Không biết có nói hay không nhưng Phó Tiên Tiên vẫn là không kìm nổi lại lộ ra một chút
– Hình như Nguyên Minh Lượng là nhà đầu tư ở quận Hạ Mã đúng không ? Tôi nhớ đã từng nghe Mai Hiểu Mộc nói, hai ngày trước tôi đến Bắc Kinh gặp anh ấy, anh ấy đang ở cùng Triệu Tiểu Phong. Khẳng định là anh muốn biết anh ấy và Triệu Tiểu Phong đang thương lượng chuyện gì, có phải hay không ?
Phó Tiên Tiên nói thật đúng, Hạ Tưởng vô cùng quan tâm giữa Nguyên Minh Lượng và Triệu Tiểu Phong có thông tin qua lại gì, tuy nhiên dù sao Phó Tiên Tiên cũng là em của Phó Tiên Phong, hắn cũng không thể vừa nghe Phó Tiên Tiên nói đã thể hiện ngay là hắn đang rất muốn biết, liền cố ý nói tỏ vẻ không để ý:
– Muốn biết thì thế nào, mà không muốn biết thì thế nào ?
– Nếu muốn biết thì ngày mai anh gọi điện thoại cho tôi, sau đó mời tôi đi ăn cơm, tôi sẽ nói cho anh, còn không muốn biết thì thôi.
Phó Tiên Tiên nói một cách rõ ràng lưu loát sau đó ngắt máy.
Hạ Tưởng lắc đầu cười, Phó Tiên Tiên thật đúng là có cá tính.
Không phải là Hạ Tưởng không nghi ngờ Phó Tiên Tiên có dụng tâm, nhưng hắn cũng biết rõ, từ khi mới quen Phó Tiên Tiên đều thấy Phó Tiên Tiên lòng ngay dạ thẳng. Sau khi hắn gặp chuyện không may, những gì Phó Tiên Tiên đã làm khi đến phòng bệnh thăm, có thể cho ra kết luận chính là Phó Tiên Tiên quả thật là một cô gái đơn giản, không có nhiều mưu mô lắm, không có nhiều băn khoăn, thích làm theo ý mình, nghĩ đến cái gì thì làm cái đó, chỉ thích vui vẻ.
Cô chủ động đề xuất chuyện giao dịch giữa Nguyên Minh Lượng và Triệu Tiểu Phong, rốt cuộc là có ích lợi gì ? Hạ Tưởng không muốn đoán động cơ của Phó Tiên Tiên một cách ác ý, nhưng trong lòng hắn cũng biết Phó Tiên Tiên sẽ không vô duyên vô cớ mà đưa cho hắn tin tức quan trọng, khẳng định là cô có việc muốn nhờ.
Mặc kệ, chờ thêm vài ngày sau hẵng nói, quả thật hiện tại không có thời gian liên hệ với một Tiểu ma nữ.
Nhìn thời gian đã đến 11 giờ, chẳng lẽ Ngô Tài Dương không gọi điện thoại tới ?
Thôi, không đợi nữa, đi ngủ. Tuy trời đất rộng lớn nhưng ngủ là chuyện quan trọng, quả thực Hạ Tưởng cũng thấy hơi mệt, ngáp một cái, để điện thoại ở chế độ rung, tay vừa đặt xuống thì có một cuộc điện thoại gọi tới, liền nghe máy ngay.
– Hạ Tưởng, rốt cuộc là cậu thực sự muốn đối nghịch với Ngô gia sao ?
Giọng nói của Ngô Tài Dương truyền đến lạnh như băng, vừa lạnh lùng vừa cao ngạo và đầy nghi ngờ.
Chẳng lẽ là… ? Hạ Tưởng sửng sốt, không kịp nghĩ mà hỏi lại luôn:
– Trưởng ban Ngô, xin ngài nói rõ ràng hơn một chút được không ? Tôi luôn luôn làm tốt chuyện của mình, không cố ý nhằm vào ai, ngài chỉ trích như vậy hơi khiến người ta khó mà chấp nhận được.
– Không chấp nhận được sao ?
Ngô Tài Dương hừ lạnh một tiếng.
– Nếu không phải do cậu đứng giữa giới thiệu, không phải cậu khơi mào, không phải cậu giật dây thì làm sao Khâu Tự Phong và Mai Thái Bình lại ngồi cùng với nhau được, Khâu gia và Mai gia sẽ liên kết với Phó gia để đối phó Ngô gia thì sao ? Hạ Tưởng, tôi thừa nhận là từng chèn ép cậu, nhưng cậu có từng nghĩ là do cậu sai trước, là cậu lừa Nhược Hạm, nếu đổi là người khác, cũng chẳng muốn để con gái mình trở thành một người phụ nữ không danh phận đi theo một người đàn ông đã có vợ đâu ! Hơn nữa với địa vị của Ngô gia, chỉ chỉnh đốn cậu nhẹ nhàng như vậy đã là thủ hạ lưu tình rồi !
