Quan Trường - Quyển 8

Phần 33

Hạ Tưởng giật mình, lời này nói hơi quá rồi, đang định xua tay khiêm tốn nói vài câu, lại nghe Lưu Nhất Lâm nói:

– Đừng nóng, tôi vẫn chưa nói hết, thứ nhất, đã kết thúc trong cán bộ đảng và chính quyền Thành ủy thành phố Lang, không có lịch sử của người đàn ông trẻ đẹp trai. Thứ hai, trong lịch sử thành phố Lang, là cán bộ cấp Phó giám đốc sở trẻ nhất – Phó thị trưởng thường trực 29 tuổi, thật không đơn giản! Thị trưởng Cổ luôn luôn tự hào về tuổi trẻ đầy hứa hẹn của mình, cậu vừa đến, ưu thế tuổi tác của ông ta đã không còn nữa…

Hạ Tưởng vừa nghe hóa ra là cái lịch sử này, đang định bật cười, lại cười không nổi. Lưu Nhất Lâm thân là Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, sẽ không tùy miệng mà nói vấn đề tuổi tác, e là thật sự có ám chỉ.

Lẽ nào Thị trưởng Cổ khá là lưu ý đến kiến giải hắn là người trẻ tuổi đầy triển vọng nhất thành phố Lang sao? Hạ Tưởng kỹ lưỡng suy nghĩ, thật sự là ngoài hắn và Lưu Nhất Lâm ra, Cổ Hướng Quốc trong Thành ủy thành phố Lang, là người trẻ tuổi nhất.

Lưu Nhất Lâm thì bỏ qua đi, dù sao cũng là nữ giới, 33 tuổi ở cấp Phó giám đốc sở, nói cao không cao, thấp không thấp, mà hắn năm nay 29 tuổi đã là cấp Phó giám đốc sở rồi, lại là nam giới, lẽ nào dựa vào hai điểm này, cũng có thể khiến Cổ Hướng Quốc không thoải mái?

Vậy thì hắn cũng quá vô tội rồi.

Khi nói chuyện, xe cứu hộ đã đến, đưa lái xe chiếc Santana đi cấp cứu. Lúc này, mới có cảnh sát đến hiện trường, còn giả mang bộ dạng thở hồng hộc vội vàng đến.

Người dẫn đầu là Phó cục trưởng Cục công an Đông An thành phố Lang Nhạc Quan, sau khi gã ta nhận được báo án, vừa nghe đã biết lại là thuộc hạ của Nga Ni Trần đang lạm dụng quyền uy quá mức, biết gã trêu trọc vào không nổi, cố ý không đưa cảnh sát ra mặt, nhưng lại nhận được điện thoại của Lưu Nhất Lâm, muốn gã cần phải đích thân đến.

Lưu Nhất Lâm là Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, lời nói của cô không thể không nghe, nhưng Lưu Nhất Lâm không dám trêu, Nga Ni Trần càng trêu không nổi, cuối cùng không còn cách nào, chỉ đành áp dụng biện pháp dung hòa, kéo dài, cứ thế kéo dài đến khi người của Nga Ni Trần toàn bộ rút khỏi hiện trường, gã mới làm bộ đúng lúc chạy tới.

Đối với tâm tư của Nhạc Quan thì Lưu Nhất Lâm rất rõ, nhìn thấy cái bộ dạng vẫn hồng hộc thở của gã, trong lòng không vui, cũng không thèm để ý đến cái vẻ mặt cười làm lành của Nhạc Quan, trực tiếp ném lại một câu:

– Phó cục trưởng Nhạc, biểu hiện của ông hôm nay kém quá, đừng trách tôi không cho ông cơ hội… ông biết hai người ở trước mặt là ai không?

Nhạc Quan nhìn liếc qua Mai Thái Bình và Hạ Tưởng một cái, cũng không nhận ra, sau đó nhìn vào giấy phép của chiếc Audi, trong lòng căng thẳng, lập tức nhận thức ra điều gì, chưa kịp mở miệng, Lưu Nhất Lâm trừng mắt nhìn gã:

– Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy và Phó thị trưởng thường trực sắp nhậm chức ở đây, ông làm việc không tốt, tự mình quay về suy ngẫm xem nên làm thế nào đi nhé!

