Rốt cuộc cũng xem như đã vượt qua được đợt sóng công việc thứ nhất, cuối cùng Hạ Tưởng cũng có chút thời gian rãnh rỗi vừa tưới hoa vừa ngẫm nghĩ sự việc. Nga Ni Trần tặng riêng cho Thụy Căn cây thu hải đường có thể nói là vật chứng cho mối quan hệ thân thiết giữa hai người, Thụy Căn sao lại không lấy đi? Chẳng lẽ bên trong còn có mưu mẹo gì sao?
Tưới hoa xong, Hạ Tưởng ngồi trên ghế, đưa tay rót nước uống, uống mấy ngụm mới biết không đúng, hắn đến thành phố Lang cũng được mấy ngày rồi, cũng chỉ định Lý Tài Nguyên làm thư ký của hắn, mãi đến hôm nay, Lý Tài Nguyên cũng chưa xuất hiện!
Hơi quá đáng, Hạ Tưởng không khỏi tức giận, gần đây bận việc quá quên cả thư ký, mọi việc đều tự mình làm, hèn chi cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, rất mệt, không có thư ký thật không quen, hắn lấy điện thoại gọi cho Thường Thư Hân.
Cuối cùng Thường Thư Hân lại nói, Lý Tài Nguyên xin nghỉ bệnh, đã ba bốn ngày không đến làm việc.
Hạ Tưởng hơi trầm ngâm, không nói gì, liền cúp điện thoại.
Hạ Tưởng được phân công một tá việc, công việc cũng không ít, quả thật cần phải có một người giúp đỡ. Tám ngành công nghiệp trụ cột của thành phố Lang, các ngành dẫn đầu như điện tử thông tin lớn, triển lãm du lịch, ngành linh kiện ô tô, xe máy, chế biến sản phẩm nông súc, gia công vật liệu gỗ và chế tạo vật dụng gia đình, in bao bì, vật liệu xây dựng đời mới, bất động sản v.v… tuy nằm trong phạm vi quản lý của hắn không nhiều nhưng chế biến sản phẩm nông súc, gia công vật liệu gỗ và chế tạo vật dụng gia đình đều là những việc do hắn phụ trách.
Kết cấu kinh tế của thành phố Lang cũng coi như là cân bằng, không có quá nhiều chỗ bất hợp lý. Đương nhiên là có liên quan đến sự phát triển của nền kinh tế chậm và quy mô kinh tế nhỏ, ngành công nghiệp nặng và công nghiệp nhẹ đều không phát triển, thời gian xây dựng thành phố Lang trễ, là một thành phố trẻ gánh nặng về kết cấu sản nghiệp nhẹ nhàng, điều chỉnh cũng tương đối dễ, so với các nơi có nền công nghiệp lâu đời khác thì ít áp lực kinh tế hơn có thể nhẹ nhàng tiến vào.
Bố cục kinh tế của thành phố Lang trên cơ bản là lấy hai ngành điện tử thông tin, kinh doanh giải trí làm mũi nhọn của ngọn tháp, dùng ngành chế tạo tiên tiến, ngành phục vụ hiện đại, ngành nông nghiệp kiểu mới làm thân của ngọn tháp, dùng ưu thế của các ngành truyền thống làm chân tháp để hình thành nên một kim tự tháp công nghiệp. Dưới tầm nhìn của Hạ Tưởng cũng nhìn nhận là một bố cục vô cùng hợp lý, là một kế hoạch phát triển lâu dài.
Ở đâu cũng không thiếu nhân tài, kết cấu kinh tế của thành phố Lang hợp lý và có con mắt nhìn xa trông rộng, nếu từ tầm mắt của Ngả Thành Văn thì ông ta quả thật không đơn giản.
Hạ Tưởng càng hiểu rõ hơn là chính quyền địa phương ở bất cứ đâu trong thời đại giá nhà tăng cao đều có ý nghĩ bán đất phát triển bất động sản, vì giá nhà tăng cao sẽ kéo theo sự tăng trưởng GDP một cách hiệu quả, vừa trực tiếp lại còn đỡ phải lo, không có mạo hiểm lại không phải nhọc tâm mà ngồi mát ăn bát vàng, đây cũng là một trong những nguyên nhân chính mà chính quyền địa phương dung túng cho việc giá nhà tăng cao.
Thành phố Lang trước sau gì cũng sẽ bị việc giá nhà tăng cao gây phiền phức.
Bây giờ việc bành trướng và giá nhà tăng vùn vụt ở Bắc Kinh đã khiến không ít người Bắc Kinh hướng tầm mắt đến nhà tại tỉnh Yến. Là một thành phố gần Bắc Kinh nhất như thành phố Lang đương nhiên sẽ đứng mũi chịu sào, và là một thị xã gần Bắc Kinh nhất dưới sự quản lý của thành phố Lang như thị xã Ngũ Đường cũng là mục tiêu lựa chọn đầu tiên của người Bắc Kinh muốn mua nhà ở bên ngoài.
Đời sau, giá nhà ở thị xã Ngũ Đường cũng tăng đến hơn mười ngàn tệ một mét vuông, tuy thị xã Ngũ Đường rất gần với Bắc Kinh nhưng thu nhập lại kém hơn nhiều, có không ít bọn đầu cơ bất động sản ở Bắc Kinh khiến người dân thị xã Ngũ Đường phải kêu than, vì giá nhà tăng cao quá mức khiến gánh nặng sinh hoạt của họ càng thêm nặng.
Giai đoạn bây giờ giá nhà ở tại thị xã Ngũ Đường đã cao hơn một bậc so với thành phố Lang và cao hơn nhiều so với thành phố Yến. Lúc này đã có không ít bọn đầu cơ bất động sản Bắc Kinh đến thị xã Ngũ Đường đầu tư bất động sản, chính là chuẩn bị ngồi chờ giá nhà tăng lên để lời một vố.
…
Hạ Tưởng đã suy nghĩ kỹ càng, và sắp xếp xong bước công tác trọng điểm tiếp theo thì trời cũng đã tối, khi hắn đang chuẩn bị về thì có người gõ cửa, Lưu Nhất Lâm cười lạnh nhạt bước vào.
– Phó thị trưởng Hạ, tối nay đi đâu ăn cơm vậy? Đúng lúc tôi cũng chỉ một mình, hay là chúng ta cùng đi ăn chung cho có bạn.
Tình trạng gia đình của Lưu Nhất Lâm, Hạ Tưởng cũng biết một ít, cô ấy đã kết hôn rồi nhưng chồng lại không ở bên cạnh, ở tận thành phố Thanh của tỉnh Tề.
Cũng không biết Lưu Nhất Lâm đã đi quá vội hay do hơi ấm trong phòng quá nóng mà lòng ngực cô ấy phập phồng, đôi gò má ửng hồng, thể hiện hết vẻ chín chắn thướt tha của người phụ nữ đã ngoài 30 tuổi. Có thể nói nếu nghĩ đến chỉ hai người ở chung một chỗ thì quả thật rất dễ khiến những người đàn ông bình thường đều có ý nghĩ miên man bất định.
May mà Hạ Tưởng không phải là người đàn ông bình thường.
Hạ Tưởng liền khéo léo từ chối ý tốt của Lưu Nhất Lâm:
– Buổi tối tôi đã có hẹn rồi, thật ngại quá, lần sau tôi sẽ mời Trưởng ban Lưu.
Rõ ràng Lưu Nhất Lâm không nghĩ đến là Hạ Tưởng sẽ từ chối nên có chút thất thần, sau đó thì lấy lại bình tĩnh rồi gật đầu cười:
– Cũng được, nếu Phó thị trưởng Hạ có việc thì tôi không làm phiền nữa.
Hạ Tưởng tiễn Lưu Nhất Lâm ra cửa rồi đột nhiên như nhớ ra gì đó, hỏi một câu:
– Có biết nhà Lý Tài Nguyên ở đâu không?
Hạ Tưởng đã hỏi đúng người, Lưu Nhất Lâm là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, trong đợt sóng gió đề bạt lần trước cô ta cũng đã tìm hiểu rõ lý lịch của Lý Tài Nguyên và biết được địa chỉ nhà của y.
…
Hạ Tưởng cũng không trực tiếp đến nhà Lý Tài Nguyên mà một mình bước từng bước chậm rãi đi ăn cơm trước, sau đó mới đi. Hắn không có hẹn với ai cả chỉ là không muốn cùng ăn cơm với Lưu Nhất Lâm mà thôi, không phải là sợ sẽ dây vào chuyện thị phi mà là có ý muốn xa lánh cô ta.
Lòng dạ Lưu Nhất Lâm quá sâu, có vài lần cũng có ý muốn thử hắn hoặc là mượn hắn để gây chuyện thì khiến trong lòng hắn thấy không vui, giai đoạn bây giờ phải duy trì một khoảng cách nhất định là tốt nhất.
