Ngả Thành Văn cầm một tấm ảnh chụp lên, vừa nhìn thấy ảnh thì lập tức biến sắc:
– Hướng Quốc, anh và Phó Thị trưởng Đồ quan hệ khá tốt với nhau, sự tình như thế này thì nên giải thích thế nào?
Trong lòng Cổ Hướng Quốc rất bất mãn, mày là Bí thư Thành ủy, là nhân vật số một, mày hỏi tao giải thích thế nào thì tao làm sao mà biết được? Có muốn thì hỏi Đồ Quân ấy chứ? Tuy nhiên, khi y cầm một tấm ảnh chụp lên, vừa nhìn thấy thì trong lòng liền minh bạch, đại khái là Đồ Quân bị người ta đổ oan, cô và Dương Bân không phải là đi thuê phòng mà là bàn bạc mưu đồ bí mật.
Lúc ấy y và Nga Ni Trần đã vào phòng trong, bởi vì cái phòng kia là căn phòng mà y và Nga Ni Trần, Đồ Quân dùng để trao đổi, bàn bạc với nhau. Số lần họp bí mật ở phòng này không ít, không ngờ lại có người chụp được nên rất khó giải thích.
Nhưng việc này không thể nào nói ra ngoài được, một khi chân tướng việc này được nói ra, so với tin tức quan hệ mờ ám giữa Đồ Quân và Dương Bân thì việc này lại càng làm cho người khác phải khiếp sợ hơn. Trong lòng y hiểu rằng, bất kể có phải là bút tích của Hạ Tưởng hay không nhưng dù sao mục đích mà đối thủ muốn đạt tới chính là muốn tạt cho mày một chậu nước bẩn. Nếu mà muốn giải thích rõ ràng việc này ra thì lại gánh vác hậu quả còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Cổ Hướng Quốc trầm ngâm một lát rồi âm thầm liếc mắt nhìn Viên Lệ Lệ một cái, không ngờ Viên Lệ Lệ đang nổi nóng nên giả bộ như không phát hiện ra, lại còn không buông tha mà nói:
– Không cho tôi một câu trả lời hợp lý thì tôi sẽ không đi. Ai mà kéo tôi ra thì tôi sẽ từ trên lầu nhảy xuống.
Cực kỳ vô lại và hài hước, tuy nhiên tất cả các ủy viên thường vụ Thành ủy ở đây thì ai nấy cũng đều bó tay không có biện pháp. Uy lực của sư tử Hà Đông quả nhiên kinh người, khi mà phát tác thì không ai dám đứng dậy tiếp chiêu cả.
Thực ra Viên Lệ Lệ cũng không phải là một người to con, chỉ là dáng vẻ có chút thô kệch mà thôi, bất kể một người đàn ông nào ở đây cũng đều có thể khống chế được cô ta. Còn tại sao không ra tay là vì có người muốn khoanh tay đứng nhìn, có người lại muốn tiếp tục xem náo nhiệt, có người thì đang ước mong làm sao sự tình này càng náo loạn lên nữa càng tốt. Biểu hiện của mỗi ủy viên thường vụ thành phố Lang lạc vào trong mắt Hạ Tưởng làm cho hắn phải âm thầm bất lực. Không thể nói là chia bè chia cánh thành năm bảy mảnh, nhưng những người ở đây chủ yếu là thích làm theo ý mình, hơn nữa còn thừa cơ ném đá xuống giếng.
– Bí thư Ngả, vừa rồi Phó Thị trưởng Đồ còn vừa công kích về tác phong, lối sống của Phó Thị trưởng Hạ. Hiện tại thì sự thật hiện ra trước mắt, vừa ăn cướp vừa la làng, quá mức vô sỉ. Tôi đề nghị hội nghị thường vụ lập tức mở ra một cuộc họp nữa để thảo luận xem thử có nên tạm thời cách chức Phó Thị trưởng Đồ hay không, sau đó sẽ tiến thêm một bước yêu cầu bên cơ quan chức năng tiến hành điều tra.
Đột nhiên, một người luôn luôn dịu dàng như Lưu Nhất Lâm đưa ra một đề nghị mang tính chất cực kỳ gây sự.
Ai bảo lúc vừa rồi Đồ Quân công kích Hạ Tưởng thì tiện thể cũng làm Lưu Nhất Lâm bị thương luôn, hiện tại bị người ta trả đòn thì cũng là xứng đáng. Tuy nhiên, đúng thực là việc cực kỳ nực cười, Đồ Quân vừa rồi ăn nói bừa bãi chỉ trích Hạ Tưởng có vấn đề về tác phong sinh hoạt, rằng phải thế này, phải thế kia. Kết quả thì sao, trong nháy mắt chưa kể việc bị người khác ngay trước mặt mọi người ở đây đánh cho mà còn tung ra một tập ảnh chụp.
– Tôi đề nghị lập tức báo cáo cho Ủy ban Kỷ luật tỉnh để ra quyết định xử lý.
Lữ Nhất Khả cũng muốn đánh rắn phải đánh giập đầu nên đưa ra đề nghị.
– Việc này cực kỳ tai tiếng, rõ ràng là bản thân mình bất chính, thế mà còn nói bóng, nói gió phê phán người khác. Bí thư Ngả, nếu việc này truyền ra ngoài thì thể diện của Thành ủy thành phố Lang sẽ bị mất hết.
Nếu thông báo cho Ủy ban Kỷ luật tỉnh, cho dù là Đồ Quân không bị miễn chức thì cũng không còn khả năng tiếp tục đảm nhiệm chức vụ Phó thị trưởng nữa, chắc chắn sẽ được điều đi nơi khác, còn không sẽ bị cảnh cáo và xử phạt nặng, thậm chí còn bị giáng chức.
Cổ Hướng Quốc nhíu mày, y không biết nên nói như thế nào mới tốt. Hiện tại thì y hoài nghi đây là bút tích của Hạ Tưởng, nhưng lại không dám khẳng định. Bởi nếu quả thật như vậy là do Hạ Tưởng âm thầm gây nên thì điều này sẽ chứng tỏ Hạ Tưởng đã tra ra được mối quan hệ bí mật giữa y, Nga Ni Trần và Đồ Quân, điều này thật đáng sợ. Còn nếu không phải thì người nào mà đủ năng lực làm việc này? Chẳng lẽ Ngả Thành Văn hoặc là người khác? Nhưng bất kể là ai, khi liên tưởng đến trong đám ủy viên thường vụ này còn có một kẻ thù ẩn mình đáng sợ như vậy thì lại càng làm cho y đứng ngồi không yên.
Bất kể việc này đi đến một kết quả nào thì cũng khiến người khác không thể chấp nhận đây là một sự thật.
Nhưng kể cả là không thừa nhận thì cũng phải chấp nhận, bởi vì sự thật đã xảy ra.
Khi Cổ Hướng Quốc đang do dự thì Đồ Quân đã lồm cồm bò dậy từ mặt đất. Cô ta thật đáng thương, ngã cả tiếng đồng hồ trên mặt đất rồi mà không ngờ không ai giơ tay đỡ cô ta dậy. Cũng không biết là do nhân duyên của cô ta quá kém, hay là sự tình diễn ra quá đột ngột nên những người ngồi đây đều kinh ngạc đến ngây người, do đó quên mất.
– Cái con mụ thối tha này, Dương Bân là cái gì mà bà lại coi trọng hắn?
Đồ Quân như nổi điên lên, chồm tới chộp lấy Viên Lệ Lệ. Cô ta bị Viên Lệ Lệ vu rằng có gian tình với Dương Bân, quả thực đây đã là điều vô cùng nhục nhã, tiếp đó lại bị Viên Lệ Lệ tát cho một cái nên đã mất đi lý trí.
– Cái con mụ thối tha này, bà muốn giết mày.
Đồ Quân nghiến răng nghiến lợi, hận là không thể xé xác Viên Lệ Lệ ngay trước mặt mọi người được.