Lưu Nhất Lâm bỏ lại Nhạc Quan đang giương mắt nhìn, cùng Mai Thái Bình và Hạ Tưởng khệnh khạng bỏ đi.

Nhạc Quan một mình đứng ngây tại chỗ, đầu óc như chập mạch. Cơ hội vô cùng tốt để làm quen với Phó thị trưởng thường trực và Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, đã trơ mắt rời đi trước mặt gã, làm sao có thể không khiến gã hối không kịp, quả muốn đập đầu xuống đất!

Phó thị trưởng thường trực, ở Thành ủy có thể là nhân vật xếp đầu, mà Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, là mũ quan cai quản toàn tỉnh, ai không kính nể, gặp mặt thì vội vàng nịnh bợ chứ? Kết quả ngượi lại, một cơ hội vô cùng tốt đã bị gã bỏ phí, Nhạc Quan suýt nữa vò đầu bứt tai. Gã ở thành phố Lang vốn đã không có nền móng quá sâu, may mắn có Lưu Nhất Lâm đánh giá cao gã, còn có lúc chiếu cố gã một phần, hôm nay cơ hội làm quen với lãnh đạo cấp trên tốt như thế…

Nhạc Quan khóc không thành tiếng.

Chuyện của Nhạc Quan, sớm đã bị Hạ Tưởng ném sang một bên, sau khi lên xe hắn mới biết, người mà hôm nay Mai Thái Bình đưa hắn đi gặp, chính là Lưu Nhất Lâm. Mai Thái Bình đã đến thành phố Lang trước, và giới thiệu Trưởng ban Tổ chức cán bộ cùng hắn làm quen, dụng ý không cần nói cũng biết, là để giúp hắn mở ra cục diện ở thành phố Lang.

Đối với sự chiếu cố của Mai Thái Bình, Hạ Tưởng vẫn mang sự cảm kích trong lòng, cho dù hắn cũng biết, Mai Thái Bình nhiệt tình như thế, không chỉ là vì nguyên nhân của Mai Đình. Vào lúc vòng kinh tế thủ đô lớn sắp được triển khai, thành phố Lang đứng mũi chịu sào, sẽ bao hàm vô số cơ hội, hắn thân là Phó thị trưởng thường trực, cũng xem như là một chức vụ hết sức quan trọng, có chỗ hữu dụng lớn.

Chỉ là thế cục của thành phố Lang, lại phức tạp hơn, khó ứng phó hơn so với những gì hắn tưởng tượng. Không cần nói gì khác, đơn giản là chuyện xảy ra hôm nay khiến hắn biết rõ, thành phố Lang cách xa Tỉnh ủy và dốc lòng giữ khoảng cách với Tỉnh ủy, thành phố Lang cách Kinh – Tân quá gần, dòng người phức tạp, vàng thau lẫn lộn, các loại người tụ tập cùng nhau, lại còn có thế lực đen tối tự xưng là chọi nhau ngang ngửa với Bí thư Thành ủy, thật đúng là vùng đất tụ hội đủ hạng người!

Cho dù thành phố Lang không tính là vùng vô chính phủ, nhưng cũng không nghe lời của Tỉnh ủy, mà thủ đô lại không thể khống chế hoàn toàn việc này, đã để thành phố Lang có được tính độc lập rất lớn, so sánh với các thành phố rất nghe lời khác, thành phố Lang quả thật là một dị số.

Với nhân vật thuộc loại Nga Ni Trần, ở thành phố Yến tuyệt đối không có đất để sống. Thành phố Yến là tỉnh lị cách thủ đô gần nhất, lại là thành phố cấp phó tỉnh, nhất cử nhất động đều lọt vào mắt của thủ đô, cho dù có một số nhóm thế lực đen tối, cũng không thành cái gì cả. Chuyện trên đường lớn có thể tụ tập mười mấy người đánh một người, thành phố Yến cũng có, nhưng tuyệt đối không dám trắng trợn không kiêng nể ai như vậy, hoành hành ngang ngược như vậy.

Hạ Tưởng nghĩ thầm, có người muốn hắn đến thành phố Lang, quả thật là một vấn đề khó giải lớn như trời. Mà đề tài này, cũng thật không dễ có đáp án.

Nhất là sau khi hắn nghe được lời giải thích đối với thế cục thành phố Lang của Lưu Nhất Lâm, quả tim của Hạ Tưởng, càng chìm càng sâu.

Lưu Nhất Lâm mời Hạ Tưởng và Mai Thái Bình tới quán trà Thị Lang – quán rượu và quán trà của người dân thành phố Lang thích dùng mệnh danh của quan chức thời cổ đại, như Thị Lang, Thượng Thư… vv, dù sao quan không phân lớn nhỏ, cho dù là văn võ, thích dùng thì dùng, nhìn khắp đường phố, dường như văn võ bá quan bình đẳng.

Quán trà Thị Lang nằm trên đường lớn Hòe An của thành phố Lang, ở phía nam thành phố Lang, mà Thành ủy nằm ở phía tây thành phố Lang, Lưu Nhất Lâm cố ý chọn quán trà Thị Lang để gặp mặt, cũng có ý cố ý tránh Thành ủy.

Phong cách trang trí của quán trà cũng không tồi, chỉ thiếu một chút đẳng cấp so với thành phố Yến, cũng coi như có ý tứ hàm súc độc đáo. Theo cách nhìn của Hạ Tưởng, mặt thiết kế có sự đáng chú ý, nhưng về vật liệu trang trí, thì hơi kém một chút.

Mấy người ngồi vào chỗ, Lưu Nhất Lâm cho nhân viên phục vụ lui ra, tự dùng bàn tay trắng nõn của cô pha trà, sau khi trà ngấm, rót cho Hạ Tưởng và Mai Thái Bình mỗi người một cốc, mới chậm rãi nói:

– Sự việc hôm nay, Trưởng ban Mai và Phó thị trưởng Hạ cũng thấy rồi, người đeo chiếc dây chuyền vàng có biệt danh là lão Tặc, là thủ hạ của Nga Ni Trần… Thành phố Lang có một câu nói vẫn luôn lưu truyền – ban ngày Ngả Thành Văn, ban đêm Nga Ni Trần, ý nói là, thành phố Lang vào ban ngày, là Ngả Thành Văn định đoạt, nhưng đến buổi tối, thì lại quay về sự quản lý của Nga Ni Trần.

– Nga Ni Trần rốt cuộc là người như thế nào? Còn nữa, tên của ông ta cũng thật là quái lạ.

Hạ Tưởng nhịn không nổi mà hỏi một câu.

– Nga Ni Trần vốn tên là Trần A, vì ông ta nói chuyện hơi bị lắp, người ta hỏi ông ta họ gì, ông ta liền nói hai tiếng ‘nga nga ni ni’ (ơ ơ ư ư), mới nói rõ ông ta họ Trần, dần dần bị người ta đặt cho cái biệt danh là Nga Ni Trần. Tuy nhiên ông ta không tức giận, hình như còn thích cái biệt danh này.

Bàn tay trắng và thon thon của cô tuyệt đẹp, khi cô nhẹ nhàng đưa ra ngón tay như hình hoa lan mà rót trà cho mọi người, càng mang thái độ thanh tao lịch sự, cô lần nữa rót đầy trà cho Hạ Tưởng và Mai Thái Bình, tự giễu mà cười:

– Tôi là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy, nhưng người dân thành phố Lang biết tôi lại rất ít, bởi vì Nga Ni Trần được người ta coi như là Trưởng ban Tổ chức cán bộ ngầm của thành phố Lang.

Hạ Tưởng lúc ấy còn xem Nga Ni Trần là Bí thư Thành ủy ngầm, hóa ra đã đề cao gã ta rồi, chỉ là Trưởng ban Tổ chức cán bộ ngầm. Tuy nhiên Trưởng ban Tổ chức cán bộ ngầm nghe có ý vị sâu xa hơn là Bí thư Thành ủy ngầm. – Trong Thành ủy, chí ít có ba bốn Ủy viên thường vụ qua lại rất mật thiết với Nga Ni Trần, không

dám nói là đều nghe theo Nga Ni Trần, chí ít cũng cung kính ba phần với Nga Ni Trần. Nga Ni Trần đã từng có lần mời người ta ăn cơm, khi uống có chút men say đã nói lời mạnh miệng, nói một cuộc điện thoại của gã có thể gọi đến 3 Ủy viên thường vụ của thành phố Lang. Nga Ni Trần liền gọi điện thoại, không đến nửa tiếng đồng hồ, thật đã có 3 Ủy viên thường vụ kịp lúc tới, xem như vô cùng nể mặt Nga Ni Trần. Cho nên, danh tiếng Trưởng ban tổ chức cán bộ ngầm của Nga Ni Trần, từ lần đầu đã vang tiếng.

