Trong ấn tượng của hắn, Hoa Nhài Vàng có chút quyến rũ, cũng có vẻ hấp dẫn, nhưng dưới mắt hắn, Hoa Nhài Vàng chỉ là con chim non, không như Tào Thu Lê bên ngoài tỏ ra ngây thơ nhưng bên trong lại rất gian xảo, cũng không bằng Liên Nhược Hạm quyến rũ nhưng lẳng lơ, cô trong trắng và đơn giản, thủ đoạn vô cùng hạn chế.
Ngay cả khi cô nhất thời xúc động, vẫn thật sự vì cha hiến thân, hoặc chỉ là một lần thăm dò, đối với Hạ Tưởng cũng không có ý nghĩa, bởi vì Hạ Tưởng cũng không muốn phải đối với cô ấy như thế nào.
– Cho ba cô tiếp điện thoại, tôi đang có chuyện muốn tìm ông.
Hạ Tưởng trực tiếp nhảy vọt qua vấn đề của Hoa Nhài Vàng, đem cầu đá trở lại
– Tôi tin ông ở ngay cạnh cô.
Hoa Nhài Vàng thất bại:
– Thật mất hứng, chẳng vui chút nào, sao anh lại không bị mắc lừa?
Nếu Hạ Tưởng dễ dàng bị mắc mưu đàn bà, hắn đã sớm bị người đánh bại, bởi vì hắn ngay cả ải của Tùng Phong Nhi cũng không qua được. Tuy Tùng Phong Nhi không có xinh đẹp như Hoa Nhài Vàng, và Hoa Nhài Vàng cũng không có sức hấp dẫn như Tùng Phong Nhi. Đối với đàn ông có kinh nghiệm, cách nhìn phụ nữ của bọn họ đã vượt qua giai đoạn đầu chỉ nhìn vào khuôn mặt, bởi vì khi so sánh, dáng người uyển chuyển, mê người lẳng lơ, thậm chí là công phu ở phương diện nào đó, đều khiến đàn ông mê muội hơn một khuôn mặt xinh xắn đơn thuần.
Một lát sau, trong điện thoại truyền ra giọng nói trầm thấp của Nga Ni Trần:
– Phó thị trưởng Hạ, quá đáng rồi, cận thẩn thắt lưng bị tổn thương, không dễ thu dọn hiện trường. Nếu công khai, cũng không phải chuyện tốt, mọi việc phải lưu lại đường sống, sau này mới dễ gặp lại.
Hạ tưởng khẽ cười:
– Chủ tịch Trần, nếu con gái ông ngồi trong xe, thiếu chút nữa bị bê tông đổ vào, ông sẽ không nói chuyện thản nhiên như vậy. Nếu ông đang đi trên đường bị kẻ khác dọa dẫm, ông cũng không thể nói dõng dạc là sau này dễ gặp lại. Nói thật, tôi cũng không thấy gặp lại là tốt.
Nga Ni Trần bị Hạ Tưởng làm cho sửng sốt, thiếu chút nữa nói không ra lời, ngừng lại một chút và nói:
– Nói như vậy, Phó thị trưởng Hạ không có ý định thu tay lại sao? Muốn cứng rắn chống đến cùng sao? Chẳng sợ cho cậu biết, Bí thư Ngả rất nhanh sẽ thay đổi chủ ý, Cục trưởng Lộ cũng sắp trở lại thành phố Lang, Phó thị trưởng Hạ, trò hề của cậu cũng nên kết thúc đi.
– Trò hề cũng có cái tốt của trò hề, Chủ tịch Trần, nếu làm ầm ĩ hai lần nữa, ông nghĩ xem, đừng nói ông có thể ở lại thành phố Lang hô phong hoán vũ (hô mưa gọi gió), chỉ e rằng sẽ không còn chỗ đứng. Tôi nghe nói, bang Bắc Kinh và bang Thiên Tân đang cùng thương lượng, muốn nhân cơ hội đoạt lại thứ gì đó vốn thuộc về họ, nhất là bang Bắc Kinh, ca sĩ nổi tiếng nào đó hình như cũng muốn đến thành phố Lang, anh ta vẫn luôn dự định mở một quán bar gần Trái tim thời gian, kế hoạch vẫn luôn nằm trong tay tôi, còn chưa được xét duyệt thông qua…
Hạ tưởng vẫn tiếp tục mỉa mai Nga Ni Trần.
Nga Ni Trần lúc đầu cố gắng lắng lại, muốn cùng Hạ Tưởng bình tĩnh nói chuyện, không ngờ Hạ Tưởng còn nhắc lại chuyện đau lòng của ông – tứ đại kim cương bị phế bỏ, khiến ông thương gân động cốt – còn âm thầm xúi giục những kẻ thù không đội trời chung của ông đến đoạt lấy địa bàn, thừa dịp ông bệnh muốn lấy mạng ông, chuẩn bị ở sau nhiều vô kể
Phòng tuyến của Nga Ni Trần từng chút một bị Hạ Tưởng công phá, tuy nhiên ông vẫn không chịu nhận thua:
– Nếu Phó thị trưởng Hạ khăng khăng cho mình là đúng, vậy chúng ta hãy chờ xem.
Hạ Tưởng nghe thấy giọng ông như không có đủ lòng tin, cười ha hả:
– Cho dù Bí thư Ngả buông tha, cho dù Lộ Hồng Chiêm quay lại, cục diện có lẽ hơi thay đổi, nhưng sẽ không là quá lớn. Dù Dư Kiến Thăng tạm thời chạy trốn, Chủ tịch Trần, sự nghiệp của ông là ở thành phố Lang, hơn nữa tôi nghĩ, ông cũng không thể gánh chịu nhiều tổn thất hơn nữa. Nếu chẳng may có người muốn đòi ông lấy lại công lý, cảnh sát lại bất lực, hậu quả khó mà nói trước được. Hơn nữa tôi còn nghe nói, một ca sĩ nổi tiếng nào đó ở bang Bắc Kinh, thực sự rất hứng thú đối với Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc.
Nga Ni Trần giận dữ:
– Phó thị trưởng Hạ, ai dám đụng đến con gái tôi, tôi liều mạng với hắn.
– Không phải tôi, ông gấp gáp với tôi làm gì?
Hạ Tưởng rèn sắt khi còn nóng, hắn cũng biết muốn cho Nga Ni Trần hạ quyết tâm chỉ ra chỗ của Dư Kiến Thăng là rất khó, cần phải từng chút công phá phòng tuyến tư tưởng của hắn, bởi vì thực sự không có nhiều thời gian.
– Hơn nữa cách nói liều mạng, nói thì dễ, làm mới khó. Đến lúc đó e rằng ông đã mất mạng để liều với kẻ khác. Nếu ông còn sống, Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc còn có người che chở, nhưng chẳng may ông bị bệnh, gia sản lớn này ai sẽ cai quản? Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc ai sẽ chăm lo? Chủ tịch Trần, ông nghĩ Phó thị trưởng Ma hay Thường Quốc Khánh sẽ thay ông giải quyết tốt mọi việc?
-….
Nga Ni Trần vô cùng tức giận, không nói được lời nào.
Đã đến lúc, Hạ Tưởng đột nhiên cao giọng:
– Đừng trách tôi không cho ông cơ hội, Chủ tịch Trần, cuối cùng tôi chỉ muốn nói với ông một câu, Thường Quốc Khánh đã rơi vào tay tôi.
Nói xong, hắn lập tức dập máy.
Hạ Tưởng tin Nga Ni Trần hiểu được hậu quả nghiêm trọng khi Thường Quốc Khánh bị sa lưới, Thường Quốc Khánh mở miệng, sẽ liên lụy đến Ma Dương Thiên. Nếu Ma Dương Thiên sụp đổ, tuy rằng Nga Ni Trần cũng bị tổn thất, nhưng không đến nỗi liên lụy tới căn bản của ông. Hắn ám chỉ trọng điểm rơi vào Thường Quốc Khánh nếu bị sa lưới, Ma Dương Thiên nhất định cũng chịu ảnh hưởng chết người, cho dù Ma Dương Thiên không sụp đổ, cũng biến thành mặt xám mày tro,tương lai chính trị u ám. Như vậy, Nga Ni Trần không cần thiết vì một người hợp tác không có tiền đồ chính trị mà tự hủy trường thành
Vì người ta ra sức nhưng không được báo đáp, không nhìn thấy hi vọng, chuyện ngu ngốc như vậy, Ngai Ni Trần sẽ làm sao?
Hạ Tưởng đánh cuộc ông ta sẽ không làm vậy
Sau khi đặt điện thoại xuống, Hạ Tưởng đợi Nga Ni Trần trả lời, qua năm phút, vẫn không có tin tức của Nga Ni Trần. Đang chờ đợi, Ngả Thành Văn đích thân đi tới văn phòng của hắn.
Hạ Tưởng biết được mục đích đến của Ngả Thành Văn, không đợi Ngả Thành Văn mở miệng đã nói:
– Bí thư ngả, hãy cho tôi mười phút.
Ngả Thành Văn buồn bực, một ngày một đêm còn không có bước đột phá, chẳng lẽ mười phút sau cùng, đã có kết quả? Tuy rằng ông không tin, nhưng vẫn biết rõ ràng, cũng không quan tâm 8 phút hay 10 phút, liền gật đầu cười:
– Tôi hút một điếu.
