Quan Trường - Quyển 8

Phần 187

Càng khiến cho Ma Dương Thiên kinh ngạc là, người của ông ta trong phút chốc đã bị chặn lại, đàm phán không có kết quả liền động thủ, kết quả sau mấy hiệp đã có mười mấy người bị thương, thấy tình thế không hay, đối phương lại có chuẩn bị từ sớm, biết là đấu không lại nên đành phải quay về.

Hạ Tưởng không những rất bình tĩnh, kỹ lưỡng, mà còn không lộ chút sơ hở, đã tạo thành một cái khung sắt che kín cả thành phố Lang không còn chút kẽ hở, những người bên trong muốn ra ngoài và những người bên ngoài muốn vào, nếu không có Hạ Tưởng giơ cao đánh khẽ thì kể cả một con chim cũng khó mà ra vào.

Ma Dương Thiên cuối cùng cũng có chút hối hận lúc đó vì nhất thời kích động đã không có trói buộc Thường Quốc Khánh, kết quả là để cho Thường Quốc Khánh gây ra chuyện lớn, gây xôn xao cả dư luận, không những khiến ông ta bị lún chân vào trong mà còn khiến Nga Ni Trần hao binh tổn tướng. Đúng rồi, Hạ Tưởng còn mượn cớ Bích Vân Thiên và Phương Thảo Địa để cưỡi lên đầu đánh vào mặt Nga Ni Trần.

Hiện tại đã là đâm lao phải theo lao, hối hận cũng đã muộn, Ma Dương Thiên biết rất rõ thế cục của thành phố Lang, biết hiện tại Cổ Hướng Quốc một cây chẳng chống được nhà, hơn nữa Hạ Tưởng sở dĩ có thể hô mưa gọi gió là bởi vì hắn rất thông minh mượn được thế lực của Ngả Thành Văn.

Hậu thuẫn của Ngả Thành Văn là ai, Ma Dương Thiên biết rất rõ, chỉ cần thuyết phục được hậu phương của Ngả Thành Văn, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, Ngả Thành Văn lập tức sẽ buông lỏng lập trường, Hạ Tưởng mất đi sự chống đỡ, chỉ có thể rút lui. Nếu rút lui, sau khi Dư Kiến Thăng thoát khỏi thành phố Lang thì những hành động rầm rộ của Hạ Tưởng trong giai đoạn trước sẽ trở thành điều bị người khác lên án, có thể quay ngược lại chỉ trích hành động của hắn gây nên ảnh hưởng tồi tệ.

Thời gian, là điểm mấu chốt để quyết định ai thắng ai thua.

Ma Dương Thiên lập tức gọi điện cho một nhân vật quan trọng, sau khi nghe được câu trả lời thiết thực của nhân vật quan trọng mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đi nghĩ lại, lại gọi điện cho người quen ở bộ Công an, ông ta làm cho bộ Công an tạo áp lực cho sở Công an Tỉnh, mau chóng thả Lộ Hồng Chiêm quay về thành phố Lang.

Lộ Hồng Chiêm vừa về đến thành phố Lang, quản lý lại cục Công an thành phố, thiên la địa võng mà Hạ Tưởng bày ra sắp bị phá bỏ, không những có thể để Dư Kiến Thăng ung dung rời khỏi thành phố Lang mà còn có thể bắt được thành viên nòng cốt của Hạ Tưởng.

Thời gian, rốt cuộc sẽ đứng về phía ai? Ma Dương Thiên biết rõ, ông ta đã huy động lực lượng lớn nhất, việc đọ sức duy nhất là xem Ngả Thành Văn thỏa hiệp trước, hay là Lộ Hồng Chiêm về thành phố Lang trước, hoặc là Nga Ni Trần không chịu nổi áp lực trước.

Nếu Nga Ni Trần có thể đứng vững trước áp lực trước khi Ngả Thành Văn thỏa hiệp và Lộ Hồng Chiêm quay trở về thì cuộc chiến lần này Hạ Tưởng sẽ có kết thúc thảm hại.

Ma Dương Thiên lập tức lại gọi điện cho Cổ Hướng Quốc, để Cổ Hướng Quốc ra mặt trấn an Nga Ni Trần, nhất định phải chống đỡ được áp lực, không thể khuất phục trước thủ đoạn của Hạ Tưởng, nếu không hậu quả sẽ khó lường.

Văn phòng Bí thư Thành ủy thành phố Lang.

Ngả Thành Văn đang xử lý công việc, đột nhiên điện thoại trên bàn vang lên, điện thoại nối với phía Bắc Kinh, thông thường là thủ trưởng gọi đến, trong lòng ông ta liền căng thẳng, biết được phần lớn là vì những dư luận xôn xao ở thành phố Lang.

Sau khi bắt máy, đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói êm dịu:

– Thành Văn, thành phố Lang cách Bắc Kinh gần như vậy, gây xôn xao dư luận, không tốt lắm đâu? Hạ Tưởng tuổi trẻ nóng tính, cũng dễ nổi nóng, thấy đủ thì dừng lại được rồi.

Không đợi cho Ngả Thành Văn có thái độ gì, cuộc gọi đã ngắt.

Ngả Thành Văn đứng lên với vẻ mặt bất đắc dĩ, trước mắt là một cơ hội tốt để làm Nga Ni Trần bị thương nặng hơn nữa làm cho Cổ Hướng Quốc suy yếu, chỉ tiếc là suy xét từ góc độ cân bằng, dù cấp trên có người không muốn ông ta một mình độc chiếm cũng được, hoặc là hậu thuẫn của Cổ Hướng Quốc ra mặt thỏa hiệp cũng thế, tóm lại, dường như vở kịch này phải kết thúc sớm.

Thật đáng tiếc, thật tiếc cho một bữa tiệc lớn được chuẩn bị tỉ mỉ, cuối cùng cũng không bắt được Dư Kiến Thăng.

Trong lòng Ngả Thành Văn tiếc hận, ông ta cũng không ngờ Nga Ni Trần lại kiên cường như thế, vẫn khăng khăng không chịu thả người, Hạ Tưởng coi như cũng đã tận tâm tận lực, ông ta cũng đã ủng hộ hết sức, bây giờ thủ trưởng cũng đã lên tiếng thì nhất định phải dừng tay lại.

Ngả Thành Văn còn chưa kịp bảo Hạ Tưởng đến văn phòng của ông ta thì lại nhận được điện thoại của sở Công an Tỉnh, sở Công an Tỉnh thông báo vấn đề của đồng chí Lộ Hồng Chiêm đã được điều tra rõ, buổi chiều có thể trở về thành phố Lang.

Phản kích rất nhanh, trong lòng Ngả Thành Văn kinh ngạc, hai nơi ra tay cùng lúc, xem ra là nhất định phải thành công, ông ta lắc đầu, bố cục lần này của Hạ Tưởng phần thắng rất xa vời, cho dù ông ta có thể kéo dài thêm nửa ngày không bảo Hạ Tưởng rút lui thì đợi đến khi Lộ Hồng Chiêm trở về, Nga Ni Trần có đủ sức mạnh sẽ càng không chịu thả người.

Ngả Thành Văn cũng đành chịu, một cơ hội vốn lớn như vậy lại không có được kết cục tốt đẹp, đúng là không đủ thời vận.

– Trương Nghiêu, đi mời Phó thị trưởng Hạ đến văn phòng của tôi.

Ngả Thành Văn biết rằng trước mắt chỉ có thể rút lui, rút lui sớm thì có thể giảm bớt được hậu quả nghiêm trọng, còn có thể nghĩ cách khác để bù đắp.

Trương Nghiêu lên tiếng trả lời rồi đi mời Hạ Tưởng. Đến văn phòng của Hạ Tưởng, gõ cửa bước vào thì phát hiện ra Hạ Tưởng không ở đó, Lý Tài Nguyên nói, Phó thị trưởng Hạ đã đi đàm phán về vấn đề tiền lương với đại diện nông dân.

Trương Nghiêu lắc đầu, trên đường về còn suy nghĩ, đã là lúc nào rồi, Phó thị trưởng Hạ đúng là một người kì lạ, vấn đề của nông dân có gì quan trọng, bây giờ đã là việc khẩn cấp, y còn thanh thản đàm phán với đại diện nông dân sao? Một người lập dị, đúng thật là người lập dị.

Trương Nghiêu báo cho Ngả Thành Văn, Ngả Thành Văn cũng không dám tin, ngây người sửng sốt, đành phải xua tay bảo Trương Nghiêu ra ngoài, sau đó gọi điện cho Hạ Tưởng, lại gọi không được. Suy nghĩ một lúc, thôi vậy, cũng không nóng vội một giờ nửa khắc, cứ chờ xem sao.

Sau sự việc này, Ngả Thành Văn vô cùng may mắn vì đã không gọi điện bảo Hạ Tưởng rút lui, ông ta đã để lại làm ấn tượng tốt trong mắt Hạ Tưởng là một người biết dũng cảm chịu trách nhiệm.

Thật ra Hạ Tưởng đã đến gặp mặt Nhạn Vĩnh Lương, bởi vì Nhạn Vĩnh Lương gọi điện báo có việc quan trọng cần báo cáo. Hạ Tưởng cũng không dắt theo Lý Tài Nguyên, chỉ cùng Thang Hóa Lai đi đến chỗ hẹn.

Thực ra, Nhạn Vĩnh Lương chỉ muốn thử xem có gọi được Hạ Tưởng không, y không cho rằng Hạ Tưởng đường đường là một Phó thị trưởng thường trực lại có thể để y gọi đến là đến. Không ngờ, Hạ Tưởng không chỉ đến hơn nữa còn rất nhanh, khiến y vô cùng cảm động, và không còn hoài nghi lòng quyết tâm của Hạ Tưởng muốn giải quyết vấn đề tiền lương cho họ.

– Phó thị trưởng Hạ, có phải là tìm được Thường Quốc Khánh là có thể giải quyết được vấn đề tiền lương không?

Câu nói đầu tiên của Nhạn Vĩnh Lương khi vừa mới gặp mặt đã khiến Hạ Tưởng vừa kinh ngạc vừa vui.

– Có thể tìm được Thường Quốc Khánh, nội trong một tuần tôi có thể giải quyết vấn đề thiếu tiền lương cho các anh.

Hạ Tưởng chắc như đinh đóng cột.

– Tốt, tôi tin con người của Phó thị trưởng Hạ.

Nhạn Vĩnh Lương hạ quyết tâm:

– Tôi có vài người bạn ở Bắc Kinh, họ biết Thường Quốc Khánh có một nơi bí mật, có động tĩnh gì là trốn ở đó không ra ngoài. Bạn của tôi lúc trước có làm qua công trình cho gã, biết được một số chuyện xấu của Thường Quốc Khánh…

Hạ Tưởng mừng rỡ, dường như là một thu hoạch lớn bất ngờ, thực ra còn là vì hắn thành tâm đối đãi tốt với Nhạn Vĩnh Lương mới đổi được lòng tin của Nhạn Vĩnh Lương, hắn vỗ vỗ vào vai của Nhạn Vĩnh Lương:

– Vĩnh Lương, cứ đợi tin tốt của tôi, nhất định sẽ có tiền ăn tết cho các anh em, sẽ không để cho họ mang thất vọng và nước mắt mà về nhà.

Nhạn Vĩnh Lương cảm động bởi lời nói của Hạ Tưởng:

– Phó thị trưởng Hạ, nếu ngài không chê bai thì sau này cứ gọi tôi là Nhạn Cửu được rồi, trong nhà tôi xếp thứ 9, những người quen thân với tôi đều gọi tôi là Nhạn Cửu…

Hạ Tưởng cười ha hả:

– Nhạn Cửu, đúng là tên hay, sau này sẽ gọi cậu là Nhạn Cửu, đưa số điện thoại cho tôi và hãy chờ tôi gọi lại.

Cáo biệt Nhạn Cửu, Hạ Tưởng gọi ngay cho Dương Uy.

Dương Uy cũng mò tìm được vài chỗ Thường Quốc Khánh ẩn náu nhưng không chắc là cái nào, mò tìm từng nơi thì lại dễ dàng rút dây động rừng, đúng lúc không biết làm thế nào thì một cú điện thoại Hạ Tưởng gọi đến như giúp người đang trong cơn hoạn nạn.

Nửa tiếng sau, điện thoại của Dương Uy gọi đến, rất phấn khởi:

– Phó thị trưởng Hạ, đã có trong tay rồi.

Hạ Tưởng mừng rỡ:

– Tốt, canh giữ cho kỹ, tôi sẽ cho người đến đón.

Một cuộc điện thoại thông báo cho đại đội trưởng Lý biết bảo ông ta hành động khiêm tốn, dẫn theo bốn năm người đến Bắc Kinh đón người. Đại đội trưởng Lý lập tức chấp hành mệnh lệnh, đảm bảo trong hai tiếng sẽ đem người về thành phố Lang.

Lúc này, đã là 2 giờ chiều, Hạ Tưởng cũng nhận được tin tức, Lộ Hồng Chiêm ở thành phố Yến cũng đã khởi hành, bởi vì do mưa tuyết nên khoảng chừng 7 giờ tối sẽ về đến thành phố Lang.

Mà lúc này, Nga Ni Trần không có chút dấu hiệu thỏa hiệp.

Tranh thủ từng phút từng giây, đồng thời Hạ Tưởng cũng từ nguồn tin khác biết được bên phía Bắc Kinh cũng đã tạo áp lực cho Thành ủy thành phố Lang, mà hắn cũng không nhận được điện thoại của Ngả Thành Văn, phần lớn là Ngả Thành Văn cố ý kéo dài thời gian.

Hạ Tưởng vẫn âm thầm cảm kích việc ủng hộ to lớn của Ngả Thành Văn, hắn vừa về đến Thành ủy, vừa mới ngồi xuống đã nhận được điện thoại của Nga Ni Trần, hắn cứ tưởng Nga Ni Trần đích thân gọi đến nhưng sau khi nghe mới biết là Hoa Nhài Vàng.

– Phó thị trưởng Hạ, tôi không biết phải như thế nào thì anh mới chịu tha cho ba tôi? Nếu anh muốn tôi… câu trả lời của tôi là, tôi đồng ý.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 8
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 04/11/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Chịch nhau trong quán trà sữa - Tác giả The Kid
Tôi tên Vỹ, năm nay 14 tuổi và học lớp 8, tôi cũng hơi xinh trai và tốt bụng nên có vài đứa con gái trong lớp thích tôi. Đáng chú ý nhất là Vân, Thu và Thảo. Cả 3 cô gái này rất mê tôi, lúc nào cũng có vẻ muốn nuốt sống tôi. Hôm đó chủ nhật, họ hẹn tôi đi uống trà sữa. Một quán trà sữa đẹp, yên tĩnh và kín đáo. Vân, Thu, Thảo ngồi chờ sẵn trong phòng máy lạnh. Sau đó tôi gọi một ly trà sữa trân châu đơn giản, còn 3 cô gái kia gọi đồ uống gì đó tôi không nhớ rõ. Trong căn phòng máy lạnh này, ngoài bàn...
Phân loại: Truyện nonSEX
Miêu Nghị – Quyển 14
0 Về sau Yêu Nhược Tiên không còn cơ hội tẩy rửa oan khuất cho mình nữa, dù gã có lật lại lời nói cũng không ai tin, ai biết ngươi nói câu nào thật câu nào giả? Tương đương với Yêu Nhược Tiên chịu nỗi oan cả đời. Mạc Quân Lan chỉ nhìn mắt Yêu Nhược Tiên, không nói một câu, nhìn đôi mắt gã lóe tia đau khổ khiến nàng hiểu được điều gì. Được đến đáp án chứng minh làm khuôn mặt Mạc Quân Lan vui mừng rồi sau đó là buồn bã lạc lõng. Mạc Danh nghiêng đầu nói: Lan nhi lùi xuống! Mạc Quân Lan yên lặng xoay người đi. Mạc Danh cao...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Lục Thiếu Du – Quyển 43
0 Ngao... Rống... Phi Long Thân Vương và Vân Lôi Thân Vương há mồm gào thét, hai người một hóa thành giao long màu tím, là Thú tộc Thiên Lôi Giao hiếm thấy. Vân Lôi Thân Vương hóa thành một con dị thú màu trắng, giống như hổ không phải hổ, giống như voi mà không phải voi, hình dáng vô cùng kỳ lạ, nhưng nó lại vô cùng hung hãn, khí tức khủng bố, chính là Thú tộc Thôn Hổ Vân Tượng Kinh Lôi Thú. Dạ Xoa chân thân. Bất Diệt Kim Cương Tượng. Dạ Mị, Thanh Lôi Thân Vương đều dùng toàn lực, Lôi Tiểu Thiên, Lục Linh cũng thừa dịp lực thôn phệ biến...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng