Nếu tất cả điều nói trên đều không phải là điểm sáng, vậy thì mạng sữa bột trực tiếp công bố với công chúng làm thế nào để kiểm tra trong sữa bột có chứa chất keo Melamine hay không, lại lần nữa gây ra một cuộc sóng to gió lớn ở Mỹ cho đến trong nước. Với lại, mạng sữa bột còn để lại một sự hồi hộp, nói rằng sẽ công bố tất cả những nhà máy sản xuất sữa bột có vấn đề trong thời gian gần nhất, bao gồm cả các nhà sản suất ở Mỹ và Trung Quốc.
Trong tình huống bất ngờ không kịp đề phòng, rất nhiều trang mạng trong nước lại một lần nữa chuyển tải rộng rãi nội dung của mạng sữa bột, khiến cho Phó Tiên Phong và Dương Quốc Anh một phen sứt đầu mẻ trán khi còn chưa kịp nghĩ ra kế ứng phó với thương gia Mỹ.
Dương Quốc Anh vốn còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp để ứng phó trước việc trả hàng và yêu cầu bồi thường từ phía thương gia Mỹ, đang trong lúc gấp rút thì lại bị mạng sữa bột vô tình như không đánh một đòn chóng cả mặt, hoàn toàn làm lòng người rối loạn. Cô tìm đến Phó Tiên Phong, để Phó Tiên Phong nghĩ cách dập lửa. Bởi vì chuyện đã liên quan đến thương mại quốc tế rồi, nếu thương gia Mỹ không nghe theo, không bỏ qua cho, chuyện làm to lên sẽ tạo thành ảnh hưởng quốc tế, lúc đó thật đúng là hết cách để thu dọn.
Phó Tiên Phong cũng có suy nghĩ giống như vậy.
Tuy rằng Phó Tiên Phong cũng là lo lắng rất nhiều, cũng may y còn giữ được một chút bình tĩnh. Suy nghĩ của y còn rõ ràng:
– Nhanh chóng phối hợp với thương gia Mỹ, đền tiền thì không phải lo, quan trọng là kiểm soát được tình hình bị mở rộng ra thêm. Bồi thường 10 triệu đô Mỹ cũng có thể ngồi xuống bàn bạc, tiền không phải vấn đề, chỉ cần thương gia Mỹ chịu phối hợp giữ bí mật hộ chúng ta, không công bố, họ đề ra yêu cầu gì thì cô cứ đồng ý trước. Tôi liên lạc thêm với phía Bắc Kinh, làm công tác dập lửa.
Xảy ra chuyện, có thể che đậy được thì che đậy, nếu chỉ cần bồi thường tiền bạc không cần chịu trách nhiệm chính trị, không gánh mạo hiểm, đối với đại đa số các quan chức trong nước mà nói, thì chính là kết quả tốt nhất. Bởi vì tiền là tiền của nhà nước, là tiền của người nộp thuế, đền bao nhiêu cũng không thấy xót, dù sao không phải là tiêu tiền của chính mình là được. Nhưng trách nhiệm chính trị sẽ cụ thể quy ra hẳn một người, lúc đó sẽ có nguy hiểm rồi. Cho nên những người muốn dùng tiền dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện thì đều bất kể phải trả cái giá bao nhiêu, chỉ cần không đề cập đến trách nhiệm chính trị thì đều dễ nói.
Chính là có tâm lý sùng bái này. Trong quá trình thu hút vốn đầu tư nước ngoài, có không ít quan chức chính phủ địa phương bị nhà thương mại nước ngoài chơi đùa trong bàn tay, không những không lôi kéo được vốn nước ngoài về, mà còn bị nhà đầu tư nước ngoài vơ vét hoặc lừa gạt không ít.
Cách làm của Phó Tiên Phong hoàn toàn là quán tính chính trị, là quy tắc ngầm của chốn quan trường.
Thảo luận đối sách xong, hai người chia nhau hành động, lập tức triển khai trận chiến phản kích.
Dương Quốc Anh phối hợp với thương gia Mỹ cũng coi như là thuận lợi, thương gia Mỹ cũng có thành ý giải quyết vấn đề nên đồng ý ngồi xuống cùng bàn bạc, chứ không có ý đem sự việc làm to ra. Nhưng đối với đề nghị tốt nhất là đóng cửa trang mạng sữa bột tại Mỹ của Dương Quốc Anh thì người ta tỏ vẻ bất lực, đồng thời giải thích rằng luật pháp nước Mỹ rất nghiêm ngặt, cũng rất công bằng, có tự do ngôn luận. Muốn đóng cửa một trang mạng cần phải trải qua một loạt thẩm tra, trừ phi trang mạng đó tiết lộ cơ mật của quốc gia, nếu không cứ theo trình tự pháp luật bình thường thì muốn cho trang mạng sữa bột câm miệng lại thì trong một năm, hoặc lâu hơn cũng không giải quyết được vấn đề.
Dương Quốc Anh bất lực, chỉ còn cách hẹn thời gian gặp mặt với thương gia Mỹ, sau đó báo cáo lại với Phó Tiên Phong.
Phó Tiên Phong liên hệ với Ban tuyên giáo Trung ương chặn cấm mạng sữa bột thì lại gặp phải cây đinh mềm, đầu tiên là Ngô Tài Dương không nghe điện thoại, tiếp sau đó thông qua Phó Bá Cử cuối cùng cũng liên hệ được với Ngô Tài Dương, Ngô Tài Dương lại lấy cớ hiện tại với kỹ thuật internet biến chuyển từng ngày không dễ chặn cấm, khéo léo từ chối. Phó Bá Cử biết rõ lúc này sự tình rất quan trọng, khác với chuyện lần trước chỉ có đăng trên mạng mà không có sự thật xảy ra, là chuyện lần này có nhóm thương gia chính thức đòi Tập đoàn Tứ Ngưu bồi thường. Nếu nhỡ hai chuyện bị ghép thành một, khởi đầu câu chuyện đều là chỉ về hướng Tập đoàn Tứ Ngưu, thì chính là đả kích chí mạng đối với nghành sữa bột trong nước. Không chỉ một công ty là Tập đoàn Tứ Ngưu hứng chịu thiệt hại nặng, thậm chí có khả năng là toàn ngành sữa bột sẽ bị rơi vào vực thẳm.
Trong sự bất lực, gã chỉ còn cách hạ mình, đưa ra điều kiện trao đổi với Ngô Tài Dương, lại lần nữa đưa ra sự nhượng bộ thích hợp. Ngô Tài Dương lại không dễ nói chuyện giống như lần trước, vẫn không chịu đồng ý. Cuối cùng Phó Bá Cử đành phải cắn răng chắp tay dâng lên vị trí Bí thư Quận ủy quận Đông Thành Bắc Kinh thì mới đổi lại được sự đồng ý miễn cưỡng của Ngô Tài Dương:
– Thôi được, tôi lại giúp anh một lần. Anh cũng biết đó, bây giờ không thể làm trái với ý của người dân, mạng internet nói thay cho lời của dân. Nếu như phòng chống nơi phát ngôn của dân thay vì chống giặc ngoại xâm, rồi sẽ có một ngày bị dân kêu ca ầm ĩ, sẽ mang lại nhân tố không ổn định.
Phó Bá Cử đâu muốn nghe lời nói suông của Ngô Tài Dương, nhưng lại không thể không nghe, chỉ còn cách ừ ừ, à à ứng phó lại, trong lòng chửi Ngô Tài Dương quá là biết cách tận dụng mọi thứ mà ngay tại chỗ tăng giá, nhất định phải tìm cơ hội đòi lại.
Cũng may Ngô Tài Dương là có tài năng và năng lực kiểm soát Ban tuyên giáo Trung ương, gần như trong một ngày tất cả các trang mạng lớn trong nước đăng tin về vấn đề sữa bột lại biến mất như chưa từng có, khác với lần trước là động tác hơi chậm một tí, nhưng vẫn là gây nên chấn động không nhỏ trên cả nước.
Các nhà máy sản xuất sữa bột trong nước cuối cùng cũng đã bị đẩy lên đầu ngọn sóng gió rồi.
Không ít báo chí ngoài tỉnh gọi điện liên hồi yêu cầu phỏng vấn nhà tiêu thụ sữa bột trẻ em số một cả nước là Tập đoàn Tứ Ngưu, nhưng đều bị Ban tuyên giáo Thành ủy chặn cửa. Trên Hội nghị mở rộng Thành ủy Phó Tiên Phong đích thân ra chỉ thị, yêu cầu cơ quan chính phủ nghiêm ngặt ngăn chặt tiết lộ ra bất kỳ tin tức nào liên quan đến Tập đoàn Tứ Ngưu, không được để cho một mẩu tin nhỏ từ thành phố Yến truyền ra ngoài, không được để vì những lời đồn đại mà hủy hoại Tập đoàn Tứ Ngưu, doanh nghiệp đầu rồng của thành phố Yến.
Tập đoàn Tứ Ngưu là doanh nghiệp đầu rồng, là niềm tự hào của thành phố Yến, cần phải không tiếc giá nào bảo vệ cho bằng được.
Người đã có ý ra thì cứ thế làm theo, so với lời phát biểu hùng hồn mãnh liệt của Thị trưởng Phó thì Bí thư Hồ lại thể hiện bộ dạng yên lặng bình tĩnh ngồi buông cần câu cá, hơn nữa không phát biểu lời lẽ mãnh liệt ủng hộ Tập đoàn Tứ Ngưu, chỉ là thận trọng tỏ vẻ khẳng định với lời phát biểu của Phó Tiên Phong, không có chỉ thị gì tiếp theo cả.
Trong lòng mấy người đang ngồi nghe đều thầm đoán rằng, trong cách đối đãi vấn đề của Tập đoàn Tứ Ngưu, Thị trưởng và Bí thư có không ít sự khác nhau. Từ thái độ không nóng không lạnh của Bí thư Hồ thì có thể nhìn ra, tấm lòng Bí thư Hồ đối với Tập đoàn Tứ Ngưu kém xa so với Thị trưởng Phó rồi.
Nếu như không có Hạ Tưởng đặc biệt nhắc nhở, chắc chắn Hồ Tăng Chu sẽ quan tâm nhiều đến Tập đoàn Tứ Ngưu, cũng dễ biểu hiện ra uy vọng của Bí thư Thành ủy. Nhưng bởi vì có Hạ Tưởng ám chỉ, đợi đến hôm nay quả nhiên là Phó Tiên Phong tận hết sức lực ủng hộ Tập đoàn Tứ Ngưu, khiến cho ông ta ít nhiều hiểu rõ một chút gì đó. Phó Tiên Phong là người của đại gia tộc, trong lợi ích gia tộc ai mà biết được có quan hệ gì với Tập đoàn Tứ Ngưu hay không? Vẫn là nên đứng trên lập trường khách quan và hơi xa cách một chút là được.
Lập trường của Hồ Tăng Chu là, để y tránh được một cửa khó khăn trong cuộc đời làm chính trị.
Phó Tiên Phong không để ý thái độ của Hồ Tăng Chu, hiện giờ y không còn lo nổi nhiều cái như vậy. Thương gia Mỹ đã đến thành phố Yến rồi, đang bí mật thương lượng với Dương Quốc Anh. Thương gia Mỹ há to mồm sư tử, đề nghị bồi thường 10 triệu đô la Mỹ, hơn nữa còn yêu cầu trong ba ngày phải chuyển tiền vào tài khoản, 10 tấn sữa bột đã vận chuyển đến Mỹ thì sẽ hủy ngay tại Mỹ, không trả lại nữa. Đồng thời còn yêu cầu Tập đoàn Tứ Ngưu làm giấy cam kết làm chứng, cam kết sau này sẽ không thêm bất kỳ chất phụ gia nào vào sữa bột trẻ em, nếu không, sẽ giữ nguyên quyền lợi truy cứu trách nhiệm Tập đoàn Tứ Ngưu.
Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn. Mở miệng đòi bồi thường 10 triệu đô, gần một trăm triệu tệ rồi, có thể nói là mở to miệng hút máu. Hơn nữa còn yêu cầu thời hạn chi trả, có chút ý cố ý gây khó dễ, còn lấy giấy cam kết làm chứng ra làm uy hiếp nữa càng khiến cho Dương Quốc Anh căm tức, suýt nữa ngay tại trận trở mặt cự tuyệt yêu cầu vô lý của thương gia Mỹ.
Chỉ là… đền tiền còn đỡ, đền tiền của nhà nước, không phải tiền của mình. Nhưng nếu sự việc làm to ra bị cách chức thì là cách đi chức của mình, chính là tổn thất của bản thân. Tổn thất của nhà nước có lớn hơn đi nữa thì cũng là của nhà nước, tổn thất một đồng tiền của bản thân cũng là của mình, phải phân biệt rõ nặng nhẹ.
Dương Quốc Anh cố sức kìm chế tức giận, sau khi cho qua nhóm thương gia liền xin chỉ thị từ Phó Tiên Phong.
Bồi thường số tiền gần trăm triệu tệ, Dương Quốc Anh không dám làm chủ quyết định, cô cũng không thể làm chủ được, cần phải hướng Ủy ban nhân dân Thành ủy báo cáo xin chỉ thị, hơn nữa còn phải là công văn chính thức gửi đi, còn phải thông qua Ban giám đốc Tập đoàn Tứ Ngưu phê chuẩn mới được.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 04/11/2017 12:36 (GMT+7) |