Trong ấn tượng của hắn thì không quen biết người này…
Nga Ni Trần cũng không có ý muốn giới thiệu người này, ông ta cũng chú ý được Hạ Tưởng đang đưa mắt nhìn người đồng hành phía sau ông ta, ông ta làm bộ không thấy, cũng không nói ra, nhưng lại nói:
– Bệnh nhân này có quan hệ gì với Phó thị trưởng Hạ?
Hạ Tưởng khẽ gật đầu:
– Là tôi nhờ viện trưởng Bùi cho người này nhập viện, nhưng thật không may lại bị người khác đuổi ra.
Nga Ni Trần giả vờ giận nói:
– Lão Tặc, ngươi làm việc thế nào vậy? Trước khi đuổi người ta tại sao không hỏi có quan hệ với ai? Là người của Phó thị trưởng Hạ mà ngươi cũng dám đuổi, ngươi thật không biết suy nghĩ? Nhớ cho kỹ, sau này chỉ cần là việc của Phó thị trưởng Hạ, tất cả đều làm theo, có biết không?
Lão Tặc đã theo Nga Ni Trần nhiều năm, Nga Ni Trần đang giận hay đóng kịch làm sao gã lại không biết, vội chạy tới, vẻ mặt tươi cười:
– Dạ, dạ, Chủ tịch Trần, lúc nãy em đã xin lỗi Phó thị trưởng Hạ, còn nói sẽ lo toàn bộ chi phí thuốc men…
– Không được!
Nga Ni Trần quơ tay, cắt ngang lời của lão Tặc:
– Không chỉ là lo toàn bộ chi phí thuốc men, còn phải phái người đến phụ trách bảo vệ bệnh nhân. Còn nữa, viện trưởng Bùi, bệnh nhân phải được chuyên gia hội chẩn, phải dùng loại thuốc tốt nhất, đừng lo tốn tiền, toàn bộ chi phí tính cho công ty Trác Việt, cho dù dùng hết tất cả nhân lực toàn bệnh viện cũng phải cứu chữa cho bệnh nhân khỏi bệnh!
Bùi Quốc Đống chỉ còn biết gật đầu, tình thế trước mắt ông ta không nói được gì, ông ta cũng biết giữa Hạ Tưởng và Nga Ni Trần đang so chiêu, chỉ cần không bị tai bay vạ gió thì nói gì cũng được.
Nga Ni Trần chỉ bảo xong, như trở thành người trọng tâm của cả khu đại sảnh, hoàn toàn che hẳn hào quang của Hạ Tưởng, trong lòng ông ta vô cùng đắc ý, chính là muốn Hạ Tưởng bị ông ta đàn áp.
Sau đó ông ta còn hời hợt hỏi Hạ Tưởng:
– Phó thị trưởng Hạ, sắp xếp như vậy… ngài có hài lòng không?
Còn may ông ta ít nhiều cũng nể mặt Hạ Tưởng, dùng từ kính trọng.
Tất cả mọi người cho rằng Nga Ni Trần trước kiêu căng sau cung kính là đã lấy được sĩ diện, vừa cho Hạ Tưởng có lối thoát, Hạ Tưởng sao lại không chấp nhận chứ? Không ngờ Hạ Tưởng lại cười ha hả, xua xua tay:
– Cảm ơn ý tốt của Chủ tịch Trần, thật ra tôi và đồng chí Lý Tài Nguyên đến đây là muốn chuyển viện cho bệnh nhân.
Không nể mặt hay là thật sự muốn chuyển viện? Nga Ni Trần sửng sốt, không tin hỏi một câu:
– Không tin vào trình độ chữa trị ở thành phố Lang sao? Muốn chuyển đến thành phố Yến? Không phải tôi nói khoác, Phó thị trưởng Hạ, trình độ chữa trị ở thành phố Lang cũng không kém hơn thành phố Yến là bao. Nếu muốn chuyển viện thì chi bằng chuyển đến bệnh viện ở Bắc Kinh, rất may, tôi có người bạn ở Bắc Kinh sang, ông ấy sẽ giúp anh liên hệ với các bệnh viện lớn ở Bắc Kinh tùy anh chọn lựa.
Khi nói chuyện, ông ta giành hết mọi khí thế có thể nắm giữ được.
Người cùng đi với Nga Ni Trần đến từ Bắc Kinh sao? Hạ Tưởng lại nhìn người ở phía sau thêm vài cái, trong lòng càng thêm nghi ngờ, nhưng trước tiên phải ứng phó với Nga Ni Trần trước, hắn vừa cười vừa xua tay:
– Không dám làm phiền Chủ tịch Trần, bệnh nhân sẽ phải chuyển đến bệnh viện Bắc Kinh nhưng tôi đã liên hệ với bệnh viện rồi.
Sắc mặt của Nga Ni Trần không tốt lắm, ông ta tưởng rằng vừa rồi Hạ Tưởng bị động bắt tay là đã chấp nhận thế mạnh của ông ta. Không ngờ, Hạ Tưởng còn có chiêu khác khiến cho ước muốn tiến một bước để chiếm ưu thế của ông ta tan vỡ, trong lòng không khỏi buồn bực nhưng cũng tự trấn tĩnh hỏi một câu:
– Không biết Phó thị trưởng Hạ muốn sắp xếp cho bệnh nhân đến bệnh viện nào? Ở Bắc Kinh không phải bệnh viện nào cũng tốt.
– Tổng Chính.
Hạ Tưởng chỉ nói ngắn gọn một câu, cố tình gọi điện thoại trước mặt Nga Ni Trần, còn ra hiệu với Nga Ni Trần:
– Xin Chủ tịch Trần chờ một chút, tôi phải gọi điện qua bên Bắc Kinh.
Nga Ni Trần mỉm cười gật đầu, trong lòng rất không vui, rõ ràng Hạ Tưởng muốn cự tuyệt ý tốt của ông ta trước, sau đó cố tình bỏ mặc ông ta. Rốt cuộc đã quá coi thường hắn, nghĩ hắn còn trẻ dễ hiếp đáp, không ngờ hắn cũng có không ít thủ đoạn, hơn nữa tiến bước mà không chút hoang mang, quả nhiên là một người trẻ tuổi khó đối phó.
Hạ Tưởng đã gọi được, giọng nói của hắn không lớn, nhưng đủ để Nga Ni Trần nghe rõ:
– Lão Cổ, tôi là Hạ Tưởng, tôi sẽ kêu người hộ tống bệnh nhân qua đó, hay là ông cho người đến đón?
Thực ra Hạ Tưởng cũng không nói trước là đưa Thẩm Nhạc Tuyết qua bệnh viện Bắc Kinh trị bệnh, chỉ là ý nghĩ tức thời, quyết định chuyển Thẩm Nhạc Tuyết đến Bắc Kinh, để lão Cổ chăm sóc vừa an toàn lại ổn thỏa, hơn nữa điều kiện chữa trị tốt hơn ở thành phố Lang rất nhiều.
Lý Tài Nguyên không nói nên lời, nắm chặt tay người vợ đang hôn mê, nước mắt chảy dài.
Lão Cổ tuy không được Hạ Tưởng cho ám chỉ từ trước nhưng Hạ Tưởng đột nhiên gọi đến bảo ông ta đón người, ông ta không cần suy nghĩ cũng biết Hạ Tưởng có ý muốn mượn thế lực của mình, liền nói:
– Tôi sẽ cho người đến đón, ở bệnh viện nào của thành phố Lang vậy? Dùng trực thăng hay là xe quân đội?
– Bệnh viện Nhân Dân thành phố… dùng xe quân đội đến đón là được rồi, Bắc Kinh cách thành phố Lang không xa, trực thăng cũng không nhanh được bao nhiêu.
Hạ Tưởng thấy lão Cổ cũng phối hợp rất ăn ý với màn kịch của hắn, trong lòng vui mừng, nhưng tuy giả mà lại thật, không phải chỉ nói suông:
– Bố trí một phòng bệnh đặc biệt không vấn đề gì chứ? Bệnh tình của bệnh nhân hơi đặc biệt.
Lão Cổ nghe ra là thật, liền nói:
– Không thành vấn đề, trong vòng một tiếng sẽ đến bệnh viện Nhân Dân.
Buông điện thoại xuống, Hạ Tưởng tỏ ra áy náy cười với Nga Ni Trần:
– Thật ngại quá Chủ tịch Trần, lát nữa bên Bắc Kinh sẽ cho người đến đón, ý tốt của ngài, tôi xin thay mặt cho Lý Tài Nguyên cám ơn ngài.
Ánh mắt Nga Ni Trần lóe lên, ông ta làm sao mà không hiểu Hạ Tưởng mượn việc đưa bệnh nhân đến Bắc Kinh là cho ông ta thấy được một sự thật chính là ở Bắc Kinh Hạ Tưởng cũng có nhiều mạng lưới quan hệ, cho dù ông ta có hô mưa gọi gió ở thành phố Lang cũng không cản được Hạ Tưởng đưa bệnh nhân đến Bắc Kinh.
Nga Ni Trần không cam tâm, hôm nay là cơ hội hiếm có để thử Hạ Tưởng, lần đầu tiên so chiêu rất quan trọng, liên quan đến việc ông ta và Hạ Tưởng ai có thể chiếm được quyền chủ động và ưu thế lớn.
– Nếu Phó thị trưởng Hạ đã sớm có sắp đặt thì tôi cũng không miễn cưỡng.
Nga Ni Trần phóng khoáng xua tay, một bộ mặt hoàn toàn không thèm để ý:
– Vậy bây giờ giữa chúng ta không còn hiểu lầm nữa, nhưng trước đây còn một chuyện chưa tính, hiếm khi có dịp gặp chi bằng hôm nay gặp mặt thì tính luôn. Hôm nay tôi mời khách, rất hân hạnh được mời Phó thị trưởng Hạ.
Hạ Tưởng thấy Nga Ni Trần theo đuổi không ngừng, trong lòng nghĩ cũng nên ngồi lại với ông ta, liền nhận lời:
– Không dám, không dám, Chủ tịch Trần đã mở lời mời là vinh hạnh của tôi, nhưng còn thư ký của tôi Lý Tài Nguyên và Phó trưởng ban thư ký Thang Hóa Lai cũng phải cùng đi, Chủ tịch Trần không ngại có thêm người chứ?
– Hoan nghênh!
Nga Ni Trần rất nể mặt, không một chút do dự, nếu bình thường với cấp bậc của Lý Tài Nguyên và Thang Hóa Lai, ông ta chẳng thèm để tâm đến, chẳng có cơ hội ngồi chung bàn với ông ta.
Hạ Tưởng giả vờ như nhớ tới, dùng tay chỉ Thẩm Nhạc Tuyết:
– Đúng rồi, hẳn là Chủ tịch Trần biết cô ấy? Nếu không biết cô ấy thì chồng của cô ấy là Lý Tài Nguyên, hẳn là ngài có nghe nói qua?
Sắc mặt Nga Ni Trần không thay đổi, ánh mắt cũng bình thường, liếc nhìn Thẩm Nhạc Tuyết một cái, lại quay sang nhìn Lý Tài Nguyên một hồi, sau đó lắc đầu:
– Thật sự là không biết hai vị này.
Hạ Tưởng cũng không hỏi thêm, thấy biểu hiện của Nga Ni Trần không giống giả vờ, đương nhiên thật hay giả hắn không dám khẳng định, cũng có thể Nga Ni Trần không quen biết Thẩm Nhạc Tuyết, nhưng nếu ông ta nói không một chút quen biết Lý Tài Nguyên thì Hạ Tưởng biết rõ ông ta đang nói dối.
Một trò hề cuối cùng cũng kết thúc trong hòa bình, khiến cho đám người bên ngoài xem đến khiếp vía có thể thở phào nhẹ nhõm. Trong đám đông lại có một người không những không thở phào nhẹ nhõm mà ngược lại là hít một hơi lạnh, đó không phải ai khác chính là Lệnh Hồ Bách người vừa nãy đuổi theo sau Hạ Tưởng.
Lệnh Hồ Bách lần đầu gặp Nga Ni Trần và Hạ Tưởng giao đấu với nhau, hai bên đều có thắng bại, cuối cùng lại có dấu hiệu bắt tay giảng hòa, trong lòng ông ta lo lắng, cũng không dám lộ mặt mà quay người trở vào xe đi thẳng đến Thành ủy. Tin Hạ Tưởng và Nga Ni Trần cùng nhau đi ăn thật đáng kinh ngạc, ông ta muốn nói cho Ngả Thành Văn biết trước tiên.
Hạ Tưởng cũng không biết Lệnh Hồ Bách đứng lẫn trong đám đông, hắn cùng Nga Ni Trần đi đến nhà hàng Caesar, sau khi vào một căn phòng sang trọng thì mới nghĩ ra không thấy người vừa nãy cùng Nga Ni Trần đi xuống lầu, càng nghĩ càng cảm thấy người đó rất có can hệ với hắn. Đang lúc nghi ngờ thì Nga Ni Trần từ ngoài bước vào, người đi theo bên cạnh đúng là người lúc nãy.
Nga Ni Trần vừa vào phòng liền cười ha hả:
– Phó thị trưởng Hạ, tôi muốn giới thiệu với ngài một người bạn xưa…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 04/11/2017 12:36 (GMT+7) |