành phố Yến hoặc tỉnh Yến, Hồ Tăng Chu cũng có chút kinh ngạc:
– Người nào có khả năng trở thành Bí thư Thành ủy, tôi nghĩ…
Trầm tư một lát, Hồ Tăng Chu lắc đầu mỉm cười:
– Nghĩ không ra, ha ha, vẫn là một tay bí hiểm, thật thú vị. Được rồi, không chơi trò trốn tìm với bọn họ, 11 tỉnh, đoán từng người một cũng quá mệt, ai có lòng dạ nào mà suy nghĩ, dù sao cũng là việc của hai ngày.
Hạ Tưởng suy nghĩ, cũng lược qua câu hỏi về các ứng cử viên chức Thư ký Tỉnh ủy:
– Thị trưởng Hồ, sau khi Phó Tiên Phong tiếp nhận chức vụ Thị trưởng, thành phố Yến sẽ lại trống ra vị trí Phó Bí thư…
– Tôi đoán là vị trí Phó Bí thư có thể sẽ điều từ bên ngoài tới. Hiện tại thành phố Yến không có người thích hợp để chọn. Lẽ ra Đinh Sơn có chút hy vọng, nhưng kinh nghiệm lý lịch của cậu ta lại hơi nông. Năm đó từ Cục trưởng cất nhắc thẳng lên chức Giám đốc sở, có phần hơi quá… Tuy nhiên thật ra có thể nằm trong phạm vi hoạt động của tỉnh, ứng cử viên chức Phó bí thư, Tỉnh ủy có quyền quyết định. Tôi cũng có thể lên tiếng ủng hộ Đinh Sơn một chút.
Ý tứ của Hồ Tăng Chu là, chỉ cần có người đề nghị, sau khi y tiến vào hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, sẽ bỏ phiếu tán thành đối với việc bổ nhiệm Lý Đinh Sơn.
Hạ Tưởng hiểu, ý tứ của Hồ Tăng Chu là thể hiện thiện ý, cũng là một loại khẳng định đối với hắn và Lý Đinh Sơn, hắn liền gật đầu nói:
– Cảm ơn Thị trưởng Hồ chiếu cố, tôi sẽ bàn bạc kỹ lưỡng một chút với Trưởng ban thư ký.
Buổi tối, Hạ Tưởng gọi điện thoại cho Tào Thù Lê, báo cho cô biết không về ăn cơm, hắn có tiệc xã giao. Hạ Tưởng phải tăng cường bố cục, mang đến ảnh hưởng tiêu cực cho việc Phó Tiên Phong đảm nhiệm chức Thị trưởng, tận khả năng mà hạn chế đến mức thấp nhất.
Tào Thù Lê cũng hiểu rõ thời gian gần đây Hạ Tưởng bận tối mày tối mặt, chủ yếu là vấn đề thay đổi nhân sự đã tác động đến thần kinh mọi mặt, cũng là việc liên quan đến lợi ích bản thân của Hạ Tưởng, cô cũng hiểu.
– Chú ý thân thể một chút, đừng để mệt quá.
Cô bé Lê đầu tiên là quan tâm hỏi một câu, còn nói.
– Bố gọi điện thoại, nói là chuyện của ông có manh mối, muốn lần cuối cùng hỏi ý kiến của anh một chút.
Có cơ hội một bước đã được vào cấp phó tỉnh thì không được bỏ lỡ, đợi sau này, sự việc sẽ khó mà nói. Hơn nữa ở tỉnh Tây có Hình Đoan Đài và Lô Uyên Nguyên, tình hình của Tào Vĩnh Quốc cũng sẽ không quá tệ. Người làm quan, đôi khi địa vị và cấp bậc không thể cùng song toàn, có thể đạt được một cái trước rồi mới nói đến cái kia sau.
– Được, anh sẽ gọi điện thoại cho bố, yên tâm nhé.
– Nếu bố đi tỉnh Tây, cách xa chúng ta hơn, trọng trách đè lên vai anh sẽ nặng hơn.
Cô bé Lê lại nhắc nhở Hạ Tưởng một câu.
Hạ Tưởng hiểu ý tứ của cô bé Lê, là muốn để hắn làm quan thật tốt, đường đường chính chính mà làm người, bởi vì con gái của nhà họ Tào còn có một đứa con trai, chẳng khác nào giao toàn bộ cho hắn.
– Người khác cưới vợ cưu mang luôn cô em vợ, anh lại hay, cưới vợ mà còn phải chu cấp cả một cậu em vợ, thật sự là làm ăn lỗ vốn.
Hạ Tưởng cười ha ha, trêu đùa cô bé Lê.
– Đi chết đi, Tào Thù Quân hiện giờ vô cùng kính trọng anh, anh còn ghét bỏ nó? Nó mặc dù có hơi lười biếng, hơi xấu, nhưng chung quy lại vẫn có thể bỏ qua được, không gây chuyện sinh sự với anh mỗi ngày là tốt lắm rồi.
Cô bé Lê cười ha ha, tiếng của cô nhẹ nhàng như trước kia, khiến cho người ta mơ màng,
– Anh lại còn muốn cô em vợ, thật là nằm mơ giữa ban ngày. Thành thật mà nói, có phải nhớ tới Mễ Huyên hay không?
Mễ Huyên? Chị họ của cô bé Lê tại thành phố Chương Trình? Một thời gian dài không có tin tức của Mễ Huyên, cô bé Lê không đề cập tới, Hạ Tưởng thật đúng là đã quên cô ta.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 19/10/2017 13:38 (GMT+7) |