Lưu Nhất Lâm khi nói chuyện rất nhỏ nhẹ, vẻ mặt nhã nhặn, dường như đang nói chuyện của người khác, từ trên khuôn mặt của cô nhìn không ra sự dao động gì của cảm xúc.

Đã khiến Hạ Tưởng cũng thầm gật đầu, không hổ thẹn là Trưởng ban tổ chức cán bộ, công phu bồi dưỡng khí tiết không tồi, tuy vô cùng căm hận Nga Ni Trần, nhưng một chút cũng không để lộ ra ngoài, liên tưởng đến việc cô mới chỉ là một người phụ nữ 33 tuổi, hắn cũng không thể không khâm phục sự kềm chế và sự khôn ngoan của Lưu Nhất Lâm.

Mai Thái Bình ngồi ngay ngắn một bên, chỉ lo thưởng thức trà, còn híp mắt lắng nghe tiếng đàn du dương truyền đến từ trong quán trà, tiếng đàn khi thì sôi sục hào hùng, khi thì réo rắt, thắm đượm tư thế anh hùng của chiến sĩ.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 8
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 04/11/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lục Thiếu Du – Quyển 23
Phần 33 Đưa mắt nhìn xung quanh, trong đầu Lục Thiếu Du có thể hiện lên tình hình giao chiến giữa Tiểu Long cùng Cửu Vĩ Yêu Hồ bộ tộc, nếu không phải bị vây công, Tiểu Long sẽ dễ dàng thoát thân, mà có thể làm long lân tổn hại, chỉ sợ hậu quả có chút phiền phức. Ánh mắt Lục Thiếu Du đảo quanh bốn phía, trong mắt tràn ra hàn ý, Tiểu Long chẳng khác gì thân đệ của hắn, tuyệt đối không cho phép ai thương tổn. Bạch Linh, Tiểu Long có thể bị Thanh Ly bắt được hay không? Lục Thiếu Du quay đầu hỏi. Trong lòng Bạch Linh run lên, ánh mắt ngưng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Quan Trường – Quyển 7
Phần 33 Một câu cuối cùng của Hạ Tưởng đối với Nguyên Minh Lượng mà nói là thu hoạch lớn nhất trong buổi gặp hôm nay, tương đương là Hạ Tưởng đúng như mong muốn của y, bị y kéo đi một vòng rốt cục cũng nói ra lập trường về giá nhà tăng cao. Rất rõ ràng, Hạ Tưởng biết rõ giá nhà sẽ tăng, nhưng vẫn giữ thái độ khoan nhượng và cũng giống như hầu hết các cán bộ trong nước, không có sách lược ứng phó gì hết. Hoặc nói, căn bản sẽ không nghĩ cách ứng phó. Ai cũng không ngốc, cần gì phải chèn ép giá nhà? Giá nhà tăng, đất tăng, chính phủ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Dương Thần – Quyển 13
Phần 33 Khoảng không trên biển Na Uy, tuy là cách xa nghìn dặm nhưng gió bắc vẫn thổi rét buốt. Trên đại dương mênh mông bát ngát, chỉ có từng mảng mây trắng đơn bạc, phản chiếu trôi lơ lửng trên mặt nước. Một buổi tối trôi qua, Dương Thần ở khắp các vùng khỉ ho cò gáy của Bắc Âu tập trung tìm tòi cả đêm, cho đến tận buổi trưa mới đứng bất động ở khoảng không trên biển, cuối cùng cũng đã ngừng lại. Từ vùng biển Baltic, đến Stockholm, Oslo của Thụy Điển, lại đến Bergen của Thụy Sĩ, dọc đường tất cả có tất cả tám điểm, tất cả là do tổ chức khủng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng