Quan Trường - Quyển 8

Phần 34

Hạ Tưởng đã nghe ra, là khúc đàn tranh “Thập diện mai phục”.

Thập diện mai phục? Ha ha, dùng để hình dung tình cảnh lần đầu tiên hắn đến thành phố Lang thì chuẩn xác vô cùng.

Mai Thái Bình và Lưu Nhất Lâm là quan hệ gì, Mai Thái Bình không nói, Hạ Tưởng cũng không hỏi. Tuy nhiên từ sự khách khí giữa hai người lại có một sự phán đoán mang cảm giác quan hệ xa lánh nhất định, hẳn là không phải là quan hệ rất gần, hoặc là chỉ là Mai Thái Bình vào lúc Lưu Nhất Lâm cần sự giúp đỡ, ra tay giúp cô một lần. Bởi vì thái độ của Lưu Nhất Lâm với Mai Thái Bình, cung kính hơn là thân thiết, thậm chí có thể nói, không mang chút biểu hiện thân thiết nào.

Không bằng với quan hệ rất quen thuộc giữa hắn và Mai Thái Bình.

Mai Thái Bình ở một bên lim dim dưỡng thần, dường như không có một chút quan tâm với thế cục của thành phố Lang. Hạ Tưởng lại rất rõ mà phát hiện Mai Thái Bình kỳ thực đang rất cẩn thận mà nghe lời Lưu Nhất Lâm nói, trong lòng hắn cũng biết rõ, Mai Thái Bình không quan tâm thành phố Lang mới lạ. Nếu không quan tâm, ông ta cũng không chủ động đề xuất mình đến nhậm chức.

Hạ Tưởng sớm đã đoán ra được ý đồ của Mai Thái Bình, hôm nay vừa thấy, quả nhiên như vậy. Nhân vật chính trị, nhất cử nhất động đều có ý nghĩa sâu sắc, không phải lợi ích chính trị thì là lợi ích kinh tế, nếu việc không liên quan, khẳng định sẽ treo lên trên cao.

Hạ Tưởng rất có thâm ý mà nhìn Mai Thái Bình một cái, tuy nhiên Mai Thái Bình lại giả vờ như không thấy, vẫn uống trà nghe nhạc.

Lưu Nhất Lâm là một phụ nữ thông minh, cô không hỏi nhiều về quan hệ giữa Hạ Tưởng và Mai Thái Bình, đối với việc Mai Thái Bình đích thân đưa Hạ Tưởng đến nhậm chức, tuy không hợp quy củ nhưng lại hợp tình, cho dù cô thầm giật mình, nhưng lại không mở miệng hỏi một câu tại sao.

Nói ít, là ý chính đầu tiên trong cái đạo làm quan.

Tuy nhiên có lúc cũng phải nên nói nhiều, mới có thể hiện rõ ra cái mặt chân thành để hợp tác.

Hạ Tưởng liền hỏi:

– Nga Ni Trần có sản nghiệp gì ở thành phố Lang?

Hắn sẽ không nói ra lời gì như là Nga Ni Trần to gan lớn mật, tại sao không có ai quản trị sự lên mặt quan đường hoàng của gã, Nga Ni Trần có thể lớn mạnh ở thành phố Lang, hiển nhiên nguyên nhân có rất nhiều mặt, bây giờ không phải lúc tìm hiểu sâu.

Cái Hạ Tưởng muốn biết chính là, Nga Ni Trần dựa vào gì để lập nghiệp.

– Dầu mỏ, thuốc lá, bất động sản, điện lực là nguồn kinh tế chủ yếu của ông ta, cũng có một số sản nghiệp như phòng ca hát, quán rượu, phòng khiêu vũ …vv.

Những cái mà Lưu Nhất Lâm hiểu được về Nga Ni Trần khá là tỉ mỉ, hiển nhiên, cũng là vì nguyên nhân đã làm đủ bài tập.

Hạ Tưởng thầm giật mình, các ngành sản xuất mà Nga Ni Trần đặt chân vào gần như toàn bộ là ngành sản xuất lũng đoạn, không có hậu đài vững chắc, gã không thể xây dựng một đế quốc kinh tế, hơn nữa còn đen trắng cấu kết với nhau. E là với thủ đoạn và thực lực của hắn, nước cạn của thành phố Lang không nuôi sống nổi con cá lớn, căn nguyên của Nga Ni Trần nói không chừng còn ở thủ đô.

