– Thực sự anh và Thị trưởng Hạ cùng dùng cơm với nhau?
– Nói khoác không thu được thuế.
Trương Vưu rung đùi đắc chí mỉm cười:
– Thị trưởng Hạ vừa tới thành phố Thiên Trạch, đang lúc trà nóng thì làm sao sốt ruột lại đi uống rượu? Đừng nói chuyện bậy bạ, khẩn trương nhận lỗi thì tao còn tha cho mày lần này, nếu không sẽ cho mày biết sự lợi hại của nhân dân Thiên Trạch.
Lời nói của Trương Vưu rất có ẩn ý, trà nóng là chỉ Hạ Tưởng vừa mới đến, vẫn chưa có căn cơ để đứng vững, hiện tại đang ở giai đoạn nuôi trồng thân tín, thủ hạ của mình. Mà uống rượu chính là chỉ lúc sau khi có cơ sở, lúc này mới có thể dứt khoát thi hành chính trị theo phương châm của mình. Bởi vì bên người không có ai để sử dụng, kể cả là kéo được đầu tư đến thì cũng có khả năng bị rơi lạc đi mất, không đến được đúng chỗ.
Nếu Lôi Nhất Đại không ở đây thì Vương Lăng sẽ đợi thêm lát nữa xem chỗ dựa là Hạ Tưởng mà không đến thì chắc chắn sẽ cúi đầu nhận sai, tránh voi chẳng xấu mặt nào. Nhưng hiện tại thì rõ ràng Lôi Nhất Đại muốn thay y để giảng hòa, do đó y không nghĩ tới việc nhận thua, liền tiếp tục cứng rắn đối chọi với Trương Vưu. Mà Trương Vưu thì cũng quá đáng, cũng không để lại chút mặt mũi nào cho Lôi Nhất Đại, vì thế Lôi Nhất Đại liền nổi giận, lấy ra điện thoại rồi gọi một cuộc cho Bùi Nhất Phong.
– Lão Bùi, là tôi đây, ở khách sạn Đức Khánh có người gây rối, tốt nhất là anh tới đây một chuyến. Sao? Lời của tôi như vậy anh có ra mặt không? Cái gì? Anh đang ở huyện, không thể đến được?… Kẻ gây rối là ai à? Là Trương Vưu.
Sắc mặt Lôi Nhất Đại trông rất khó coi, thở phì phì rồi ném điện thoại cho Trương Vưu:
– Cục trưởng Bùi muốn nói chuyện với cậu.
Trương Vưu cầm lấy điện thoại, vẫn với vẻ mặt đầy xấu xa, tuy nhiên giọng điệu thật ra trở nên cung kính hơn vài phần.
– Cục trưởng Bùi, là tôi, Trương Tam, đã làm cho ngài thêm phiền toái… Không phải, không phải là tôi cố ý gây rối, sau lần trước ngài lên tiếng thì tôi trở nên thành thật hơn rất nhiều, lời nói của ngài tôi đâu thể không nghe? Là một tên béo như heo đến từ Bắc Kinh, đến Thiên Trạch giương oai, còn giả mạo là bạn bè gì đó của Thị trưởng Hạ. Tôi là có tinh thần trọng nghĩa, tuân theo phép tắc người dân của thành phố Thiên Trạch, vì giữ gìn hình tượng Thiên Thạch mà nguyện ý kính dâng tâm huyết cả đời của chính mình… Vâng, vâng, không nhiều lời nữa, tôi nghe theo lời ngài, sẽ thu tay lại.
Đưa điện thoại trả lại cho Lôi Nhất Đại, Trương Vưu vẫn nói vẻ cợt nhả:
– Được, tôi là kẻ đại nhân đại nghĩa, không chấp nhặt kẻ tiểu nhân, tha cho mày một lần.
Tiếp đó, y lại cúi đầu khom lưng kính Lôi Nhất Đại một cái rồi nói:
– Chủ tịch Lôi, bữa cơm hôm nay của ngài để tôi mời, mong ngài nể mặt tôi mà nhận cho.