Châm thuốc lá, Ngả Thành Văn vừa hút vừa nghĩ cách bắt Dư Kiến Thăng, cuối cùng Tỉnh ủy gây áp lực, Hạ Tưởng không thoát khỏi bị xử phạt, bị cảnh cáo vẫn là nhẹ, nói không chừng còn bị ghi tội hành chính. Kết quả cuối cùng là gì, thì phải nhìn kết quả hai bên đọ sức. Song điều khiến Ngả Thành Văn ngạc nhiên, chính là dư luận xôn xao với sự kiện lần này, hiện tại Tỉnh ủy chưa bày tỏ thái độ gì, càng làm cho ông có nhận thức sâu sắc đối với mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng ở Tỉnh ủy.
Không phải Tỉnh ủy không có thái độ, là chưa đạt được nhận thức chung, cho nên chưa có một chỉ thị tinh thần nào hướng dẫn đối với thành phố Lang. Chưa có đạt được nhận thức chung thì nói rõ một điểm, người ủng hộ Hạ Tưởng và người phản đối Hạ Tưởng nhiều như nhau, đúng hơn mà nói, số người ủng hộ vẫn nhiều hơn một chút, nếu không, Tỉnh ủy đã sớm gọi điện thoại tới hỏi tình hình cụ thể.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Ngả Thành Văn vừa hút thuốc, vừa nói chuyện phiếm với Hạ Tưởng. Ông hút liền hai điếu, ông đã không còn đủ nhẫn nại, liền đứng lên:
– Đồng chí Hạ Tưởng, chuyển biến tốt hãy thu, Thành ủy cũng dễ dàng giải thích với Tỉnh ủy.
Hạ Tưởng gật đầu:
– Bí thư Ngả, nếu sau năm phút không có kết quả, tôi lập tức thu đội.
Vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập.
Vừa thấy điện thoại gọi đến, Hạ tưởng khẽ mỉm cười, Ngả Thành Văn khẽ gật đầu:
– Xin Bí thư Ngả dừng bước
Sau đó hắn tiếp tục nghe điện thoại
– Chủ tịch Trần, có chuyện xin mời nói.
Âm thanh của Nga Ni Trần yếu ớt truyền đến:
– Phó thị trưởng Hạ, tôi chỉ có một điều kiện, ngài nhất định phải đồng ý.
– Nói đi, tôi sẽ cố gắng.
Hạ Tưởng không nói chắc chắn
– Bất luận thế nào, cũng không được phép làm tổn thương đến hai đứa con gái của tôi.
– Được, tôi đồng ý.
Hạ Tưởng cũng chưa từng nghĩ tới chuyện muốn hại Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc.
– Nửa giờ sau, khách sạn vui sống
Nói xong, Nga Ni Trần “ba” một tiếng cúp điện thoại.
Hạ Tưởng thở dài, hắn nghĩ tới quán bar, sàn nhảy, phòng karaoke và phòng tắm hơi, thật không ngờ Dư Kiến Thăng trốn sẽ ở trong khách sạn, hơn nữa còn là một khách sạn có quan hệ không lớn với Nga Ni Trần – xem như đi đúng được một bước, bằng không nếu mò kim đáy biển mà tìm kiếm, đừng nghĩ là tìm được người.
Ngả Thành Văn kinh ngạc nhìn Hạ Tưởng, không thể tin hỏi một câu:
– Bắt được người rồi sao?
Hạ Tưởng không kiềm nén được vui sướng, dù sao hắn cũng lo lắng mất một ngày một đêm:
– May nhờ Bí thư Ngả ra sức ủng hộ, may mà đồng chí cảnh sát công an hoàn thành sứ mệnh.
Ngả Thành Văn trong lòng đang uể oải bỗng trở nên rạng rỡ, cười ha hả:
– Được, được, sau khi tan ca đêm, chúng ta cùng đi uống một chén.
Trong lòng ông vui sướng, một là vui mừng vì vở kịch hưng sư động chúng cuối cùng cũng đã có thu hoạch, thứ hai Hạ Tưởng cũng biết ăn nói, đem công lao đẩy lên người ông và cảnh sát công an, vừa chịu trách nhiệm với cấp trên vừa an ủi cấp dưới, là một đồng chí giỏi.
Hạ Tưởng rất hài lòng, lần đầu tiên Ngả Thành Văn đề xuất đi ăn cùng hắn, biểu thị mối quan hệ giữa hắn và Ngả Thành Văn ngày càng tốt đẹp.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 04/11/2017 12:36 (GMT+7) |