Nhẹ nhàng à ? Thủ hạ lưu tình sao ? Người không dễ dàng nổi giận như Hạ Tưởng cũng bị câu nói hời hợt của Ngô Tài Dương làm cho nổi cơn tức giận. Lúc ấy ông cụ Ngô đã ra tay vô cùng sắc bén, thiếu chút nữa khiến cho tiền đồ của hắn bị hủy diệt, khẳng định là ra tay không để lại bất kỳ một con đường sống nào, sở dĩ hắn tránh được kiếp nạn này không phải do Ngô gia giơ cao đánh khẽ, lại càng không phải như Ngô Tài Dương nói là thủ hạ lưu tình, mà là nhờ mạng lưới quan hệ vững chắc của hắn, mà Trần Phong lại có ý muốn bảo vệ hắn, đã giúp lực cho hắn rất nhiều !
Đương nhiên, bình tĩnh mà xét thì Hạ Tưởng cũng biết quả thật là thẹn cho Ngô gia về thân phận xấu hổ của Liên Nhược Hạm, nhưng thực ra nói cho cùng, hạnh phúc hay không là ở cảm nhận của con người, Liên Nhược Hạm hạ quyết tâm đi theo hắn, làm sao không liên quan đến chuyện từ nhỏ cô đã không cảm nhận được một gia đình ấm áp chứ ? Bây giờ Ngô Tài Dương dõng dạc nói hắn sai, không phải xuất phát từ góc độ ông ta trân trọng Liên Nhược Hạm mà chỉ cho rằng Liên Nhược Hạm làm như vậy khiến cho Ngô gia mất thể diện thôi.
Nếu Ngô Tài Dương thật sự trân trọng Liên Nhược Hạm thì năm đó cũng sẽ không kiên quyết dứt khoát bỏ rơi cô một mình, khiến cô có một thời thơ ấu cô đơn đau khổ !
– Cảm ơn ngài đã thủ hạ lưu tình, ngài nói thì hay lắm, nhưng tôi tôi lại không hề cảm thấy được lúc đó khi nhắc nhở tôi, các ngài có để lại cho tôi một con đường sống !
Lời lẽ của Hạ Tưởng cũng không cung kính là mấy, thậm chí còn lồng trong đó chút lửa
– Còn nữa, nếu ngài thực sự quan tâm suy nghĩ vì Nhược Hạm thì cũng sẽ không để lại cô ấy một mình ở Bắc Kinh, lớn lên trong cô đơn và đau khổ, bởi vì cô ấy đã nói với tôi không chỉ một lần, thời thơ ấu cô ấy rất cô độc, chẳng có chút ấm áp nào đáng giá để nhớ lại, cô ấy rất hận một người !
Điện thoại lại lâm vào im lặng, một sự im lặng dài, còn có tiếng thở dốc nặng nề…
Lời nói của Hạ Tưởng đã làm Ngô Tài Dương xúc động trong lòng.
Nói thật ra thì không phải là Ngô Tài Dương không thương Liên Nhược Hạm, ngược lại, ông ta tự nhận là yêu thương Liên Nhược Hạm sâu sắc, cũng hiểu là đã không cho cô một thời thơ ấu hạnh phúc, ông ta cũng hổ thẹn trong lòng. Nhưng thái độ làm người của Ngô Tài Dương vẫn tự phụ, lại luôn nghĩ rằng việc ông ta làm là chính xác một trăm phần trăm, cho dù cảm thấy hổ thẹn với Liên Nhược Hạm cũng không thể hạ sĩ diện xuống để xin lỗi Liên Nhược Hạm, hoặc là nói, ông ta còn kiên quyết cho rằng ông ta một lòng vì sự nghiệp, cũng là để mang lại cho Liên Nhược Hạm một gia đình quyền thế và giàu có.
Hơn nữa, năm đó ông ta ra ngoài lăn lộn một mình, giận dỗi với ông cụ, đã vạch ra rõ giới hạn với thế lực gia tộc, tự nhận là đã làm chuyện đại nghịch bất đạo, nếu mang theo Liên Nhược Hạm ngược lại có khi bất lợi cho việc nuôi dưỡng cô trưởng thành, không bằng cứ để cô lại bên cạnh ông cụ ở Bắc Kinh còn đỡ hơn. Bởi vậy Ngô Tài Dương cũng không cảm thấy những gì ông ta đã làm đã tổn thương Liên Nhược Hạm như thế nào.