Hạ Tưởng biết rõ Lưu Nhất Lâm về mặt ngoài đã lộ ra không ít tin tức, nhưng trên thực tế, cô vẫn thông minh mà giữ lại một số điều. Bởi vì một số tin tức liên quan đến Nga Ni Trần mà cô nói, không đến ba ngày, hắn có thể nghe ngóng tường tận. Mà ở trong Thành ủy, mạng lưới quan hệ giữa người và người, cô lại không nhắc đến nửa phần.

Hạ Tưởng cũng sẽ không chủ động hỏi, hắn và Lưu Nhất Lâm lần đầu tiên quen biết, vẫn không được xem là hiểu tận gốc rễ, nên cẩn thận là hơn.

– Nga Ni Trần tuy có hàng tỷ của cải, ở thành phố Lang hô mưa gọi gió, nhưng điều hấp dẫn tự hào nhất của ông ta lại không phải là của cải và địa vị của ông ta, mà là hai cô con gái của ông ta.

Lưu Nhât Lâm nét mặt hơi cười mà nhìn Hạ Tưởng một cái, trong mắt mang chút ý cười kỳ quái,

– Hôm nay Phó thị trưởng Hạ hẳn cũng đã nhìn thấy rồi, Trần Mạt và Trần Lỵ, là hai bông hoa mà người thành phố Lang ai ai cũng biết, cũng là người tình trong mộng của rất nhiều đàn ông. Chị gái thích mặc quần áo màu vàng, được người ta gọi là Hoa Nhài Vàng. Cô em thích mặc quần áo màu bạc, thì được gọi tên là Hoa Nhài Bạc. Hai chị em bộ dạng giống nhau, nhưng tính cách lại khác nhau rất nhiều…

Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc, tên thật ra cũng không tồi, người cũng rất có cá tính, Hạ Tưởng nhớ tới lần hai người bôn ba bận rộn khi cứu một thành viên trong gia đình bị rơi xuống nước ở thành phố Thương, còn chủ động bỏ tiền bỏ sức, lại hóa ra là con gái của Trưởng ban Tổ chức cán bộ ngầm có tiếng của thành phố Lang.

Lại liên tưởng đến Hoa Nhài Vàng thích nói chuyện, còn Hoa Nhài Bạc lại lạnh lùng vô tình, Hạ Tưởng biết, nhân tính quả nhiên đều có mặt phức tạp, Hoa Nhài Vàng tạm thời không cần nói, khi Hoa Nhài Bạc cứu người, tuy không nói gì, nhưng cũng đã lao vào. Không ngờ khi đối diện người vàng, ác nghiệt nhẫn tâm, khiến người ta khó mà tin hai người họ có hành động cứu người tốt bụng như lúc trước.

– Nói đến hai bông hoa này, lại không thể không nhắc đến bà chúa các loài hoa của thành phố Lang – Vương Sắc Vi…

Lưu Nhất Lâm tuy không đề cập đến quan hệ và lập trường giữa các Ủy viên thường vụ của thành phố Lang, nhưng đối với một số nhân vật trong đời sống của thành phố Lang, lại rất có hứng thú mà chủ động nhắc tới,

– Vương Sắc Vi là con lai, ban đầu vẫn luôn sống ở Tân Thành, khoảng 5 năm trước mới chuyển đến thành phố Lang. Cô ta đến thành phố Lang với thời gian không đến nửa năm, đã làm ra một sự kiện lớn chấn động thành phố Lang, trong vòng một đêm thành danh. Tên ban đầu của cô là Vương Mỹ Như, bây giờ không mấy ai biết, tất cả mọi người lại đều biết cô gọi là Vương Sắc Vi, vì cô giống như hoa sắc vi, xinh đẹp nhưng lại khiến người ta có cảm giác không thoải mái, nên mọi người đã gọi cô là Vương Sắc Vi…

– Bà chúa của các loài hoa là mẫu đơn, lại có người tự xưng sắc vi là danh hiệu bà chúa của các loài hoa, khẳng định có thủ đoạn.

Hạ Tưởng ha hả cười,

– Cô ta rốt cuộc đã làm nên chuyện lớn gì chấn động cả thành phố Lang?

