Đoán không được thì không cần phải tốn công sức để suy đoán, dù gì bọn họ cũng chỉ là người phục tùng, không có quyền quyết định, ai có thế lực lớn thì nghe lời người đó là được, người phải lo lắng là Bí thư Ngả và Thị trưởng Cổ mới đúng. Đúng rồi, sau khi Thị trưởng Cổ bỏ về Nga Ni Trần mới ra trò này, xem ra cũng có ý muốn lướt qua Thị trưởng Cổ.
Thế cục sau này của thành phố Lang ngày càng phức tạp, phải nhanh chóng đứng vào đội mới được.
Nhưng nghĩ lại, hôm nay cũng như là đến đúng, không những được ăn uống miễn phí mà còn được nhận quà. Ai cũng biết Nga Ni Trần vẫn luôn rất hào phóng, những món quà ông ta tặng đều không dưới 2000 tệ, hơn nữa đều là những món quà cao cấp, thực dụng.
Đã lời rồi, hôm nay đã lời rồi, không ít người vui vẻ ra mặt. Nga Ni Trần dù ra tay hào phóng nhưng có rất nhiều người biết rõ thân phận của mình vẫn không đáng để Nga Ni Trần tặng quà, hôm nay có thể nhận được quà của Nga Ni Trần đại danh đỉnh đỉnh quả thật là do dựa hơi của Phó thị trưởng Hạ.
Hạ Tưởng chẳng có tí gì là vui vẻ cả, hành động này của Nga Ni Trần hoàn toàn là tâng bốc hắn lên cao hơn nữa là cách làm cho hắn bị mọi người chỉ trích, càng tâng bốc hắn lên cao thì càng khiến cho các ủy viên thường vụ khác ghen tị và đề phòng.
Nga Ni Trần không muốn cố ý dồn mình vào đường cùng mà là muốn từng bước đẩy mình vào cái bẫy mà ông ta đã dày công thiết kế…
Tuy Hạ Tưởng có thể đoán được ý đồ của Nga Ni Trần lại không thể ngăn mọi người có món hời mà không lấy, nhưng trong lòng hắn cười thầm, chưa chắc Nga Ni Trần thật sự muốn kết bạn với hắn, hoặc giả muốn hắn lợi dụng chức vụ để cho ông ta được lợi gì đó, có thể là có mưu tính gì khác cũng không biết chừng. Cho dù thế nào Nga Ni Trần có kế Trương Lương của ông ta, mình thì cũng có thang để qua tường.
Cứ chống mắt chờ xem.
Người khác thể hiện thiện chí, hắn không thể tỏ ra tự cao tự đại mà chấp nhận, vội đứng dậy cười nói:
– Hãy thay mặt tôi cám ơn Chủ tịch Trần, Chủ tịch Trần đã quá nhiệt tình, quá khách sáo rồi! Bây giờ xem như tôi đã cảm nhận được sự nhiệt tình và hiếu khách của người dân thành phố Lang, rất có lòng tin với việc sau này công tác ở thành phố Lang, có thời gian tôi nhất định sẽ gặp mặt cám ơn Chủ tịch Trần, nếu nhận thì thật hổ thẹn!
Hạ Tưởng chắp tay, tỏ vẻ thành tâm.
Mạt Lỵ lè lưỡi:
– Phó thị trưởng Hạ khách sáo rồi, chỉ là một món quà nhỏ chả đáng là bao, ba còn nói nếu có cơ hội là ba sẽ đích thân đến nhận lỗi với ngài.
Nhận lỗi? Tất cả mọi người đều kinh ngạc, với địa vị có thể hô mưa gọi gió ở thành phố Lang như Nga Ni Trần thì ông ta có từng nhận lỗi với ai đâu? Ngay cả Ngả Thành Văn cũng không thể ép được Nga Ni Trần, khiến Nga Ni Trần phải nói lời mềm mỏng. Rốt cuộc Hạ Tưởng và Nga Ni Trần đã có xích mích gì mà đáng để Nga Ni Trần phải gây ồn ào như vậy, còn bảo cô con gái cưng của ông ta ra mặt, cố ý bày tỏ thiện chí trước mặt mọi người?
Ngả Thành Văn lướt nhìn Hạ Tưởng với ánh mắt sắc lạnh.
Lưu Nhất Lâm cũng nhìn Hạ Tưởng với ánh mắt đầy thâm ý, sau đó lại lướt mắt nhìn sang Mạt Lỵ với vẻ nghi ngại.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Lữ Nhất Khả thì không nhìn ai cả, chỉ cuối đầu xuống uống rượu, trên mặt nở một nụ cười bất đắc dĩ.
…
Sau khi buổi tiệc kết thúc, tất cả mọi người đều xuống dưới lầu nhận quà. Không nằm ngoài dự đoán của mọi người, món quà là cà vạt và chiếc áo sơ mi hàng hiệu, giá ngoài thị trường là trên 2000 tệ. Được ăn được uống được nhận quà đúng là một việc tốt, mọi người đều ra về với vẻ khấp khởi và cũng thầm cám ơn Hạ Tưởng.
Cám ơn thì cám ơn, lợi ích nhỏ thì vẫn chưa đủ để họ nhớ đến cái tốt của Hạ Tưởng, hoặc có thể quay đi là quên mất.
Hạ Tưởng không nhìn thấy Nga Ni Trần ở dưới lầu, đương nhiên là sẽ không nhìn thấy, nếu Nga Ni Trần mà lộ diện thì sẽ không để cho con gái của ông ta phải xuất đầu lộ diện. Nhưng hắn không thể nhận ra Mạt Lỵ là Mạt Lỵ vàng hay Mạt Lỵ bạc, hỏi cô ấy thì cô ấy chỉ lắc đầu cười.
Mặc kệ, sau này hãy nói, dù gì Nga Ni Trần ở thành phố Lang đã bày binh bố trận rất lâu rồi, hắn mới đến mà muốn làm nên chuyện thì trước tiên phải nhập gia tùy tục.
Buổi tối, Hạ Tưởng nghỉ tại nhà khách Thành ủy, có hai cô nhân viên phục vụ xinh đẹp rất nhiệt tình muốn dọn dẹp đồ đạc giúp hắn và bị hắn từ chối. Ở thành phố Lang đâu đâu cũng là cạm bẫy, có bẫy chính trị, không chừng cũng có cả bẫy đào hoa, hắn không phải người không có tố chất mà có chuyện gì với nữ nhân viên phục vụ.
Sắp đi ngủ thì Lưu Nhất Lâm gọi điện thoại đến nói là có việc cần nói với hắn, Hạ Tưởng đã không chút do dự mà từ chối lấy lý do là đã khuya và thấy không tiện. Con người Lưu Nhất Lâm quá khôn khéo, nhất là ở cuộc họp thường vụ đã khiến hắn thấy khó xử, phải giữ một khoảng cách nhất định thì tốt hơn.
Hai ngày sau, Hội đồng nhân dân thành phố Lang mở cuộc họp, cuộc bầu cử đã thông qua Hạ Tưởng được bổ nhiệm chức Phó thị trưởng, chủ nhiệm Hội đồng nhân dân Ngả Thành Văn đích thân trao giấy chứng nhận bổ nhiệm cho Hạ Tưởng, xem như là đã khẳng định chức vụ Phó thị trưởng của Hạ Tưởng theo trình tự pháp luật.
Buổi chiều cùng ngày, Ủy ban nhân dân thành phố mở hội nghị thường vụ, điều chỉnh phân công lại bộ máy chính quyền, hội nghị đã quyết định đồng chí Hạ Tưởng là Phó thị trưởng thường trực, được phân công những việc sau: phụ trách công tác thường trực của Ủy ban nhân dân thành phố, phân công quản lý tài chính, thuế vụ, nông nghiệp và nông thôn, máy móc nông nghiệp, dân chính, đường phố, thị trấn, nhân lực tài nguyên và an sinh xã hội, tái tạo nghề, thủy lợi, nhân khẩu và kế hoạch hóa gia đình, lâm nghiệp, giảm nghèo và phát triển, hợp tác xã mua bán, người cao tuổi, hội người tàn tật, thời tiết, động đất, công tác giáo dục hành chính v.v…
Mặc dù Hạ Tưởng được phân công quản lý việc quan trọng nhất là tài chính và thuế vụ nhưng Đồ Quân lại được phân công phát triển cải cách, khoa học kỹ thuật, các dự án quan trọng, sỡ hữu trí tuệ, khu công nghệ kỹ thuật cao cấp hiện đại, vành đai công nghệ kỹ thuật cao, du học sinh lập nghiệp và các công tác hoạt động thông tin, cũng là nắm giữ quyền lớn. Trong đó có một số việc cũng rất quan trọng vốn là nằm trong phạm vi quản lý của Phó thị trưởng thường trực như: các dự án quan trọng và khu công nghệ kỹ thuật cao cấp và hiện đại, cùng với công tác xây dựng đô thị.
Công tác xây dựng đô thị không thuộc về Đồ Quân mà do một Phó thị trưởng khác là Thiệu Đinh quản lý. Tính tình của Thiệu Đinh cũng giống với Ngô Cảng Đắc, nghe nói trước đây cũng từng làm qua quản lý đô thị, đương nhiên cũng có bộ dạng cao lớn thô kệch và rất oai vệ, chẳng buồn so với dáng vẻ ốm yếu của Ngô Cảng Đắc.
Hội nghị hội đồng nhân dân diễn ra, hội nghị thường vụ chính quyền đã quyết định thì vị trí Phó thị trưởng thường trực của Hạ Tưởng xem như đã đi xong tất cả các trình tự. Hạ Tưởng đã chính thức trở thành Phó thị trưởng của thành phố Lang trên danh nghĩa pháp luật
Đồng thời, vì việc đến nhậm chức của Hạ Tưởng đã đem đến sự ồn ào, náo nhiệt cũng đã lặng lẽ lắng xuống, thành phố Lang bắt đầu đi vào khuôn khổ lại từ đầu, khôi phục lại sự yên ổn và trật tự vốn có.
Hạ Tưởng bắt đầu tập trung vào công việc, lập tức bận đến đầu tắt mặt tối, cho dù liên quan đến việc bàn giao và các tình huống quen thuộc, một đống việc cứ đổ lên đầu cùng một lúc quả thật khiến cho người ta giải quyết không xuể. Cũng may Hạ Tưởng tuổi trẻ khỏe mạnh, thể hiện hết ưu thế của tuổi trẻ, cuối cùng trong vòng ba ngày đã hoàn thành sơ bộ việc bàn giao và các tình huống cơ bản.
Lẽ ra trước khi Thụy Căn rút lui thì phải kiên trì đến phút cuối cùng, chờ đến khi Hạ Tưởng lên nhậm chức thì mới lui xuống, nhưng Thụy Căn lại lấy lý do là sức khỏe không tốt nên giải nhiệm trước mấy ngày. Vả lại trong lúc bàn giao công việc thì ông ta chỉ đến Thành ủy một lần, chỉ gặp mặt Hạ Tưởng không đến ba mươi phút thì vội vàng rời khỏi, giống như là đã ở lại Thành ủy hơn cả tiếng đồng hồ.
Nhưng tuy là chỉ tiếp xúc nửa giờ đồng hồ thì cũng đã cho Hạ Tưởng một ấn tượng sơ bộ về Thụy Căn.
Thụy Căn đã hơn sáu mươi tuổi có tinh thần rất tốt, sắc mặt hồng hào, đầu tóc thưa thớt, vừa nhìn vào là biết thường ngày rất chú trọng chăm chút cơ thể. Ông ta có dáng người cao to, khi đi thì ngẩng cao đầu, bước nhanh như bay, chỉ nhìn dáng đi thì nghĩ ông ta là người có tính hấp tấp, nhưng thực tế lại không như vậy, trong lúc bàn giao công việc thì Hạ Tưởng đã nhận thấy được sự tỉ mỉ và vững chắc của ông ta, mọi khía cạnh của công việc đều suy nghĩ rất chu đáo, gần như là không có chút sơ hở. Hơn nữa ông ta có một trí nhớ đáng kinh ngạc, rất nhiều chuyện lớn nhỏ trước kia ai đã từng làm qua, thậm chí là các con số cũng đều nhớ rất rõ.
Ngay cả Hạ Tưởng cũng ngầm khâm phục trí nhớ và thái độ làm việc chu đáo của Thụy Căn, bày tỏ lòng cảm ơn ông ta đã tặng cây thu hải đường, Thụy Căn cười ha ha, quơ tay nói:
– Không cần cám ơn tôi, chẳng qua tôi chỉ mượn hoa hiến phật mà thôi, cây thu hải đường này do đồng chí Trần A tặng cho tôi đấy, tôi lại không biết trồng hoa, nó chỉ tươi tốt khi ở trong phòng thôi nên để nó lại là được rồi!
Hạ Tưởng lại bày tỏ lòng cảm ơn trước việc Thụy Căn đã tích cực phối hợp làm việc, mời ông ta khi nào rảnh hãy đến thăm Thành ủy, Thụy Căn nhanh chóng đồng ý và cũng mời Hạ Tưởng khi nào rãnh thì đến chơi nhà ông ta:
– Nghe lão Thường nói Phó thị trưởng Hạ chỉ đến thành phố Lang có một mình, không dẫn người nhà theo sao? Có thời gian rãnh thì đến nhà tôi chơi, bà nhà tôi nấu ăn rất giỏi, đảm bảo cậu sẽ hài lòng.
Có thể nói lần đầu gặp mặt giữa Hạ Tưởng và Thụy Căn thậm chí có thể hình dung là cuộc trò chuyện vui vẻ, nhưng Hạ Tưởng lại hiểu rõ Thụy Căn ngoài mặt cẩu thả và phóng khoáng nhưng bên trong cũng có một mưu đồ sâu đến không thể lường được.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 04/11/2017 12:36 (GMT+7) |