Viên Lệ Lệ cũng không chịu thiệt, một bên trả đòn còn một bên hùng hùng hổ hổ:
– Mày đừng tưởng rằng mày là Phó thị trưởng gì đó là rất giỏi, thì cũng là bị thằng đàn ông xấu xa nhà tao đè trên người thôi đúng không? Bà nói cho mày biết, Đồ Quân, bà đã gọi điện cho thằng chồng của mày và bây giờ đang trên đường tới đây. Anh ta bảo với tao rằng sau khi đến đây thì tao quản giáo mày cho tốt. Đúng rồi, chồng của mày tên là Đái Lữ Mậu đúng không, thực là mất mặt, làm chồng mà không giữ được vợ để vợ mình đi ngoại tình, trách không được mày lại cắm cho nó cái sừng lớn như vậy.
Ha ha…!
Ha hả…!
Cũng có không ít người không thể kìm chế được đã phát ra tiếng cười. Nói thật, trước kia mọi người cũng không cảm thấy tên chồng của Đồ Quân tên là Đái Lữ Mậu có cái gì không đúng, hôm nay nghe Viên Lệ Lệ cường điệu thì mới thấy được cái hay, nghe rất buồn cười. Cũng không thể không bội phục trí tuệ vô hạn của người dân, một người đàn bà chanh chua cũng có mặt rất hài hước.
Đồ Quân nghe thấy câu này liền ngơ ngác đứng yên tại chỗ, nói lẩm nhẩm một mình:
– Trời ạ, là ai muốn hại tôi, muốn tôi không được sống yên ổn. Tôi, tôi… chịu không nổi.
Mặc dù như vậy nhưng Viên Lệ Lệ vẫn không chịu dừng tay, lại tát cho Đồ Quân thêm hai cái nữa. Rốt cuộc, có người nhìn thấy không đành lòng nên đã ngăn cản Viên Lệ Lệ lại.
Sự tình thực sự là náo loạn, lại có thêm việc một người đàn bà chanh chua đại náo hội nghị thường vụ, so với lần trước tình nhân Lý Tài Nguyên dẫn đứa con nhỏ tới đại náo Thành ủy thành phố Lang thì còn ác liệt hơn, từ nay về sau lại có thêm một truyền thuyết.
Bỗng nhiên Đồ Quân tỉnh người lại, bởi vì cô ta thấy được ảnh chụp, nghĩ tới kết cục có khả năng thân bại danh liệt nên bất chấp lý do gì cũng phải cố gắng thanh mình. Cô ta lớn tiếng nói:
– Tôi và Dương Bân không phải thuê phòng, mà là họp kín. Lúc đó còn có Nga Ni Trần, còn có Cổ…
Cổ Hướng Quốc kinh hãi, Đồ Quân dưới tình huống cấp bách này nói ra chân tướng sự việc thì sẽ làm tổn hại đến hình tượng trong sáng vĩ đại và quang vinh mà y đang xây dựng ở Ủy ban nhân dân thành phố, càng dễ dàng trở thành đề tài đàm tiếu, trở thành bia ngắm để Ngả Thành Văn công kích. Vì vậy, y liền vội ngắt lời Đồ Quân.
– Đồng chí Đồ Quân, cô về nghỉ ngơi một chút đi. Chuyện của cô thì sẽ có Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố điều tra rõ, có nỗ lực lúc này thì cũng không hiệu quả gì, cô cứ yên tâm đi.
Vẻ mặt Ngả Thành Văn hồ nghi mà liếc nhìn Cổ Hướng Quốc một cái. Vừa rồi y cũng đã nghe ra được manh mối, cái chính là y đang chờ mong ngay trước mặt mọi người ở đây thì Đồ Quân nói ra bí mật, không ngờ lại bị Cổ Hướng Quốc đúng lúc nhảy ra cản trở. Y liền có vẻ rất không vui mà nói:
– Đồng chí Hướng Quốc, đồng chí Đồ Quân nói ra suy nghĩ của mình, có gì khuất tất thì phải phản ánh. Vừa lúc cũng có mặt đông đủ các đồng chí ở đây, có thể nói rõ ràng thì phải nói. Vì sao không để đồng chí ấy giải thích một chút.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 04/11/2017 12:36 (GMT+7) |