Lưu Nhất Lâm chơi trò úp mở:

– Tạm thời không nói, sau này anh sẽ biết thôi, tôi tốt nhất là không nên nhiều chuyện.

Cô che miệng cười, khi phong tình biểu lộ, mặt hơi hơi đỏ.

Hạ Tưởng thấy biểu cảm của Lưu Nhất Lâm, mơ hồ đoán được điều gì, nên cũng không hỏi thêm nhiều.

Không biết khúc đàn tranh từ lúc nào đã từ “Thập diện mai phục” sục sôi hùng hồn biến thành “ngư chu xướng vãn” dịu dàng lắng đọng, Mai Thái Bình dường như còn chìm đắm trong khúc nhạc, không thể tự thoát ra được.

Hạ Tưởng cười nói:

– Sắc trời không còn sớm nữa rồi, nên đi ăn cơm thôi…

Mai Thái Bình mới giật mình như mộng mới tỉnh:

– Đến giờ ăn cơm rồi sao? Được, được, đi, đi Kinh Tiên Cư.

Lưu Nhất Lâm hiểu ý mà mỉm cười:

– Trưởng ban Mai quả nhiên là cao nhân, không ngờ biết cả Kinh Tiên Cư của thành phố Lang. Sau khi tôi đến thành phố Lang nửa năm, mới lần đầu tiên nghe người ta nói đến Kinh Tiên Cư.

– ‘Dân dĩ thực vi thiên’, tôi tuy xuất thân từ Mai gia, nhưng có trái tim của người dân bình thường, cho nên đối với việc ăn rất có tìm tòi học hỏi.

Mai Thái Bình bật cười ha hả, trước một bước đi ra khỏi phòng, khi đi ra bên ngoài lên xe, bỗng nhiên nói với Lưu Nhất Lâm một câu,

– Nhất Lâm, tôi phải nhắc nhở cô một câu, ở trước mặt Hạ Tưởng chơi trò khôn vặt, cẩn thận gieo gió gặt bão. Tôi đã quen biết Hạ Tưởng thời gian không ngắn, đã phát hiện, cậu ta chưa từng để người khác cảm nhận được mình là người thông minh, nhưng khi vào một ngày cô nhận thức được sự thông minh của cậu ta, rất không may, cô có thể đã phải chịu thiệt hại lớn rồi.

Lưu Nhất Lâm lập tức đỏ mặt, mang chút ngượng ngùng mà nhìn Hạ Tưởng một cái. Hạ Tưởng ha hả cười, không tiếp lời của Mai Thái Bình, mà mở cửa xe:

– Mời cô!

Kinh Tiên Cư nằm ở phía tây thành phố Lang, là một quán rượu tạo hình độc đáo, phong cách khác hẳn. Thoạt nhìn, Kinh Tiên Cư rất có hương vị nhà trọ cổ đại, từ xa nhìn lại, còn cho rằng phim truyền hình nào đó đang bố cảnh. Đến gần mà nhìn, người đến người đi rất náo nhiệt. Là một quán rượu đắt tiền nhất thành phố Lang, có thể có một gian phòng lịch sự ở Kinh Tiên Cư mà ăn cơm, không chỉ là một loại vinh quang, mà hơn nữa còn là hình tượng của bản thân.

Mai Thái Bình đứng trước cửa Kinh Tiên Cư, nhìn thấy mấy chữ lớn như rồng bay phượng múa, rồi nhìn chữ ký đề trên bức vẽ, ha hả cười:

– Bút tích của danh gia thủ đô, quả nhiên khí độ bất phàm. Chữ của Lão Phó, người thường cầu không được, Kinh Tiên Cư… không đơn giản!

Hạ Tưởng nghĩ đến điều gì, hỏi Lưu Nhất Lâm:

– Kinh Tiên Cư cũng là sản nghiệp của Nga Ni Trần?

Lưu Nhất Lâm gật đầu cười:

– Trên cơ bản một số quán rượu hoặc khách sạn đắt giá một chút của thành phố Lang, đều có bóng dáng của ông ta.

Hạ tưởng thầm gật đầu, Nga Ni Trần này, liên quan đến xấu xa mà lại sạch sẽ, vừa có con mắt thương nghiệp rất khôn khéo, lại có một nhóm thuộc hạ trung thành và tận tâm, hơn nữa bối cảnh phức tạp, mánh khóe thông thiên, thật đúng là một người rất khó đối phó.

Tuy Hạ Tưởng cũng không cho rằng giữa hắn và Nga Ni Trần nhất định sẽ trở thành đối thủ, nhưng vẫn theo bản năng mà cảm giác, giữa hắn và Nga Ni Trần, e là thậi sự sẽ có một ngày xung đột lợi ích.

Lưu Nhất Lâm tốt xấu cũng là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy, Kinh Tiên Cư cũng có một chỗ dành cho cô. Đến một gian phòng yên tĩnh trên lầu hai, Hạ Tưởng chú ý đến chỗ cửa vào của gian phòng, có một con số 8 không lớn không nhỏ được viết bằng bút lông mờ, không khỏi mở miệng hỏi:

– Căn phòng số 8, là có ý gì?

Lưu Nhất Lâm lắc đầu cười:

– Nói ra không sợ Phó thị trưởng Hạ chê cười, trong cảm nhận của Nga Ni Trần, những người của Thành ủy thành phố Yến, ông ta đều dựa theo phân lượng nặng nhẹ đối với ông ta mà đánh số, mỗi người đều để lại gian phòng ở Kinh Tiên Cư, ý nghĩa của số ‘8’ là nói, cái chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy của tôi trong mắt ông ta, chỉ là vị trí xếp số 8. Đúng rồi, Phó thị trưởng tiền nhiệm, ông ta cũng có xếp hạng…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 8
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 04/11/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Giang Nam – Quyển 17
Phần 34 Chỉ vậy thôi sao? Địa Ngục chư đế chư hoàng phân thân, bị chết không còn một mảnh, còn không phải nhờ hắn ban tặng? Trận chiến ấy chết ngàn vạn Thần Ma ah... Không chỉ ngàn vạn Thần Ma, ta nghe nói Chiến Thiên Ma Quân, Hạm Đạm Yêu Quân cùng U Đế đại náo Chư Thiên, vì giải cứu Huyền Đô cổ tiên giết không biết bao nhiêu người, toàn bộ tính toán ở trên đầu Huyền Thiên giáo chủ! Nghe nói Sâm La Ma Hoàng bệ hạ tận mắt thấy Huyền Thiên giáo chủ chết rồi, vui cười hoa tay múa chân, không lâu lại biết đến Huyền Thiên giáo chủ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Tru Tiên
Phần 34 Ăn xong bữa cơm tối ngon miệng, đám người Trương Tiểu Phàm tâm ý mãn nguyện quay trở về phòng, Tề Hạo ở tại cửa Tây Uyển nói với mọi người rằng: “Tối nay chúng ta trước ở lại đây nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai sẽ lên đường đi Không Tang Sơn.” Trương Tiểu Phàm cùng Tăng Thư Thư đồng thanh đáp một tiếng, Lục Tuyết Kỳ không nói tiếng nào, cứ hướng thẳng về phòng của mình mà đi, rồi thì “rầm” một tiếng như tiếng đóng cửa. Tề Hạo trơ người ra, đoạn nhìn bọn Tăng Thư Thư cùng Trương Tiểu Phàm cười khổ một tiếng: “Hai vị sư đệ cũng nên về nghỉ ngơi...
Phân loại: Truyện nonSEX Truyện cổ trang
Quan Trường – Quyển 8
Phần 34 Hạ Tưởng đã nghe ra, là khúc đàn tranh “Thập diện mai phục”. Thập diện mai phục? Ha ha, dùng để hình dung tình cảnh lần đầu tiên hắn đến thành phố Lang thì chuẩn xác vô cùng. Mai Thái Bình và Lưu Nhất Lâm là quan hệ gì, Mai Thái Bình không nói, Hạ Tưởng cũng không hỏi. Tuy nhiên từ sự khách khí giữa hai người lại có một sự phán đoán mang cảm giác quan hệ xa lánh nhất định, hẳn là không phải là quan hệ rất gần, hoặc là chỉ là Mai Thái Bình vào lúc Lưu Nhất Lâm cần sự giúp đỡ, ra tay giúp cô một lần. Bởi vì thái độ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng