– Tài Nguyên, phải nhớ kỹ một điều, thắng không kiêu bại không nản mới có thể thành việc lớn. Việc đáng buồn nhất chính là ăn mừng trước khi thủ chiến, đắc chí mà hí hửng.
Lý Tài Nguyên như đã hiểu ra, vẻ mặt lập tức nghiêm túc:
– Vâng, Phó thị trưởng Hạ. Tôi hiểu rồi, sau này nhất định sẽ sửa.
Hạ Tưởng lại cười khoát tay đi vào phòng, vừa mới ngồi xuống, điện thoại lại vang lên, là điện thoại của Tỉnh ủy.
Không phải điện thoại của Ủy ban nhân dân tỉnh, cũng không phải điện thoại của văn phòng Tỉnh ủy mà là điện thoại của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
– Trưởng ban Mai, chào ngài.
Hạ Tưởng mở lời chào hỏi hết sức lễ độ.
– Hạ Tưởng, gần đây sao không đến xem Mai Đình thế nào? Công việc quan trọng, nhưng con gái cũng rất quan trọng, có phải hay không?
Mai Thái Bình vừa mở lời đã nhắc tới Mai Đình, khiến Hạ Tưởng khẽ động lòng. Quả nhiên, ngay sau đó Mai Thái Bình lại nói:
– Ngày hôm qua Hiểu Lâm gọi điện thoại cho tôi, nói xong liền khóc vì quá nhớ con gái, muốn tôi có thời gian thì đưa Mai Đình đến thành phố Tương Giang gặp nó. Tôi làm gì có thời gian?
Hạ Tưởng không tiếp lời Mai Thái Bình, hắn cũng không dám đưa Mai Đình đến tỉnh Tương gặp Mai Hiểu Lâm, chẳng khác nào thừa nhận sự thật hắn là bố đẻ của Mai Đình. Cho dù Tào Thù Lê không nóng vội, Liên Nhược Hạm thế nào cũng sẽ nổi nóng.
Hắn hiểu rõ Mai Thái Bình bây giờ gọi điện thoại tới không phải là vì tình thân giữa Mai Đình và Mai Hiểu Lâm, chắc chắn là có chuyện quan trọng khác.
Quả nhiên, Mai Thái Bình lại ha hả cười:
– Hạ Tưởng, phổ biến kỹ thuật biến đổi gien không phải là việc gì quan trọng, hiện tại có phải đã gây quá ồn ào hay không?
Đã nhập đề chính, Mai Thái Bình đã nhắc tới việc phổ biến kỹ thuật biến đổi gien. Đã sớm nghe nói về việc phổ biến biến đổi gien trong cả nước là dự án hợp tác lớn nhất giữa nhà họ Mai và nhà họ Phó, Hạ Tưởng vẫn đang lo lắng không biết lúc nào Mai Thái Bình đem ra nói, hắn cũng biết sớm muộn gì Mai Thái Bình cũng sẽ chủ động nói với hắn, với tính cách của Mai Thái Bình thì có câu nào nói câu đó, sẽ không giấu được quá lâu.
– Cũng không quá ồn ào, Trưởng ban Mai, ngài cũng biết tình thế của thành phố Lang rồi, tôi phản đối biến đổi gien là bởi vì tôi thật sự cho rằng kỹ thuật biến đổi gien chưa nhuần nhuyễn, phổ biến ở địa phương khác thì tôi không xen vào nhưng ở thành phố Lang thì tôi sẽ kiên quyết phản đối. Chưa kể, vốn chỉ là chuyện phản đổi việc phổ biến kỹ thuật biến đổi gien bình thường nhưng đã có người mượn cơ hội tạt nước bẩn vào tôi, cứ như tôi rất dễ bị bắt nạt vậy, bây giờ chỉ vừa mới mở đầu, về sau chắc rằng cũng có không ít chuyện xảy ra…
Hạ Tưởng rõ ràng là nói về việc ở thành phố Lang, trên thực tế lại thể hiện lập trường kiên định của hắn với Mai Thái Bình, trong vấn đề biến đổi gien, một bước cũng không nhượng bộ.
Mai Thái Bình cười ha ha:
– Xem kìa, anh không nói rõ nhưng chắc chắn trong lòng cũng có ý kiến đối với tôi, có phải không? Không tồi, đúng là nhà họ Mai và nhà họ Phó hợp tác phổ biến về biến đổi gien ở trong nước, cũng có thế lực nước ngoài tham gia, tuy nhiên đều ở trong phạm vi có thể kiểm soát được. Anh có vẻ có thành kiến sâu sắc đối với kỹ thuật biến đổi gien… Thôi vậy, việc thảo luận kỹ thuật biến đổi gien có khả thi hay không xem ra chúng ta cũng sẽ không đạt được sự đồng thuận. Tôi đề xuất một điều kiện, nể mặt Hiểu Lâm và Mai Đình và cả mối quan hệ tốt của chúng ta trong nhiều năm qua, anh nhường một bước có được không?
Ngắt điện thoại với Mai Thái Bình, Hạ Tưởng lần đầu tiên lâm vào ranh giới tiến thoái lưỡng nan.
Nếu nói Mai Thái Bình cứng rắn yêu cầu hắn nhượng bộ thì việc hắn sẽ phải chịu sự xa lánh và oan ức ở thành phố Lang sẽ xảy ra cùng lúc, ý nghĩ đó nảy lên trong đầu, nhất định phải một mực từ chối Mai Thái Bình. Nếu Mai Thái Bình đề xuất điều kiện trao đổi, hắn cũng sẽ tìm một lý do quang minh chính đại để cự tuyệt nhưng Mai Thái Bình lấy thân phận đường đường là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, và tư cách Trưởng ban Tổ chức cán bộ, hạ thấp thân phận, hơn nữa còn chơi lá bài tình thân và tình bằng hữu, khiến cho hắn rơi vào thế khó xử.
Cán bộ cũng là người, có nguyên tắc và lập trường, cũng khó tránh khỏi dao động trước tình thân và tình bằng hữu. Bình tĩnh mà xem xét, Mai Thái Bình lại quả thật luôn đối xử với hắn không tồi, khiến lòng hắn không thể ác độc đến mức nhất quyết nói không.
Nhường một bước, nhường như thế nào? Mai Thái Bình không nói tỉ mỉ thêm, hắn cũng không hỏi chi tiết, sự việc có lẽ còn có chuyển biến, có lẽ còn có thể giằng co, Hạ Tưởng không quá lạc quan về triển vọng. Đứng trước lợi ích, có lẽ sẽ vẫn còn sự ôn hòa vì quan hệ trước đây, nhưng sau khi tình bằng hữu trước đó đã hết, lợi ích sẽ trở thành lớn nhất, lúc này Mai Thái Bình sẽ không còn phải khách sáo thêm nữa mà có thể phát huy mọi thủ đoạn để gây áp lực.
Mặc dù Hạ Tưởng sớm đã chuẩn bị tâm lý, có lẽ sẽ có một ngày vì động chạm đến quyền lợi của mấy gia tộc lớn ở một phương diện nào đó bạn bè ban đầu cũng có khả năng trở mặt thành thù, nhưng thật không ngờ khi sự việc thật sự xảy ra trước mắt, trong lòng ít nhiều vẫn có chút khó chịu. Con người là động vật có tình cảm, hắn cũng rất hoài niệm thời gian trước kia cùng ngồi uống trà nói chuyện phiếm với Mai Thái Bình, trong lòng thấy cảm động và hoài niệm về việc Mai Thái Bình đã chiếu cố hắn rất nhiều, chỉ có điều sau khi một người đã lên đến một địa vị cao nhất định, tất nhiên sẽ có cách nghĩ và lập trường của chính mình. Hơn nữa cho tới nay Hạ Tưởng quả thật cũng không có gì thay đổi, cũng không phải là hôm nay mới khăng khăng giữ vững niềm tin.
Chỉ có điều đến bây giờ mới xung đột với nhà họ Mai mà thôi.
Suy nghĩ một lúc rồi hắn liền gọi một cú điện thoại cho Mai Hiểu Lâm, hàm súc nói ra những gì hắn đã làm ở thành phố Lang, cùng việc xảy ra xung đột về lợi ích với nhà họ Mai.
Mai Hiểu Lâm im lặng một lát, mới nói:
– Xung đột với nhà họ Mai, anh còn có nhà họ Khâu và nhà họ Ngô làm hậu phương, xung đột với nhà họ Khâu, anh cũng có nhà họ Ngô và nhà họ Mai để dựa lưng. Trừ phi anh đồng thời xung đột với cả ba nhà thì anh nhất định phải chết. Tuy nhiên em nghĩ anh không ngốc như vậy, và cũng không có năng lực lớn như vậy.
Mai Hiểu Lâm quả thật điềm tĩnh và có nội hàm hơn so với trước đây, cách nói chuyện rất thú vị, Hạ Tưởng liền ha hả cười:
– Em nói xem, nếu Trưởng ban Mai giận anh thì sẽ đối phó anh như thế nào đây?
– Ông ấy có rất nhiều thủ đoạn, nếu anh và ông ấy cùng cấp, ông ấy chưa chắc có thể thắng, nhưng hiện giờ ông ấy là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, anh sẽ không có phần thắng. Tuy nhiên ngoài mặt chú em tỏ ra đặc biệt độc lập, thực ra ông ấy thỉnh thoảng cũng rất cô độc, rất quan tâm đến người thân và bạn bè… Nhất là trong tình huống chú ấy có rất ít bạn bè, chỉ có vài người bạn, dù lúc đó chú ấy có giận đến đâu thì sau này cũng sẽ thấy hối hận.
Đúng là con gái là con người ta, mới mấy câu đã nói rõ ngọn ngành về Mai Thái Bình. Mai Hiểu Lâm có chín chắn, vững vàng đi chăng nữa, ở trước mặt Hạ Tưởng cô cũng là một người phụ nữ, hơn nữa còn tự nhận mình là người phụ nữ của Hạ Tưởng, cho nên không hề giấu diếm.
Hạ Tưởng ngắt điện thoại với Mai Hiểu Lâm, lại suy nghĩ trong chốc lát, đang định ra ngoài thì nghe Lý Tài Nguyên báo cáo:
– Phó thị trưởng Hạ, Thư ký Trương đã đến.
Cả Thành ủy chỉ có một Thư ký Trương, Trương Nghiêu là thư ký của Bí thư Thành ủy Ngả Thành Văn, cũng là người có quyền thế nhất trong tất cả các thư ký trong Thành ủy thành phố Lang.
Trương Nghiêu không lớn tuổi, nhiều nhất là 26 tuổi. 26 tuổi đã giữ chức thư ký cho người đứng đầu Thành ủy, quả thật khiến cho người khác phải hâm mộ, nhưng so với một Phó thị trưởng thường trực Hạ Tưởng 29 tuổi, cấp bậc năm nay của gã mới là cấp phòng không đáng nhắc tới. Bởi vì ba năm sau gã cũng 29 tuổi, nhưng cùng lắm là có thể làm đến chức Phó cục trưởng, hơn nữa còn chưa chắc là Phó cục trưởng chính thức.
Hạ Tưởng cũng là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó thị trưởng thường trực, đem người so với người thì có ganh tị đến chết. Trương Nghiêu trước đây khá vênh váo tự đắc, nhưng sau khi Hạ Tưởng đến gã đã kiềm chế rất nhiều, có Hạ Tưởng làm gương, bất kỳ người nào tự cho là trẻ tuổi tự đắc đều có tâm lý hâm mộ, đố kị, thù hận.
Trương Nghiêu cố tình đến mời Hạ Tưởng tới văn phòng của Bí thư theo yêu cầu của Ngả Thành Văn, bởi vì Bí thư Ngả có việc tìm Phó thị trưởng Hạ.
Thông thường Bí thư có việc tìm Hạ Tưởng mà lại đang làm việc ở chung một tòa nhà thì trực tiếp gọi một cú điện thoại tới là được rồi. Nhưng bảo thư ký đích thân đến mời thì có ý vị sâu xa, thể hiện được rất có thành ý.
Tặng lễ cho người khác, ắt có điều nhờ vả, trong lòng Hạ Tưởng tự có tính toán, đi theo Trương Nghiêu tới văn phòng Bí thư. Từ văn phòng của hắn đến văn phòng Ngả Thành Văn, đường đi không dài nhưng phải đi ngang qua rất nhiều văn phòng, dọc đường đi không ít người đều thấy được cảnh tượng Trương Nghiêu và Hạ Tưởng cười nói vui vẻ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 04/11/2017 12:36 (GMT+7) |