Quan Trường - Quyển 8

Phần 4

Đối với vấn đề Thủ tướng hỏi, Diệp Thạch Sinh không thể trả lời, đành phải lập lờ mà nói một câu:

– Vấn đề Tỉnh ủy không có phái người, trong chốc lát sẽ hướng Thủ tướng giải thích lại tỉ mỉ. Còn chuyện phóng viên… Xuất phát từ suy xét ổn định lòng dân, có một số tin tức, vẫn là khống chế ở trong phạm vi nhất định mới phù hợp ích lợi chỉnh thể.

Thủ tướng chỉ có gật gật đầu, không tiếp tục hỏi quá nhiều đến chuyện tin tức truyền thông, mà đưa mắt nhìn về phía bên ngoài cửa một cái:

– Hạ Tưởng làm gì mà còn chưa đến?

Trong lòng Phó Tiên Phong bỗng chốc hồi hộp, Thủ tướng đưa lên cao rồi lại nhẹ nhàng buông xuống, rốt cuộc là có ý gì? Vừa rồi lời Thủ tướng nói dường như là đang nói sự tình gần như đã trôi qua rồi, không tiếp tục truy cứu trách nhiệm? Vậy Thủ tướng lại nhắc tới Hạ Tưởng là có ý gì chứ?

Thủ tướng vừa dứt lời, Hạ Tưởng liền từ ngoài cửa đi vào, đầu tiên là cung kính mà chào hỏi mấy vị lãnh đạo chủ yếu, sau đó được nhân viên hướng dẫn, ngồi ở phía dưới Phó Tiên Phong.

Trong lòng Phó Tiên Phong nghi ngờ càng lớn, hiển nhiên, chỗ Hạ Tưởng ngồi là Thủ tướng cố ý an bài, Thủ tướng làm vậy, khẳng định thâm ý sâu sắc.

Hạ Tưởng ngồi dưới Phó Tiên Phong, khẽ gật đầu với Phó Tiên Phong, Phó Tiên Phong khi lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Tưởng thì căng thẳng trong lòng, không khỏi nhỏ giọng nói:

– Thủ tướng có hỏi, mà ở đây lại có Bí thư Diệp và Chủ tịch tỉnh Phạm, không được nói lung tung.

Đây là giọng điệu của cấp trên khi ra lệnh cho cấp dưới.

Hạ Tưởng gật đầu cười, vẻ mặt bình tĩnh, càng làm cho trong lòng Phó Tiên Phong thiếu tự tin.

– Đồng chí Tiên phong, cậu cho rằng việc trang trại chăn nuôi bị ngập, là Thành ủy gánh vác trách nhiệm lớn hơn một chút, hay là Quận ủy chịu trách nhiệm lớn?

Thủ tướng đưa ra vấn đề rất đột ngột, cũng rất bén nhọn, lại một lần nữa trực tiếp đem Phó Tiên Phong đến chỗ đầu sóng ngọn gió.

Phó Tiên Phong không dám há mồm đáp, bởi vì gã đoán không ra ý đồ của Thủ tướng, không dám nói lung tung. Tập đoàn Tứ Ngưu là xí nghiệp nổi tiếng trong nước, ánh mắt chú ý mà Thủ tướng quăng đến cũng ở trong tình lý, tự mình hỏi đến chuyện trang trại chăn nuôi, cũng là chứng minh trung ương quan tâm và trân trọng với Tập đoàn Tứ Ngưu.

Nhưng ở vấn đề chia sẻ trách nhiệm, Phó Tiên Phong vẫn bị làm khó. Nói là Thành ủy gánh vác nhiều, tương đương là đem Hồ Tăng Chu kéo xuống nước, bởi vì lúc trước là gã đã cam đoan, xuất phát từ nóng lòng đoạt công, chỉ có hỏi qua Tỉnh ủy, ngay cả thỉnh cầu Tỉnh ủy phái người trấn thủ đều không có mở miệng, trực tiếp tự mình đi đập chứa nước Nam Sơn. Thành phố Yến là thành phố cấp phó tỉnh, có quyền tự chủ rất lớn, ở trước khả năng có chiến tích lớn, nên Phó Tiên Phong từ trước đến nay sẽ không chắp tay đưa cho người khác.

Không nghĩ tới, muốn độc chiếm chiến tích, lại thành một mình chịu trách nhiệm, đúng là cực kỳ xui xẻo.

Nhưng nếu nói quận Hạ Mã phải gánh vác trách nhiệm nhiều, chẳng may khiến Thủ tướng không vui chẳng phải là tự làm mất mặt? Hơn nữa nhìn sự cố ý sắp xếp của Thủ tướng, hiển nhiên là có khuynh hướng ủng hộ quận Hạ Mã. Còn nữa, gã thân là Thị trưởng, đem trách nhiệm đẩy cho cấp dưới, cũng là biểu hiện không thể tha thứ.

Gã do dự một lát, lấy lập trường trung gian mà nói:

– Phải nói Thành ủy và Quận ủy đều có một nửa trách nhiệm. Thành ủy không có đúng lúc thỉnh cầu Tỉnh ủy chỉ đạo công tác, là sách lược sai lầm của Thành ủy, cũng là do tôi chủ nghĩa cá nhân mà có quyết định sai lầm. Phía Quận ủy, không bảo vệ tốt trang trại chăn nuôi, cũng là không làm tròn bổn phận. Đồng chí Hạ Tưởng làm Bí thư Quận ủy, tuổi trẻ hơn nữa kinh nghiệm không đủ, chỉ huy bất lực cũng có thể thông cảm.

Phó Tiên Phong lời vừa ra khỏi miệng, Tống Triêu Độ liền trợn mắt nhìn gã.

Phạm Duệ Hằng cũng nhìn Phó Tiên Phong với ánh mắt bất mãn, bởi vì Phó Tiên Phong vừa nhắc tới nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì, khiến cho trong lòng ông không thoải mái, cảm thấy Phó Tiên Phong thật sự hơi quá đáng…

Hồ Tăng Chu cảm thấy bất đắc dĩ, vấn đề xử lý đập chứa nước Nam Sơn, ông cũng phải chịu trách nhiệm lãnh đạo, chính vì không có đứng vững lập trường trước sự cứng rắn, mạnh mẽ của Phó Tiên Phong, mà đồng ý để Phó Tiên Phong dẫn đầu đội đi tới đập chứa nước Nam Sơn trước. Hiện tại ngẫm lại, là lúc ấy nên áp chế động cơ của Phó Tiên Phong, hướng Tỉnh ủy báo cáo, thỉnh cầu Tỉnh ủy phái ra Phó chủ tịch thường trực tỉnh trấn thủ mới đúng. Chỉ tiếc vẫn là tính tình yếu đuối một chút, không có kiên định lập trường, bị Phó Tiên Phong dụ dỗ lừa gạt chiếm ưu thế, ông cũng chỉ cố hướng Tỉnh ủy làm báo cáo và họp, đợi khi Tỉnh ủy đưa ra ý kiến thì đã muộn rồi, để Phó Tiên Phong làm ra rắc rối lớn.

Phó Tiên Phong là Thị trưởng cấp phó tỉnh, thành phố cấp phó tỉnh từ trước đến nay cùng tỉnh sẽ ở trên một số sự tình tranh quyền, Phó Tiên Phong chỉ hướng Tỉnh ủy nói qua, rồi trực tiếp dẫn người đi tới đập chứa nước Nam Sơn, Hồ Tăng Chu hiển nhiên biết rõ ràng Phó Tiên Phong là muốn tranh quyền đoạt công. Lúc ấy Phó bí thư Tỉnh ủy Thôi cũng gật đầu, nói là sau khi Tỉnh ủy họp, sẽ lại phái người đi chỉ đạo công tác chống lũ, kết quả sau lại có hỗn loạn, tóm lại sự tình rất phức tạp, trách nhiệm không rõ ràng, chủ yếu là không thể trực tiếp nói tường tận trước mặt, nếu không sẽ hiện rõ ông hiềm nghi lãnh đạo tỉnh có sai lầm trong chỉ đạo.

Lẽ ra có Thủ tướng, Bí thư Tỉnh ủy ở đây, họ không điểm danh, ai cũng không có thể chủ động lên tiếng, Hồ Tăng Chu lại rốt cục dũng cảm một lần, chủ động nói:

– Tôi xin thừa nhận sai lầm với Thủ tướng, Bí thư Diệp và Chủ tịch tỉnh Phạm, tôi cho rằng, Thành ủy là gánh vác phần lớn trách nhiệm. Trong quá trình chống lũ, Thành ủy xử trí không tốt, đầu tiên sau khi xin chỉ thị Tỉnh ủy, không đợi Tỉnh ủy phái người chỉ đạo công tác đã một mình hành động là không đúng. Tiếp theo, gần như đem toàn bộ vật tư chống lũ chuyển đến đập chứa nước Nam Sơn, làm cho quận Hạ Mã không có vật tư để dùng. Còn nữa, cá nhân tôi cũng không có thể trù tính chung cho toàn cục, không có đứng ở góc độ toàn bộ xem xét vấn đề, tôi xin nhận bất cứ kỷ luật nào của Thủ tướng và Tỉnh ủy.

Hồ Tăng Chu nói năng có khí phách, có gan chủ động thừa nhận sai lầm và nhận chịu trách nhiệm, là người có dũng khí, khiến cho Thủ tướng và Diệp Thạch Sinh đều xem trọng ông một chút.

Phó Tiên Phong nhìn Hồ Tăng Chu một cái, trong lòng oán hận mà nghĩ, khá lắm Hồ Tăng Chu, rất biết ứng xử, không có việc gì liên quan đến ông, ông lại chủ động thể hiện nhận trách nhiệm gì đó. Ông định làm rối, được lắm, không phải tôi không khoan dung mà là ông đấy!

Hồ Tăng Chu nói xong, Thủ tướng cũng từ chối cho ý kiến mà nhìn Hạ Tưởng một cái, hỏi:

– Hạ Tưởng, cậu là Bí thư Quận ủy, nói cách nhìn của cậu về việc chia sẻ trách nhiệm.

Thủ tướng ngay trước mặt lãnh đạo hai cấp tỉnh và thành phố, tự mình điểm danh muốn hỏi Hạ Tưởng, không chỉ là Diệp Thạch Sinh, Phạm Duệ Hằng, còn có Hồ Tăng Chu, Phó Tiên Phong, đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Hạ Tưởng, lo lắng hắn nhất thời kích động trước mặt Thủ tướng nói ra chuyện không nên nói.

Thật muốn như vậy, chuyện này là có vẻ hơi quá rồi.

Hạ Tưởng cung kính mà gật đầu:

– Thủ tướng, Bí thư Diệp, Chủ tịch tỉnh Phạm, các vị lãnh đạo, tôi thân là Bí thư quận ủy quận Hạ Mã, trong việc lũ lụt lần này, là không thể trốn tránh trách nhiệm lãnh đạo. Lúc này, tôi xin làm kiểm điểm sâu sắc với Thủ tướng, Bí thư Diệp, Chủ tịch tỉnh Phạm, bí thư Hồ, Thị trưởng Phó, Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận không bảo vệ tốt sông Hạ Mã, không bảo vệ tốt trang trại chăn nuôi, tất cả trách nhiệm đều là bởi vì tôi chỉ huy bất lực, Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận xử trí chậm trễ tạo thành, đồng thời, cũng là cá nhân tôi không có thể nhìn được toàn diện vấn đề để xử lý kịp thời…

Hoàn toàn là giọng điệu gánh vác toàn bộ trách nhiệm, vẻ mặt của Thủ tướng cũng không phải nghiêm túc, mà là trong mắt mang chút ý cười. Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng cũng là âm thầm gật đầu, nhất là Diệp Thạch Sinh, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng. Mà Hồ Tăng Chu cũng hơi có chút sầu lo, nhất thời khó hiểu mà nhìn chằm chằm Hạ Tưởng, không rõ Hạ Tưởng vì sao phải nhận toàn bộ trách nhiệm vào người.

Phó Tiên Phong hơi nhíu mày, gã cảm thấy rất không ngờ với cách làm phát huy phong cách của Hạ Tưởng, gã vốn nghĩ Hạ Tưởng có thể chủ động gánh vác một nửa trách nhiệm là không tồi rồi, không ngờ rằng hắn không có theo suy nghĩ của mình, mà là nhận toàn bộ trách nhiệm của quận Hạ Mã vào người, còn chủ động thừa nhận là chính mình lãnh đạo bất lực… Nhìn đến vẻ mặt của Thủ tướng và Diệp Thạch Sinh, Phó Tiên Phong mới đột nhiên bừng tỉnh, Hạ Tưởng đủ thông minh, là cách làm lấy lui để tiến.

Lý Hàm lại nghĩ không ra vì sao Hạ Tưởng đem trách nhiệm hoàn toàn nhận về quận Hạ Mã và bản thân, y ngồi ở vị trí thấp nhất, phút chốc liền đỏ mặt lên. Nếu ở trong hội nghị quyết định quận Hạ Mã chịu trách nhiệm chủ yếu, không chỉ tiền đồ của Hạ Tưởng bị ảnh hưởng, ngay cả y cũng sẽ có xử phạt, ít nhất cũng phải ghi lỗi nặng.

Lý Hàm há hốc miệng, dù trong lòng không phục, vẫn là không dám mở miệng nói. Ngay trước mặt Thủ tướng và Bí thư Tỉnh ủy, đem trách nhiệm đẩy cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, cũng không phải một việc mà một cán bộ có giác ngộ chính trị có thể làm ra, đột nhiên, y lại như hiểu một ít, Hạ Tưởng làm như vậy, cũng là bất đắc dĩ, thay đổi là y, cũng chỉ có thể làm giống với Hạ Tưởng.

Lý Hàm khi suy nghĩ đang hỗn loạn, bỗng nhiên nghe được tiếng nói của Thủ tướng lại vang lên:

– Đồng chí Lý Hàm, vừa rồi đồng chí Hạ Tưởng nói vậy, cậu có ý kiến gì khác không?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 8
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 04/11/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Mẹ kế hành hạ con chồng - Tác giả The Kid
Hai vợ chồng Vũ và Quyên cưới nhau đã lâu rồi mà chưa có con. Bác sĩ nói rằng sau một lần sẩy thai, Quyên không còn mang thai được nữa. Điều này làm hai vợ chồng cực kỳ buồn. Ba của Vũ rất mong muốn có đứa cháu nội đích tôn nối dõi tông đường. Không còn cách nào khác, Vũ phải đem bé Quang đứa con của anh và cô người yêu cũ hiện nay sống ở xóm lao động nghèo về nhà nuôi. Vũ và Quyên ngồi nói chuyện với nhau trong phòng. Ngày mai anh đi công tác rồi, mấy ngày nữa anh mới về. Em ở nhà coi chừng thằng Quang nha...
Phân loại: Truyện nonSEX
[Truyện Tết] Ma thổi đèn – Quyển 8
Phần 4 Tôi nghe giáo sư Tôn bảo bản đồ huyện Vu Sơn không có nơi nào là trấn Thanh Khê, cũng có chút nghi hoặc khó hiểu, phải chăng là nguồn tin không chuẩn xác? Hay là do lịch sử đổi dời, địa danh thời cổ đến nay đã không còn được dùng nữa, vì vậy bản đồ mới xuất bản gần đây không ghi chú lại. Trấn này đã có từ thời nhà Minh, tất nhiên là một thị trấn cổ, dù đã thành hoang phế thì vẫn phải có di chỉ lưu lại, không thể nào cả mảnh ngói vụn cũng không còn, cẩn thận tra tìm trong địa chí, nói không chừng lại tìm được đầu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Ma thổi đèn
Quan Trường – Quyển 9
Phần 4 Đến lúc này, Hạ Tưởng càng hiểu rõ hơn một điều, cầu vượt được xây dựng không những ban ơn cho Nga Ni Trần và Cổ Hướng Quốc, mà còn do liên quan đến việc mua sơn với số lượng lớn có thể mang đến thu nhập phong phú cho sơn Occupy, thật đúng là thủ đoạn tài tình một mũi tên mà được ba đích. Nhà thất bại duy nhất chính là thu nhập tài chính của Ủy ban nhân dân thành phố. Nếu như Hạ Tưởng không có nguyên tắc, lại không can thiệp vào lợi ích của hắn thì hắn cũng giơ cao tay bỏ qua. Tiền của Chính phủ chưa bao giờ thiếu những...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng