– Chủ tịch Triệu, đúng là người làm ăn phải nói chuyện làm ăn, tuy nhiên tôi cũng phải ở vị trí nào mà suy xét theo vị trí đó, không tiện can thiệp vào quyết định của Tập đoàn Đạt Tài. Hơn nữa nói thật, sắp tới còn có mấy nhà đầu tư khai phá bắt đầu phiên giao dịch, Tập đoàn Đạt Tài có tác dụng làm mẫu, tôi nghĩ mấy nhà đầu tư khai phá về sau cũng không thể định giá bắt đầu phiên giao dịch cao được… Anh nên chuẩn bị tâm lý cho tốt, quyết tâm đánh một trận ác liệt. Sự cạnh tranh quyết liệt của thị trường bất động sản không thể so với những công việc kinh doanh buôn bán bên ngoài, mà là giao chiến chính diện.
Triệu Khang nghe cũng hiểu được ý của Hạ Tưởng, đành phải mỉm cười:
– Cảm ơn Bí thư Hạ nhắc nhở, ngài xem trưa nay có thời gian ngồi với nhau một lát được không ?
Ngồi nói chuyện với Triệu Khang cũng không có gì, là thuộc hạ của lão Cổ, là một nước cờ kỳ diệu trong ván cờ của hắn, ở thời khắc mấu chốt có lẽ Triệu Khang ở Công ty Bất động sản Văn Thái sẽ được dùng theo cách là một hành động khi người ta không đề phòng, tuy nhiên hôm nay thực sự là không có thời gian, Hạ Tưởng nói:
– Hai ngày sau mới có thời gian, tôi sẽ gọi lại cho anh, hai ngày nay hơi bận.
Hai ngày tiếp theo sẽ định ra người được chọn là ứng cử viên cho chức vụ Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy và Thị trưởng thành phố Yến. Thứ nhất là Hạ Tưởng muốn chờ tin tức chính xác cuối cùng, thứ hai là thiếp lập một khởi đầu tốt đẹp cho mối quan hệ với Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy mới nhậm chức, trưa nay hắn muốn gặp một người, đó là Vương Lâm Kiệt.
Vương Lâm Kiệt là cổ đông của Công ty Bất động sản Giang Sơn, sau khi anh ta bị Hạ Tưởng tạm thời điều đến tổ lãnh đạo điều chỉnh kết cấu sản xuất, làm việc cũng coi như là khá đắc lực, hiện tại cũng đã lên tới chức Cục trưởng, thành Trưởng phòng Tổng hợp 3 của tổ lãnh đạo.
Hạ Tưởng không phải người lạnh nhạt không nhớ chuyện cũ, từ sau khi Vương Lâm Kiệt chuyển đi. Hạ Tưởng vẫn đối xử với Vương Lâm Kiệt như cũ, cho anh ta không thiếu một cổ phần nào, còn tìm cơ hội điều anh ta tới tổ lãnh đạo, vẫn âm thầm trợ giúp anh ta rất nhiều.
Căn cứ vào việc trên thực tế Vương Lâm Kiệt không tham dự vào các hoạt động cụ thể của Công ty Bất động sản Giang Sơn, nên giữa Hạ Tưởng và Vương Lâm Kiệt cũng không có nhiều liên hệ, nhưng vì có mối quan hệ đồng nghiệp giữa Phương Cách và Vương Lâm Kiệt, nên nhất cử nhất động của Vương Lâm Kiệt, Hạ Tưởng rõ như lòng bàn tay. Sau khi trải qua một thời gian dài tiếp xúc, Hạ Tưởng đánh giá Vương Lâm Kiệt là người khá lão luyện, có tính toán, có thể kết giao, không phải người láu cá.
Buổi trưa Hạ Tưởng không ở lại Sơn Thủy Tương Liên Thành, sau khi chào hỏi Thẩm Lập Xuân, hắn lên xe rời đi. Trên đường, hắn gọi điện thoại cho Phương Cách:
– Phương Cách, hẹn gặp Lâm Kiệt trưa nay cùng nhau đi ăn một bữa.
Thứ bảy Phương Cách cũng ở nhà nhãn rỗi không có việc gì, vừa nghe có bữa cơm ngon liền mừng rỡ, lập tức đồng ý. Sau một lát anh ta lại gọi cho Hạ Tưởng. Vương Lâm Kiệt đã đặt xong phòng ở Sâm Lâm Cư rồi, bất cứ lúc nào tới cũng được.