Hơn nữa trên thực tế hắn ở thành phố Lang còn xa lạ cũng không có ai để hẹn, đương nhiên là không phải không có người mời hắn ăn cơm, ít nhất ở trong bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố cũng có không ít người có ý muốn dựa dẫm hắn, vả lại trong phạm vi hắn được phân công quản lý có không ít doanh nghiệp và ông chủ muốn mời hắn ăn cơm, hắn đều khéo léo từ chối. Ngay cả tiệc chiêu đãi của Nga Ni Trần hắn cũng không đến thì những người khác mời ăn cơm tạm thời hắn cũng không xuất đầu lộ diện.
Tình hình ở thành phố Lang quá phức tạp, muốn đi một bước phải tính trước ba bước, quả thật là nguy hiểm hơn nhiều so những gì hắn nghĩ. Hắn mới đến không lâu, ngay cả lập trường của Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc hắn vẫn còn không biết rõ, và giữa các Ủy viên thường vụ Thành ủy có mối quan hệ rắc rối, phức tạp gì hắn cũng hoàn toàn không biết gì cả, nên hắn sẽ không liều lĩnh mà bước đi.
Hạ Tưởng đi vào một quán sủi cảo cũng khá đặc sắc có tên là sủi cảo Khải Trác, gọi nửa cân sủi cảo rồi ngồi ở bàn gần cửa sổ, một mình ngồi ăn rất ngon miệng.
Khi ăn được một nửa thì điện thoại reo, nhìn thấy là của Liên Nhược Hạm gọi đến, hắn mỉm cười nhận cuộc gọi rồi nói:
– Anh đang ăn cơm, em gọi điện thoại đến có phải là em đang nấu cơm rồi bỗng nhiên nhớ đến anh một mình lẻ loi nên gọi đến để an ủi anh không?
– A! Anh tài quá, vừa đoán là trúng ngay!
Liên Nhược Hạm vui vẻ cười.
– Có cần em đến chỗ anh không? Chỉ cần một tiếng là đến nơi rồi.
Giọng nói của Liên Nhược Hạm trong đêm nghe rất quyến rũ, nhất là khi cô ấy cố ý nói giọng the thé thì khiến Hạ Tưởng nhớ đến rất nhiều đêm cùng cô ấy mặn nồng.
– Thôi, chạy xe vào buổi tối không an toàn, vả lại anh mới vừa ổn định, chờ hai ngày sau mới tính.
Hạ Tưởng cũng rất nhớ Liên Nhược Hạm, nhưng trước mắt hắn ở thành phố Lang nhất cử nhất động đều bị người khác theo dõi, cần phải kín tiếng một thời gian rồi tính tiếp.
– Tình hình ở thành phố Lang rất phức tạp, anh vừa mới đến nên trước tiên làm một người hiền lành thì tốt hơn.
– Anh mà hiền lành mới là lạ đó, anh đi đến đâu thì ở đó sẽ có rắc rối.
Liên Nhược Hạm không thèm quan tâm đến hoàn cảnh của Hạ Tưởng, có lẽ trong mắt cô ấy không có khó khăn nào mà Hạ Tưởng không giải quyết được.
– Đúng rồi, hôm nay ông nội và ba có nhắc đến anh…
– Nói gì về anh vậy?
Hạ Tưởng giả vờ như không chút để ý mà hỏi nhưng thật ra lại lắng tai mà nghe. Bây giờ ông cụ Ngô và Ngô Tài Dương nhắc đến hắn thì không phải là tùy ý nhắc đến, có lẽ là liên quan đến việc hắn đến thành phố Lang nhậm chức.
– Ông nội nói con đường của anh đi rất nguy hiểm.
Giọng của Liên Nhược Hạm cứ đều đều, rõ ràng là cô ấy không ủng hộ lời nói của ông cụ Ngô.
– Ba nói, con đường là do mình đi mà ra, nguy hiểm nhưng chưa chắc là không có gặt hái.
Trong con người Ngô Tài Dương không có tính cách mạo hiểm, xem ra trong con mắt của Ngô Tài Dương việc hắn đến thành phố Lang cho dù là mình làm người hưởng nhưng chỉ cần thành công thì có nguy hiểm cũng đáng.
Nhưng vấn đề là ở thành phố Lang ai mới là lợi ích của người khác? Cho đến bây giờ Hạ Tưởng vẫn chưa hoàn toàn biết rõ đầu mối quan trọng của thành phố Lang nằm ở đâu? Là Nga Ni Trần, Ngả Thành Văn hay Cổ Hướng Quốc? Hoặc là tất cả đều không phải.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 04/11/2017 12:36 (GMT+7) |