Đột nhiên Hạ Tưởng lại ở giữa nói ra câu nói thực lòng của Liên Nhược Hạm, quả thật giống như một con dao găm sắc nhọn đâm trúng tim ông ta. Giữa Ngô Tài Dương và Liên Nhược Hạm thiếu hẳn sự giao lưu trao đổi, hơn nữa ông ta cho rằng cho dù trong lòng Liên Nhược Hạm có oán giận cũng sẽ không có ý nghĩ không tốt đối với ông ta, dù sao ông ta cũng là cha đẻ của cô. Không ngờ chính miệng Hạ Tưởng lại nói ra suy nghĩ thực tâm của Liên Nhược Hạm, khiến ông ta cảm thấy áp lực một cách khó hiểu.
Liên Nhược Hạm là con gái duy nhất của ông ta, theo như tuổi tác và thân phận hiện tại của ông ta sẽ không có khả năng có thêm con nữa. Một người cho dù trong tay đầy quyền lực, lại là nhân vật cao ngất trời, cũng vẫn cần tình thân, cũng cần chuyện tình cảm nam nữ, cũng muốn được hưởng thụ hạnh phúc gia đình!
Ngô Tài Dương nói không ra lời, chỉ cảm thấy ngực như tắc lại một đoạn dài, tê dại, muốn lấy dao chặt đứt cho xong, rồi lại cảm thấy không nỡ xuống tay, cũng có cảm giác có lòng mà không có sức.
Lời chỉ trích của Liên Nhược Hạm đánh mạnh vào trái tim người ta, bởi vì đó là lời lên án của một cô con gái đối với cha mình.
Tuy nhiên Ngô Tài Dương dù sao cũng vẫn là Ngô Tài Dương, ông ta im lặng trong chốc lát, rồi lại bình tĩnh, giọng nói trước sau như một lạnh lùng:
– Chuyện giữa tôi và Nhược Hạm không cần cậu quan tâm, cậu cũng không có tư cách mà khoa chân múa tay ! Hiện giờ tôi chỉ muốn thảo luận với cậu vấn đề vì sao cậu lại đối phó với Ngô gia, nếu cậu không đưa ra được một lời giải thích hợp lý, cũng đừng trách Ngô gia sẽ không nể mặt lưu tình với cậu trong một số chuyện.
– Tôi không rõ lắm về vấn đề Trưởng ban Ngô nói rốt cuộc là vấn đề gì, tôi đã chống đối với Ngô gia khi nào ?
Hạ Tưởng thừa biết, hắn có thể đoán được Ngô Tài Dương nổi giận là vì hắn, nhưng ông ta thất bại trong chuyện tìm một cái cớ, là bởi vì hai nhà Khâu – Mai liên kết nên mới dẫn đến thất bại cuối cùng của Ngô gia, mà sở dĩ hai nhà Khâu – Mai kiên kết lại trợ giúp Phó gia theo như Ngô Tài Dương nghĩ thì nguyên nhân hoàn toàn là tại hắn.
– Rõ ràng là cậu đã xúi giục hai nhà Khâu – Mai trợ giúp cho Phó gia cố ý làm cho Ngô gia khó xử, cậu còn không chịu thừa nhận nữa ?
Ngô Tài Dương nổi giận đùng đùng nói tiếp:
– Chính miệng Phó Bá Cử đã nói với tôi là suốt đêm Khâu Tự Phong và Mai Thái Bình quay về Bắc Kinh, nguyên nhân chính là vì cậu ở giữa giới thiệu. Phó Bá Cử còn nói, có thời gian gã còn muốn gặp mặt cảm ơn cậu… Hạ Tưởng, nếu Ngô gia gặp bất lợi, cậu cũng không có lợi ích gì, trí tuệ chính trị của cậu đi đâu mất rồi ?
Ngô Tài Dương hoàn toàn dùng một giọng điệu chất vấn của người bề trên mà nói, cho dù là lấy thân phận cha của Liên Nhược Hạm hay là lấy thân phận Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương thì thái độ của ông ta cũng là vô cùng nghiêm khắc, thắc mắc không ngừng làm cho Hạ Tưởng gần như không thở nổi.
Trong lòng Hạ Tưởng lại muốn cười lạnh một trận.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 19/10/2017 13:38 (GMT+7) |