Vương Lâm Kiệt là một người thông minh, gặp mặt ở Sâm Lâm Cư cũng là có ý ôn chuyện, Hạ Tưởng âm thầm cười, bảo Phương Cách đi trước, hắn lại gọi điện thoại cho Tiêu Ngũ, bảo Tiêu Ngũ cũng đến Sâm Lâm Cư ăn cơm cùng.
Tiêu Ngũ lại quanh co nói:
– Lãnh đạo, Mỹ Mỹ cũng muốn gặp ngài, ngài xem…
– Cùng đi cũng được.
Hạ Tưởng cũng không nghĩ nhiều, Phượng Mỹ Mỹ đi cũng không sao, dù sao hôm nay coi như là một lần bạn bè tụ tập bình thường vậy, thư thái và thả lỏng, không nói chuyện nghiêm túc hay những lời nói chính thức, tất cả đều sẽ không nói, có nhiều chủ đề không nhất định phải khơi ra, trong lòng biết rõ ràng là tốt rồi.
Lái xe tới công viên Rừng Rậm, do bây giờ là mùa đông nên không đông người lắm, nhưng cũng vẫn rộn ràng nhốn nháo, so với các công viên khác của thành phố Yến thì người quả là không ít. Bãi đỗ xe rộng lớn trước cửa đã đầy xe cộ, hơn nữa có rất nhiều những người bán hàng rong tụ tập, náo nhiệt vô cùng, đúng là một nơi vui chơi bậc nhất của thành phố Yến. Các công viên khác ở thành phố Yến đều miễn phí vào cổng, nhưng công viên Rừng Rậm thì lại thu phí, nhưng người đổ về thì không ngừng, có thể thấy được công viên Rừng Rậm có chỗ hơn người.
Vài năm trước, có ai nghĩ rằng công viên Rừng Rậm sẽ náo nhiệt như bây giờ ? Đối với một thành phố Yến thiếu hẳn thảm thực vật, đất đai bị xói mòn nghiêm trọng mà nói thì một mảnh rừng rậm lớn này chính là một niềm an ủi tâm linh cho thành phố phương bắc này, bởi vậy mới có công viên Rừng Rậm phồn thịnh ngày hôm nay.
Ý tưởng sáng tạo là mấu chốt thành bại của một quyết định kinh doanh. Có phải quan tâm đến dân sinh, hay là không chú ý đến những gì dân chúng thực sự cần là nền tảng của kinh doanh buôn bán. Tập đoàn Viễn Cảnh quả thật đã làm được việc này, chú trọng vào triển vọng lâu dài, không màng tới lợi ích trước mắt, hiện tại Trân Quý Uyển và Điển Tàng Cư của Tập đoàn Viễn Cảnh thu hoạch được kết quả thành công lớn cũng là gặt hái xứng đáng có được theo lý thường thôi.
Chỉ là vé vào cửa hàng năm của công viên Rừng Rậm thôi cũng đủ để duy trì hoạt động bình thường của công viên, hơn nữa đó còn là doanh thu không hề nhỏ. Chỉ tính riêng trại an dưỡng và trung tâm hội nghị bên trong công viên Rừng Rậm, hàng năm có thể đem lại cho Tập đoàn Viễn Cảnh đến mấy triệu tệ tiền lợi nhuận, hơn nữa trong các loại lợi nhuận thu được từ công viên Rừng Rậm còn có tiền cho thuê, giá trị sáng tạo của Tập đoàn Viễn Cảnh hàng năm đều thu về hơn một trăm triệu tệ trở lên.
Mấu chốt là thị trường hiện tại của công viên Rừng Rậm đã hoàn thiện, có thể ngồi chờ tiền lời, không cần phải lo lắng cố sức đi tiến hành khai thác giữ gìn.
Hạ Tưởng lái xe vào cổng chính, gật đầu cười với bảo vệ. Bảo vệ cửa biết Hạ Tưởng là người thế nào, cũng vội cung kính cười đáp lại, vẫy tay chào Hạ Tưởng. Lái xe thẳng một mạch đến Sâm Lâm Cư, đỗ xe xong xuôi thì phát hiện Vương Lâm Kiệt, Phương Cách, còn có Tiêu Ngũ và Phượng Mỹ Mỹ đã chờ ở cửa.
Nhưng khiến Hạ Tưởng thấy không ngờ chính là Vương Lâm Kiệt vừa xuất hiện, đằng sau anh ta lại thò ra một người, là một cô gái dáng vẻ xinh xắn nhanh nhẹn, gương mặt tròn, mắt tròn, khuôn mặt hơi trẻ con, vô cùng vui vẻ cười ngọt ngào với Hạ Tưởng, chủ động giới thiệu không lịch sự:
– Chào Bí thư Hạ, tôi là Vương Ngữ Yên, là bạn gái của Lâm Kiệt.
Vương Ngữ Yên ? Hạ Tưởng muốn bật cười, trong cảm nhận của hắn, Vương Ngữ Yên không phải là hình tượng như trước mắt. Tuy rằng Vương Ngữ Yên trước mắt đây cũng là một mỹ nữ hạng trung, nhưng quả thật có chênh lệch không nhỏ với Vương Ngữ Yên (Nhân vật trong Thiên Long Bát Bộ) lạnh lùng thanh khiết như ngọc trong tưởng tượng của hắn.
Cũng may, trong nháy mắt Hạ Tưởng đã khôi phục lại bình tĩnh, giơ tay nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Vương Ngữ Yên cười nói:
– Lâm Kiệt có bạn gái từ khi nào mà không chịu giới thiệu cho mọi người, có phải định chờ tới khi kết hôn mới nói cho chúng tôi biết cô dâu là ai không ?
Vương Lâm Kiệt cười ha hả:
– Lãnh đạo, đừng giễu cợt tôi, tôi không có lòng tin, trước khi chưa nắm chắc xác định được đối tượng kết hôn thì không dám đưa đến trước mặt lãnh đạo. Nếu chẳng may đến khi kết hôn lại đổi người khác, bị lãnh đạo hỏi có phải là lòi đuôi sao ?
Phương Cách cười ha hả:
– Ngữ Yên, tôi làm chứng, Lâm Kiệt là người thành thật, tôi quen anh ta cũng khoảng mười tháng rồi, chưa thấy đổi bạn gái… à, không đúng, là chưa thấy anh ta có bạn gái.
Tất cả mọi người đều cười.
Vương Ngữ Yên tự nhiên cười trang nhã:
– Bí thư Hạ, tôi và Lâm Kiệt định kết hôn vào ngày mồng một tháng năm, mời ngài lúc đó đến tham dự, không biết ngài có nể mặt đến không vậy ?
– Đi, nhất định sẽ đi, Lâm Kiệt kết hôn làm sao tôi có thể không đi được ? Tuy nhiên…
Hôm nay tâm trạng của Hạ Tưởng cũng không tồi, thấy Vương Ngữ Yên đáng yêu, phóng khoáng, cũng đùa lại:
– Tôi tới dự hôn lễ của Lâm Kiệt, không phải là tham dự hôn lễ của cô.
Vương Ngữ Yên tỏ ra khó khiểu với ý của Hạ Tưởng:
– Có gì khác nhau sao ?
– Đương nhiên là có.
Phượng Mỹ Mỹ đi ra từ đằng sau Tiêu Ngũ, tới trước mặt Hạ Tưởng, đầu tiên là mỉm cười ra hiệu với Hạ Tưởng, sau đó gật đầu cười với Vương Ngữ Yên
– Tình cảm giữa đàn ông với nhau em không hiểu đâu, ý của Bí thư Hạ là anh ta sẽ tham gia hôn lễ của Vương Lâm Kiệt, cho dù đối tượng kết hôn có phải là em hay không. Nói không tham dự hôn lễ của em có nghĩa là nếu em không lấy Vương Lâm Kiệt mà lấy người khác thì anh ta cũng sẽ không nể mặt tham dự đâu.
Vương Ngữ Yên cười khúc khích:
– Lãnh đạo đúng là lãnh đạo. Nói chuyện thật có trình độ, mới chút đó mà đã làm tôi hỗn loạn.
Hôm nay Phượng Mỹ Mỹ mặc một bộ đồ gió, tuy không cố ý ăn mặc trang điểm một cách nữ tính, nhưng không thể che dấu được vẻ đoan trang, mê người vốn có của cô, chỉ nhăn mày cười thôi cũng đã rất có ý gợi tình, ngoài Tiếu Giai ra thì đây là cô gái có vẻ mê người nhất mà Hạ Tưởng đã từng gặp.
Nói một cách chính xác, là một cô gái đẹp.
Nói đùa vài câu rồi lên tầng tìm chỗ ngồi. Sở Tử Cao hiện không có ở nhà, cố ý gọi điện thoại tạ lỗi với Hạ Tưởng, cũng bảo Chủ tịch Sâm Lâm Cư đích thân đến gọi món ăn cho Hạ Tưởng. Hạ Tưởng nói khách sáo vài câu, gọi đại mấy món cho xong, hắn đến đây để giao lưu tình cảm, chứ không phải đến để ăn uống.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 19/10/2017 13:38 (GMT+7) |