Ngoài miệng của Trương Vưu nghe có vẻ hay, dường như là cấp mặt mũi cho Lôi Nhất Đại, thật ra là vẫn tiếp tục chế nhạo Lôi Nhất Đại. Bởi vì sau khi y nhận được điện thoại của Bùi Nhất Phong thì mới lùi bước, nhưng lại vẫn tiếp tục nói là muốn thay Lôi Nhất Đại trả tiền bữa cơm, ngụ ý thì đây chính là một việc rất lớn nhưng nghe lời nói của Cục trưởng Bùi thì việc trả tiền ăn cơm lại là một việc rất nhỏ, có thể tính là đã cấp cho Lôi Nhất Đại một chút thể diện.
Ở mặt ngoài tỏ vẻ khách khí, nhưng thật ra ẩn ý bên trong vẫn còn ngầm có chút khinh thị.
Sắc mặt của Lôi Nhất Đại thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn nhịn được, chỉ phất tay rồi nói:
– Trương Vưu, về sau đi đường cẩn thận một chút, đừng đụng chạm loạn cả lên, ảnh hưởng đến hình tượng của thành phố Thiên Trạch.
Trương Vưu mất hứng nói:
– Chủ tịch Lôi, tôi cũng đã nhận lỗi với ngài, còn mời ngài làm khách. Còn việc này thì cũng không thể trách tôi được, vậy mà ngài lại còn nói tôi mà không chịu phân biệt phải trái gì cả, là do gã chủ động va vào người tôi mới phải chứ?
Bất kể Lôi Nhất Đại có phân biệt rõ được phải trái hay không thì ông ta cũng đường đường là ủy viên thường vụ Thành ủy, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc. Vậy mà Trương Vưu nói chuyện với ông ta không chút khách khí nào, điều này chứng tỏ rằng Trương Vưu cũng rất kiêu ngạo. Cho dù Lôi Nhất Đại chỉ là Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc thì tốt xấu gì cũng là một nhân vật ở trong Thành ủy, vậy mà không có cách nào xử trị một người như Trương Vưu. Điều này khiến cho Hạ Tưởng âm thầm đoán rằng nếu Trương Vưu đã có thể ăn to nói lớn như vậy thì chắc là quan hệ với Bùi Nhất Phong có lẽ cũng rất thân thiết, chỗ dựa của y ở trong Thành ủy là những ai vậy?
Trương Vưu là một nhân vật như thế nào?
Hạ Tưởng đầy khoan thai đi đến trước sân, đầu tiên bắt tay với Lôi Nhất Đại:
– Chủ tịch Lôi cũng ở đây? Cũng vừa khéo, ha ha…
Lôi Nhất Đại thấy đúng thực là Hạ Tưởng đã lộ diện, trong lòng khẽ động vội vã cầm lấy tay của Hạ Tưởng:
– Thị trưởng Hạ, hân hạnh, thật hân hạnh. Vị này có đúng thật là bạn của ngài không vậy?
Vương Lăng vừa thấy Hạ Tưởng liền vội vã chạy lại bên cạnh, đang muốn mở miệng để lên án mạnh mẽ Trương Vưu để Hạ Tưởng thay y lấy lại mặt mũi. Chỉ có điều không ngờ Hạ Tưởng chỉ gật đầu về phía y một cái rồi tiếp tục nói với Lôi Nhất Đại:
– Dương Uy là người bạn của bạn tôi, Vương Lăng là do anh ta giới thiệu tới, vừa mới cùng nhau ngồi ăn cơm chung.
Ngụ ý của Hạ Tưởng là giao tình với người này không tính là sâu.
Miệng của Vương Lăng đang mở ra, định nói điều gì lại không nói ra nổi, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.
Trong lòng Lôi Nhất Đại cũng hiểu rõ, giải được sự nghi hoặc trong lòng của mình. Hạ Tưởng là một người đang còn rất trẻ tuổi đã lên làm Thị trưởng, nhưng cũng không có gì là khí thịnh như tuổi của hắn chút nào, bạn bè mà hắn kết giao thì cho dù không phải là người thật sự tinh anh thì cũng sẽ không có loại người như Vương Lăng không hiểu thế sự.
Ngoài việc Hạ Tưởng nói ra ngoài miệng việc Vương Lăng không phải là bạn bè của hắn ra, thì hắn liếc mắt nhìn Dương Uy một cái, Dương Uy hiểu ý vội kéo Vương Lăng và xoay người đi ra chỗ khác.
Trương Vưu đứng ở một bên ngây ngẩn cả người, y chưa thấy qua Hạ Tưởng nhưng đối với sự thay đổi nhân sự vừa rồi của thành phố Thiên Trạch thì y phá lệ mà chú ý. Hạ Tưởng thì trên Tivi đã từng lộ mặt, liếc mắt một cái y liền nhận ra người đứng ở trước mắt chính là vị Thị trưởng mới đến nhậm chức tại thành phố Thiên Trạch – Hạ Tưởng.
Hai mắt của y đảo quanh mấy vòng, sau đó liền chủ động tiếp cận lại, vẻ mặt cười lấy lòng:
– Thị trưởng Hạ, xin chào ngài, kẻ hèn tôi là Tổng giám đốc Công ty TNHH Thương mại và Khoa học, tên là Trương Vưu.
Hạ Tưởng xoay người lại, cẩn thận đánh giá Trương Vưu vài lần.
Trương Vưu khoảng chừng 35 tuổi, mũi nhỏ, mắt nhỏ, người vừa nhìn thấy bộ dạng của y thì thấy rất buồn cười, nhưng nếu để ý kỹ thì có thể phát hiện ra bên trong ánh mắt của y có vẻ giảo hoạt, lại nhìn thấy bộ dáng gian giảo của y lúc này thì Hạ Tưởng dám khẳng định rằng đây là một người rất láu cá. Hạ Tưởng liền chủ động giơ tay cùng với y bắt tay:
– Xin chào, rất vui được gặp anh.
Hai tay Trương Vưu nắm chặt lấy tay Hạ Tưởng, lắc không ngừng:
– Thị trưởng Hạ, nhân tiện gặp mặt ở đây xin ngài cho phép tôi được làm chủ. Không đánh nhau không nhận được người thân, hôm nay tôi xin mời ngài ăn cơm, vừa lúc cũng có hạng mục đầu tư hơn trăm triệu tệ đang muốn xin ngài chỉ thị một chút.
– Hôm nay không tiện lắm.
Hạ Tưởng trực tiếp cự tuyệt lời mời của Trương Vưu, gã Trương Vưu này vừa thấy mặt mình đã đề xuất lời mời không phải là chân thành mời mọc mà là để thể hiện thái độ của y.
– Hôm nay còn không ít việc để làm, sau này có cơ hội chúng ta ngồi nói chuyện với nhau cũng được.
Trương Vưu ngượng ngùng cười:
– Đã quấy rầy Thị trưởng Hạ, xin ngài tiếp tục nói chuyện.
Y cũng không nói lời cáo biệt với Lôi Nhất Đại mà vung tay lên, mang theo mấy người bên cạnh mình rồi nghênh ngang rời đi.
Tuy rằng Trương Vưu đi khỏi cũng rất nhanh, cũng xem như khá xem trọng mặt mũi của Hạ Tưởng. Nhưng về sau Hạ Tưởng mới biết được Trương Vưu đã thay hắn và Lôi Nhất Đại thanh toán, đã lấy lòng, còn tạo ấn tượng tốt, cũng là một kẻ tinh ranh.
Lôi Nhất Đại cười ha hả:
– Vẫn là Thị trưởng Hạ lợi hại, có thể trấn áp được cục diện. Ở Thiên Trạch này thì người bình thường không thể nào đè được Trương Vưu.
Hạ Tưởng thì ngay cả Nga Ni Trần cũng có thể thu thập được, huống chi đến một Trương Vưu? Trương Vưu có thế lực đến đâu thì cũng không thể so sánh được với một đời kiêu hùng như Nga Ni Trần, trong toàn tỉnh Yến này có mấy người được như y vậy.
Đương nhiên, Hạ Tưởng cũng biết rõ so với khí thế ngút trời của Nga Ni Trần thì Trương Vưu láu cá hơn, thấy gió thổi là buông, càng là người như vậy thì lại càng lươn lẹo.
Ngay cả Trần Khiết Văn, tự mình hạn chế và thu mình lại, so với Cổ Hướng Quốc thì lợi hại hơn rất nhiều.
Tâm tư của Hạ Tưởng liền động:
– Chủ tịch Lôi hẹn bạn bè cùng ăn cơm với nhau à?
Lôi Nhất Đại hiểu rõ ý tứ của Hạ Tưởng, thuận thế nói theo:
– Cũng không có việc gì, bạn bè cũng đi rồi, nếu Thị trưởng Hạ không chê tôi thì tôi đang muốn cùng ngài uống một hai chén rượu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |