Quan Trường - Quyển 8

Phần 82

Chính vào lúc này, bên ngoài cửa vừa vang lên, lại có năm người tiến vào, vừa thấy thì rõ ràng là đồng bọn của Mã Hán, bọn họ cùng gia nhập vào đội ngũ của Mã Hán, bên Mã Hán lập tức khí thế hùng hùng, người của Vương Sắc Vi rõ ràng là có ý khiếp sợ.

Mã Hán càng hung hăng mà ha hả cười:

– Chị Sắc Vi, mấy anh em chân tay không có mắt, nếu chị không lui, chẳng may đụng phải tấm thân quý giá của chị, thì cũng thành thật xin lỗi…

Ngụ ý là, nếu Vương Sắc Vi không nhường bước, bọn chúng cũng sẽ đánh cả Vương Sắc Vi.

Hạ Tưởng bỗng nhiên ha hả cười:

– Được rồi, chị Sắc Vi, tình nghĩa của chị tôi sẽ ghi nhớ trong lòng, chị lui lại đi, xem hôm nay tôi lập uy ở thành phố Lang như thế nào!

Mã Hán sửng sốt, Hạ Tưởng mơ hồ hay là bị làm sao rồi, hắn còn lập uy? Oai phong sắp sửa mất hết rồi, hắn còn lấy cái gì mà lập uy?

Mã Hán chưa kịp phản ứng lại, Hạ Tưởng đã ra tay.

Hạ Tưởng đột nhiên tóm một cái ghế, xối xả mà ập xuống người Trương Long ở phía sau hắn, chỉ nghe “rầm” một tiếng, chiếc ghế bị gẫy nát, còn Trương Long đứng ngây tại chỗ, há hốc miệng nhìn Hạ Tưởng, gần như không tin vào sự thực đã xảy ra vậy. Ngây ra một lúc, trên đầu bắt đầu rỉ máu, y chỉ kịp dùng tay chỉ Hạ Tưởng một cái:

– Ngươi…

Một câu chưa nói hết, thì “rầm” một cái và ngã xuống đất, hôn mê.

Đủ mạnh, đủ tàn nhẫn, cảnh tượng Hạ Tưởng dùng cái ghế lập uy, trong nháy mắt đã kẹt hình trong mắt Vương Sắc Vi, khiến cô cả đời khó quên!

Những quan viên mà cô gặp qua, hoặc là mang vẻ đạo mạo, hoặc là hào hoa phong nhã, hoặc là thú đội lốt người, lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Tưởng vừa có mặt tự nhiên anh tuấn, lại có mặt quuyết đoán mạnh mẽ, khiến tận sâu trong lòng cô, vừa khâm phục sự bình tĩnh của Hạ Tưởng, lại khiếp sợ một đòn chí mạng không một chút thương tình của hắn.

Hạ Tưởng, không thể thúc ép quá căng, chỉ có thể từ từ tìm cách, nếu không hắn lên cơn, thật sự là rất đáng sợ!

Điều khiến Vương Sắc Vi không thể ngờ tới là, thủ đoạn tiếp theo của Hạ Tưởng, càng khiến cô kinh hãi trong lòng.

Mã Hán thấy Hạ Tưởng ba lần ra tay, đánh sập ba huynh đệ của y, lập tức máu sôi sùng sục, mẹ nó, liều mạng vậy, mặc kệ hắn là Phó bí thư gì đó, đánh chết hắn, đánh chết rồi tính, hắn nổi giận gầm lên một tiếng:

– Các anh em, lên, đánh gãy chân thằng kia, còn đứa con gái thì tùy…

Lời thô tục còn chưa nói hết, một phích nước nóng bay tới trước mặt, khiến hắn sợ tới mức vội né sang một bên. Phích nước nóng rơi xuống đất, nước tóe tung khắp nhà, bay vào mặt hắn, nóng rát vô cùng.

Mã Hán nổi giận, như phát điên mà xông lên, còn chưa kịp sải bước ra, liền nghe tiếng kêu ngoài cửa, từ bên ngoài có ba bốn người lao vào. Tuy số lượng không đông, nhưng ai ai cũng điêu luyện hơn người, vẻ mặt trầm tĩnh, hai mắt nổi lửa, không nói một lời, bước chân như bay lao đến trước đám người Mã Hán, mấy người bỗng nhiên cùng lúc ra tay, ba tên đứng đầu tiên bất ngờ không kịp phòng, một tiếng hét thảm thiết vang lên rồi gục xuống đất, hai tay ôm chân, cuộn tròn trên nền nhà.

Ánh mắt lạnh lùng hà khắc, sự ra tay bình tĩnh, bước nhịp đều đặn, khiến Mã Hán rùng mình, là dân giỏi võ, hay là quân xuất ngũ? Còn chưa kịp mở miệng hỏi lai lịch của đối phương, người cầm đầu đã đến trước mặt hắn, cho hắn một đấm vào ngực.

Mã Hán cũng không bừa bãi đến mức cả đời hư danh, cũng luyện qua mấy năm, cho rằng có thể đánh lại đối phương vài chiêu, vừa giơ tay lên để đỡ quả đấm của đối phương, liền cảm thấy ngực rất đau, cúi đầu nhìn, một quả đấm rất rắn chắc mà in vào ngực hắn.

Quá nhanh, Mã Hán chỉ kịp nghĩ một ý niệm trong đầu, một cơn đau dữ dội lan ra, hai mắt chớp chớp, vật xuống hôn mê.

Mấy người chính là quân đặc chủng do Tiêu Ngũ dẫn đầu, vẫn luôn làm việc ở bất động sản Giang Sơn, cũng coi như Tiêu Ngũ là lực lượng bảo an của Hạ Tưởng được bồi dưỡng ngầm. Tối hôm qua đã đến thành phố Lang, dựa theo sự phân phó của Hạ Tưởng, luôn ẩn trong bóng tối, để chờ Hạ Tưởng kêu gọi mới hiện thân đúng lúc.

Thực ra tối hôm qua sau khi Hạ Tưởng ổn định xong cho Tiêu Ngũ, cũng không ngờ Nga Ni Trần hôm nay sẽ tỏ rõ uy lực với hắn. Tuy nhiên hôm nay sau khi xảy ra xung đột ở khách sạn, khi hắn đang nghĩ để Tiêu Ngũ vào giải vây, không may đúng lúc Vương Sắc vi tới, đã khiến Tiêu Ngũ đợi lúc lâu, quan sát một chút thế giằng co giữa hai nhân vật thần bí lớn của thành phố Lang, kết quả vẫn là thế lực ở một phương diện nào đó của Vương Sắc Vi không bằng Nga Ni Trần.

Nếu đối phương hung hăng đến bước như thế này, Hạ Tưởng hôm nay đã quyết định lập uy, thứ nhất diệt oai phong của Nga Ni Trần, thứ hai vừa khéo cũng để Vương Sắc Vi nhìn thấy mặt khắc nghiệt vô tình của hắn, trong sự hợp tác sau này, cũng tốt để tuân thủ một vạch giới mà ai cũng không thể vượt qua.

Bên Tiêu Ngũ tất cả có bốn người, vừa ra tay, cả mấy người đều không nói một lời, quyết đoán và nhanh chóng mà ra tay, một đoàn là trúng, sau mấy phút ngắn ngủi, mấy người bên Mã Hán, toàn bộ đều ngã rạp xuống đất, không ai thoát khỏi.

Hạ Tưởng nhìn Tiêu Ngũ một cái, cũng không nói gì, hướng Vương Sắc Vi gật đầu, kéo Tống Nhất Phàm ra ngoài, bởi vì hắn đã nghe ở bên ngoài có tiếng còi xe cảnh sát.

Mở cửa ra, bên ngoài người tập trung đông nghịt, đều vây xem chuyện xảy ra hôm nay.

Sau khi mấy chiếc xe cảnh sát đến hiện trường, từ trên xe một người bước xuống, khiến Hạ Tưởng khẽ giật mình, không ngờ là Lộ Hồng Chiêm đến. Thể diện của Nga Ni Trần quả thực không nhỏ, kinh động đến cả Ủy viên thường vụ Thành ủy, Cục trưởng công an đích thân ra mặt, sự náo nhiệt hôm nay, có cái đáng xem rồi.

Lộ Hồng Chiêm thấy Hạ Tưởng bình yên vô sự mà đứng ở cửa khách sạn, trong lòng không biết là vui hay buồn, vội tiến lên trước:

– Phó thị trưởng Hạ, cậu không sao chứ? Xin lỗi vì đến muộn một bước, tôi nghe nói có người gây sự, còn đụng phải cậu, nên vội vàng tới đây.

Hạ Tưởng không tiếp lời Lộ Hồng Chiêm, bắt đầu là một câu:

– Chủ nhiệm Lộ, hiện trạng trị an của thành phố Lang rất đáng lo ngại, có người giữa ban ngày ban mặt, dám hành hung đánh người, còn dám ra tay với cả Phó thị trưởng thường vụ, bọn họ coi trời bằng vung, hay là cảnh sát thành phố Lang đều bất tài cả?

Hạ Tưởng dùng một gậy đánh vào cả vùng lớn, sắc mặt Lộ Hồng Chiêm liền có chút khó coi:

– Phó thị trưởng Hạ, tình hình của thành phố Lang khá là đặc biệt, có nhân tố khách quan ở các phương diện chế ước, có thời gian tôi sẽ giải thích tỉ mỉ một chút với cậu.

– Không cần đâu.

Hạ Tưởng xua tay, đột nhiên giọng nói cao hơn hẳn, cao giọng nói với những người đứng xem xung quanh:

– Thưa bà con, thành phố Lang là thành phố Lang của nhân dân thành phố Lang, không phải là thành phố Lang của một số thế lực đen nào đó. Ai làm cho nhân dân thành phố Lang không được an bình, tôi sẽ khiến người đó phải chịu cảnh như vậy!

Lời của Hạ Tưởng vừa rơi xuống, từ bên trong khách sạn vọng ra một tiếng kêu thảm thiết. Tiếng kêu vừa vang, người có mặt đều nghe rõ mồn một, hiển nhiên là tiếng kêu của người đang bị rất đau.

Lộ Hồng Chiêm sắc mặt căng thẳng:

– Phó thị trưởng Hạ, xin cho phép tôi đưa người vào giữ gìn trật tự.

Hạ Tưởng đứng ở cửa, không nhường một bước, Lộ Hồng Chiêm và đám cảnh sát đằng sau, ai cũng không dám đẩy Hạ Tưởng ra, hơn nữa bộ dáng của Hạ Tưởng, rõ ràng là tư thái không cho mọi người tiến vào.

Hạ Tưởng không tiếp lời của Lộ Hồng Chiêm, tiếp tục lớn tiếng nói:

– Ở đây, tôi xin bảo đảm với bà con, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Lang sẽ trích ra nguồn tài chính riêng dùng để đánh dẹp thế lực đen, hơn nữa còn bồi dưỡng một đội ngũ công an nhanh trí giỏi giang, luôn luôn bảo vệ sự an toàn của người dân thành phố Lang, trả lại bầu trời xanh cho thành phố Lang.

Bên trong, lại vọng ra tiếng kêu rất thảm.

Lộ Hồng Chiêm xem như đã rõ rồi, Hạ Tưởng chính là mượn cớ trước mặt mọi người đánh vào thể diện của Nga Ni Trần!

Ngay trước mặt mọi người, công khai tuyên chiến với thế lực đen, và để cho người của mình làm đau người của Nga Ni Trần ở bên trong, hiển nhiên là làm cho gã không chịu nổi, cảnh cáo với Nga Ni Trần, đồng thời trong lời nói còn có ám thị, là đang nói với gã, Bí thư thường vụ nắm trong tay quyền lớn về phê duyệt tài chính, cho dù gã là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm Cục trưởng Công an, nhưng xin chớ quên, kinh phí của Cục công an đều do Ủy ban nhân dân thành phố chi cấp.

– Cục trưởng Lộ, tố chất của công an cảnh sát thành phố Lang có chỗ cần phải nâng cao, tốc độ ra quân và năng lực làm việc của đội ngũ cảnh sát công an cũng vậy. Tôi sẽ đề nghị lên sở công an tỉnh, để cho các cán bộ có liên quan của Cục công an lên Sở công an tỉnh tiếp thu đào tạo!

