Đầu óc của Khâu Tự Phong đương nhiên không có vấn đề, vẫn híp mắt cười, nhìn Ngả Thành Văn, đợi gã trả lời.
Ngả Thành Văn suy nghĩ, cũng nghĩ không ra đề nghị của Khâu Tự Phong rốt cuộc có dụng ý gì? Là cố ý nói kháy Hạ Tưởng, hay là thật sự không có việc gì làm nên cố ý gây phiền? Đương nhiên hai điều trước đều không phải là ý định ban đầu của Khâu Tự Phong, nhưng gã thực tại nghĩ không ra Lý Tài Nguyên có tác dụng gì lớn, liền nói:
– Đợi một chút tôi cho người đem tài liệu của Lý Tài Nguyên tới, mời đồng chí Hạ Tưởng xem qua, để cậu ấy quyết định là được rồi.
Hạ Tưởng chịu dùng Lý Tài Nguyên mới lạ!
Mọi người có mặt sau khi nghe thấy tên Lý Tài Nguyên, có người cười trộm, có người kinh ngạc, còn có người vui sướng khi người gặp họa, ngày đầu tiên Phó thị trưởng Hạ nhậm chức, đã có người tra thuốc mắt cho hắn, thật thú vị. Không phải nói quan hệ giữa Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong không tồi sao? Vậy gã đề nghị Lý Tài Nguyên đảm nhận thư ký của Hạ Tưởng, là chủ ý gì đây?
Khiến tất cả mọi người đều không ngờ đó là, sau khi Khâu Tự Phong đề nghị xong, cũng không quản là kết quả gì, liền cùng với Lưu Nhất Lâm, trao đổi công tác, dường như cũng không quan tâm Hạ Tưởng có đồng ý hay không.
Hạ Tưởng cũng dưới sự sắp xếp của Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Thường Thư Hân, đã chuyển vào văn phòng làm việc mới của hắn ở thành phố Lang.
Thành ủy thành phố Lang và Ủy ban nhân dân thành phố làm việc ở một trụ sở lớn, lại cùng một tòa cao ốc, phòng làm việc của Hạ Tưởng ở tầng 5, văn phòng Phó thị trưởng thường trực của hắn được bố trí xem như không tồi, so với văn phòng làm việc của Bí thư Quận ủy của hắn ở quận Hạ Mã, xa hoa hơn nhiều.
Hạ Tưởng liền phát hiện, điều kiện làm việc của Thành ủy thành phố Lang thật sự là hàng đầu, không chỉ trang hoàng xa xỉ, đồ dùng toàn mới, hơn nữa toàn là hàng hiệu, đâu đâu cũng thể hiện ra mặt tôn quý, đương nhiên, từ một góc độ khác mà nói, đó là sự lãng phí và xa xỉ.
Phòng làm việc của hắn không nhỏ, đến 50 mét vuông, cũng phân thành hai phòng trong ngoài, phòng ngoài hiển nhiên là dành cho thư ký sử dụng. Phòng trong có bộ sô fa và một chiếc giường rất rộng, còn có bồn hoa và một cây hoa hải đường tươi tốt.
Hạ tưởng ngạc nhiên nói:
– Hoa hải đường là của Phó thị trưởng Thụy để lại sao?
Thường Thư Hân trên dưới 40 tuổi, hơi mập, vóc dáng không cao, bước đi hơi cong lưng, nét tươi cười trên mặt giống như mọc rễ, chưa từng thấy mất đi. Rốt cuộc là đại quản gia của Ủy ban nhân dân thành phố, trình độ tiếp đón không thấp, Hạ Tưởng đối với ông ta tuy không phải vừa gặp mặt đã có thiện cảm, nhưng tuyệt đối sẽ không làm anh cảm thấy phiền chán.
– Là của Phó thị trưởng Thụy để lại, Phó thị trưởng Thụy nói, cây hoa hải đường đã ở cùng ông nhiều năm, đã có tình cảm, vốn muốn đem đi, nhưng lại nghĩ cây di chuyển thì chết, người di chuyển thì sống, nên để lại là tốt nhất, ngộ nhỡ vì thích nó mà làm nó chết, cũng là có lỗi.
Thụy Căn này cũng thú vị, Hạ Tưởng nhìn thêm Thường Thư Hân vài cái, trong lòng đã có chủ ý:
– Lão Thường, Phó thị trưởng Thụy để cây hoa hải đường này cho tôi, ngụ ý cao thượng, tôi phải cảm ơn ông ấy… hoặc là, ông thay tôi cảm ơn ông ấy một chút?
Thường Thư Hân vẫn vẻ mặt không bớt sự tươi cười:
– Được thôi, được thôi, Phó thị trưởng Thụy ở Thành Đông thành phố Lang, lát nữa tôi gọi điện cho ông ấy truyền đạt lại ý của anh.
Có đến mà không có đi là thất lễ, cho dù Thụy Căn có ý hay là vô ý để lại cây hoa hải đường, Hạ Tưởng đang muốn bắt đầu từ Thụy Căn, xem có thể từ mặt bên tìm hiểu một chút về cách đối nhân xử thế và nội tình của Nga Ni Trần hay không, hoa hải đường, xem như là một lời dẫn là được rồi.
Thường Thư Hân làm việc coi như cẩn thận, sau khi sắp xếp xong phòng làm việc, ông ta đưa đến tài liệu của Lý Tài Nguyên. Sau khi Hạ Tưởng xem qua một chút, lúc này quyết định:
– Xin chuyển cáo Bí thư Ngả và Thị trưởng Cổ, nếu như không có vấn đề gì, thì để Lý Tài Nguyên đảm nhiệm thư ký của tôi!
– Hả?
Đến cả Thường Thư Hân đã vật lộn trong quan trường bao năm, cũng bị cách làm dám trọng dụng một thư ký có tác phong cuộc sống của Hạ Tưởng làm cho kinh ngạc!
Vốn ông đã cố gắng tự thuyết phục bản thân, đối với Hạ Tưởng đang còn trẻ như thế đã đảm nhiệm chức Phó thị trưởng thường trực, ông đã không còn kinh ngạc nữa, không ngờ, Hạ Tưởng còn dám tiên phong, đến cả Lý Tài Nguyên cũng dám trọng dụng sao?
Thường Thư Hân vốn cho rằng sau khi ông mang tài liệu của Lý Tài Nguyên đến, Phó thị trưởng Hạ xem qua rồi sẽ ném sang một bên, tuyệt đối không ngờ được, Phó thị trưởng Hạ ngay tại chỗ quyết định muốn dùng Lý Tài Nguyên… tai của ông trước nay rất tốt, khẳng định không nghe nhầm!
Thường Thư Hân mới không ngốc đến mức hỏi lại một lần nữa, là cấp dưới, để cho lãnh đạo lặp lại mệnh lệnh là điều kiêng kị lớn nhất, ông vội đáp lại một tiếng, xoay người đi, vừa đi đến cửa, lại vỗ trán quay người trở lại:
– Coi trí nhớ của tôi này, Phó thị trưởng Hạ, vừa rồi có người đưa đến một tấm thiệp mời, quên mất đưa cho anh…
Thường Thư Hân đi rồi, Hạ Tưởng trong tay cầm tấm thiệp mời do Nga Ni Trần đích thân ký tên, trên mặt lộ vẻ cười nhạt. Tấm thiệp mời quá nhanh, Nga Ni Trần không phải là nóng vội, là đợt sóng thăm dò thứ hai.
Đi hay là không đi? Hạ Tưởng nhẹ nhàng gấp tấm thiệp mời lại, để sang một bên, động tác của hắn đã biểu lộ rõ quyết định của hắn.
Bây giờ không phải là lúc tiếp xúc với Nga Ni Trần, Nga Ni Trần cũng chưa chắc muốn thật lòng tiếp xúc với hắn, chẳng qua là muốn xem cách xử lý công việc của hắn mà thôi. Nhất động không bằng nhất tĩnh, cứ chờ đã rồi tính tiếp.
Hạ Tưởng đã dùng thời gian hai tiếng đồng hồ, trước tiên làm quen một chút hoàn cảnh làm việc và quy trình của các hạng mục công việc. Cho dù chính quyền làm việc đều có một trình tự quy định, nhưng quy định là chết, người là sống, cụ thể thực thi như thế nào, liệu có phải nghiêm khắc dựa theo quy trình mà đi hay không, hoàn toàn nhìn theo sự yêu thích của nhân vật số một.
Nói cho cùng, phong cách làm việc của bộ máy chính quyền, do tính chủ quan cá nhân mang đến rất lớn, chính là nói chịu ảnh hưởng rất lớn từ tính cách của Cổ Hướng Quốc.
Đương nhiên, với phong cách làm việc của toàn Thành ủy mà nói, vẫn chịu ảnh hưởng của Ngả Thành Văn nhiều hơn một chút. Hạ Tưởng vẫn chưa hiểu lắm về tính cách của Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc, chỉ đơn giản mà tìm hiểu một chút, dù sao cũng không gấp, còn nhiều thời gian.
Tuy nhiên nghe nói Khâu Tự Phong vẫn chưa rời khỏi thành phố Lang, dường như việc trao đổi công tác của gã còn phải tiến hành hai ngày, khiến Hạ Tưởng trong lòng không khỏi suy đoán, Khâu Tự Phong còn muốn ở thành phố Lang hoạt động một lượt, rốt cuộc ý đồ thực sự của gã là gì?
Hơn 4h chiều, Thành ủy thành phố Lang đã tổ chức một cuộc hội nghị thường vụ, không hẳn là chính thức, gần như được xem là một cuộc họp chào đón trong nội bộ, cũng xem như là tụ họp gặp mặt. Trong cuộc họp, Hạ Tưởng xem như chính thức làm quen với toàn thể Ủy viên thường vụ của Thành ủy thành phố Lang, cũng chính là tầng quyền lực nòng cốt thực sự của thành phố Lang.
Bí thư Thành ủy Ngả Thành Văn, Thị trưởng Cổ Hướng Quốc, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy Lưu Nhất Lâm, ba người trên Hạ Tưởng xem như đã có ấn tượng bước đầu, những người khác đều chỉ là cưỡi ngựa xem hoa mà bắt tay, bây giờ ngồi trong phòng hội nghị, lần nữa so sánh sơ yếu lý lịch của từng cá nhân, Hạ Tưởng gần như làm được đến mức trong lòng đã hiểu rõ.
Nhân vật số ba thành phố Lang, Phó bí thư Thành ủy Trương Anh Tịch 45 tuổi, mặt gầy, mắt nhỏ dài, trong lúc họp luôn mang bộ dáng uể oải, giống như có ý kiến với Hạ Tưởng, khi làm quen với Hạ Tưởng, chỉ hơi gật đầu, và nói một câu:
– Hoan nghênh.
Rồi không nói thêm một lời nào.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Lữ Nhất Khả là một quan viên thuộc loại hình học giả, vừa nhìn rất giống một giáo sư đại học, cặp kính rất dày, diện mạo rất nho nhã. Nếu như không phải độ tuổi 48 của ông ta có chút lớn, hình tượng của ông ta không kém hơn bất kỳ một nam diễn viên nào đó trong nước, thậm chí còn có khí chất thi thư. Hạ Tưởng liền nghĩ, hắn cũng xem như đã trải qua không ít các bộ máy lãnh đạo, những Ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Lang có liên quan, là có hình tượng tập thể tốt nhất mà hắn từng gặp qua.
Lữ Nhất Khả hơi gật đầu với Hạ Tưởng, giọng điệu chậm chạp nhưng vô cùng rõ ràng mà nói:
– Đồng chí Hạ Tưởng thật sự là trẻ, đến thành phố Lang tuổi cũng còn trẻ, vừa khéo có thể thoải mái mà thi triển một chút tay chân. Tuy nhiên vị trí địa lý của thành phố Lang đặc thù, phải chú ý một chút, có lúc không cẩn thận ném một hòn gạch thì rất có khả năng ném vào thủ đô hoặc là Tân Thành…
Lời nói của Lữ Nhất Khả có ý khác, Hạ Tưởng hiển nhiên nghe ra, ý là nói không chừng chọc vào ai đó, đối phương sẽ có bối cảnh thâm hậu. Tuy nhiên Lữ Nhất Khả trước mặt mọi người chỉ rõ, cũng không biết ông ta có ý gì? Hạ Tưởng liền ha hả cười:
– Chủ nhiệm Lữ là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật hòa nhã dễ gần nhất mà tôi đã từng gặp qua, khiến người ta vừa gặp như gió mùa xuân đến.
– Gió mùa xuân cũng chưa chắc đã ấm áp.
Lữ Nhất Khả liền tiếp một câu,
– Có một câu nói rất hay – tiết xuân se lạnh.
Lời của Lữ Nhất Khả vừa nói xong, Lộ Hồng Chiêm liền có chút không thể xem xét mà nhíu mày.
Lộ Hồng Chiêm là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm Cục trưởng Công an, cũng là nhân vật rất có thực quyền trong các Ủy viên thường vụ.
Lẽ nào nói giữa Lộ Hồng Chiêm và Lữ Nhất Khả có hiềm khích với nhau? Hạ Tưởng chú ý đến chi tiết vẻ mặt không kiên nhẫn của Lộ Hồng Chiêm, trong lòng khẽ động.
Hạ Tưởng cho rằng tiếp theo sẽ là Lộ Hồng Chiêm phát biểu, không ngờ, Lưu Nhất Lâm giành trước một bước, cô mang vẻ mặt cười yếu ớt, mở miệng liền nói ra một câu khiến Hạ Tưởng giật mình:
– Kỳ thực tối hôm qua, tôi và đồng chí Hạ Tưởng, đã gặp riêng nhau rồi…
Chuyện Lưu Nhất Lâm và hắn gặp riêng với nhau, tuy Hạ Tưởng rõ không thể dấu nổi Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc, nhưng cho dù dấu không nổi cũng không cần phải nói ra trước mặt mọi người, hành động này của Lưu Nhất Lâm, là dụng ý gì?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 04/11/2017 12:36 (GMT+7) |