Hạ Tưởng bất chợt dừng lại, tiếng kêu thảm lại vọng ra từ bên trong, phối hợp cùng với giọng nói của Hạ Tưởng, quả thực là áo tiên không vết may, là lời chú giải hoàn mỹ.

Lộ Hồng Chiêm cũng nổi giận:

– Phó thị trưởng Hạ, nếu bên trong có người đang có hình phạt riêng, tôi sẽ theo lẽ công bằng mà chấp hành pháp luật!

Mấy tay cảnh sát vừa thấy Lộ Hồng Chiêm nổi giận, liền chen vào bên trong.

Hạ Tưởng đứng im, nhìn thẳng vào hai mắt Lộ Hồng Chiêm:

– Cục trưởng Lộ, thế lực đen của thành phố Lang hung hăng như vậy, không chỉ ngang nhiên uy hiếp Phó thị trưởng thường trực của Ủy ban nhân dân thành phố, còn dám trước mặt tôi bắt cóc em gái tôi, tôi đang muốn hỏi ông, thành phố Lang có còn là thành phố Lang của nhân dân thành phố Lang nữa hay không? Hệ thống công an phóng túng cho thế lực đen làm xằng làm bậy bao nhiêu năm rồi, thứ các ông lấy là tiền lương của người dân, trong tay có súng, mũ đội trên đầu có quốc huy, nhưng các ông để tay lên ngực tự hỏi mình, trong ngực có chính khí hay không? Trên đầu có trời xanh hay không?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 8
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 04/11/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Dương Thần – Quyển 5
Phần 82 Mặc dù sức lực báo mẹ trong tình trạng kiệt sức, sau khi bị chọc giận, phong trảo vẫn sẽ lợi hại như cũ. Thân thể Thái Nghiên giống như súng bắn đạn, từ mặt đất đứng lên, nhảy tới Dương Thần khoảng cách hơn một thước trên mặt đất, xoay người một cái là quay về đá. Dương Thần tựa như sớm biết rằng cô phải làm bên này, làm giống nhau, cầm lên một bàn tay nâng lên không hoang mang, cầm bàn tay kia chỉ phi được tới chân răng. Phanh... Một chân đá thật mạnh, có thể vỡ vụn sức mạnh của nham thạch, lại coi như lông ngỗng khi bị nắm trong...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Phần 75 Từ tiểu thư che miệng cười, nhìn gã cười một lúc rồi thôi, cũng không nói thêm gì. Diệp Vũ Xuyên cười nói: Lâm Tam, ngươi có thể nhận ra hai cây lan trước đương nhiên là không tệ, chỉ là cây này ngươi đã sai quá xa. Cây kỳ phẩm hoa lan này, chính là Từ tiểu thư tự tay lai giống trồng ra, cũng chưa có đặt tên, ngươi kêu nó là Điệp Hoa, không phải là đã sai rồi còn gì? “Trời ơi là trời!” Lâm Vãn Vinh trong lòng ngầm kêu không ổn: “Té ra Điệp Hoa này đúng là do Từ Chỉ Tình tự tay trồng ra, vẫn còn chưa có cái...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Phần 71 Với độc châm do sư phó tỷ tỷ cấy vào cơ thể Ngọc Già, tánh mạng nàng chỉ còn vài ngày nữa. Nhìn ánh mắt phờ phạc của Ngọc Già, trong lòng Lâm Vãn Vinh như bị ngàn cân cự thạch đè lên, hít thở khó khăn, mãi lâu sau vẫn không nói nên lời. Oa lão công, ta hỏi ngươi một việc! Ngọc Già nhìn hắn hỏi. Lâm Vãn Vinh thở dài, nắm chặt bàn tay, giữa ngón tay ẩn ẩn màu đỏ bầm: Nếu ngươi không gọi tên Đột Quyết của ta, ta có thể trả lời ngươi mười việc! Ta gọi là việc của ta, liên quan gì đến ngươi? Ngươi không...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng