– Chị Mã cố ý phá hỏng thang máy, bị Bí thư Ngô bắt được ngay tại chỗ.
– Chị Mã? Cái gì mà chị Mã? Người nào là chị Mã?
Hạ Tưởng không kiên nhẫn khoát tay,
– Việc gì cũng ngạc nhiên vô cớ xông vào, không thấy tôi và đồng chí Dư Giai đang bàn công chuyện hay sao?
Từ Tử Kỳ mới đi theo Hạ Tưởng được khoảng 10 ngày, có hơi sửng sốt, không hiểu ngay được ý đồ của Hạ Tưởng, tại sao Thị trưởng Hạ lại không biết chị Mã? Sửng sốt đến khoảng mười giây, y mới tỉnh lại được, biết vừa rồi đã nói sai rồi, không nên nói chuyện chị Mã bị bắt ngay trước mặt Trương Dư Giai, liền xấu hổ ho khan một tiếng:
– Rất xin lỗi, Thị trưởng, vừa rồi Thị trưởng Lý gọi điện thoại đến xin chỉ thị, tôi quýnh lên, nên…
Hạ Tưởng thấy Từ Tử Kỳ dễ bảo, nên cũng không trách cứ y nhiều, tuy nhiên vẫn nghiêm khắc nói:
– Thị trưởng Lý quản lý những việc nội bộ, bảo anh ta nhìn đó mà xử lý là được rồi, tôi không có ý kiến.
Từ Tử Kỳ hiểu chỉ thị của Hạ Tưởng, liền gật đầu đi ra, lập tức gọi điện thoại cho Lý Hiểu Mẫn. Lý Hiểu Mẫn cũng vừa mới nghe tin chị Mã xảy ra chuyện, đang chuẩn bị gọi điện thoại xin chỉ thị Thị trưởng Hạ, liền nhận được điện thoại của Từ Tử Kỳ.
Từ Tử Kỳ cũng học được cách nói chuyện nửa vời:
– Thị trưởng Lý, Thị trưởng Hạ đang nghe Thị trưởng Trương báo cáo công việc, không tiện nghe điện thoại. Vừa rồi sau khi Thị trưởng Hạ nghe chuyện của chị Mã, thì không nhớ chị Mã là người nào…
Lý Hiểu Mẫn liền hiểu là cái gì:
– Cảm ơn Thư ký Từ.
– Thị trưởng Lý đừng khách sáo.
Gác máy, Từ Tử Kỳ lần đầu tiên cảm giác được tầm quan trọng của mình, chuyển lời, lời của y, đại diện cho ý kiến của Thị trưởng Hạ. Trong bộ máy của Ủy ban nhân dân thành phố, không ai tiếp xúc với Thị trưởng Hạ nhiều như y, ai muốn tìm hiểu sở thích hoặc những hỷ nộ ái ố của Thị trường Hạ, đều phải thông qua y.
Tự đắc được một lúc, bỗng nhiên lại nghĩ đến thủ đoạn chính trị xử lý việc rất nhẹ nhàng của Thị trưởng Hạ, y lại tỉnh hẳn, tuyệt đối không thể để lộ một chút kiêu ngạo hay tự mãn nào ra trước mặt lãnh đạo. Đừng thấy Thị trưởng Hạ còn trẻ tuổi hơn y, nhưng tầm nhìn chính trị chắc chắn nhạy bén hơn y, cách dùng người cũng linh động. Y có thể vì một lời của Thị trưởng Hạ mà được nâng lên một địa vị rất quan trọng, thì cũng có thể vì một lời của Thị trưởng Hạ mà quay trở về lúc ban đầu.
Từ Tử Kỳ vừa nghĩ, vừa đổ mồ hôi lạnh, càng ở gần lãnh đạo, thì càng không được kiêu ngạo, không được nóng vội, phải yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, nếu không, để Thị trưởng Hạ chán ghét y, sinh mệnh chính trị của y xem như vào chung cuộc, cả đời cũng không có ngày ngẩng đầu lên nổi.
Y lấy bút ghi vào sổ mình một câu nói mà y đã tổng kết trong kiếp làm quan trường của mình – Tuổi trẻ là bảo vật, văn bằng không thể thiếu. Năng lực để tham khảo, quan hệ quan trọng nhất.
Từ Tử Kỳ vẫn có chút kích động, Hạ Tưởng hơi lắc đầu, chị Mã bất ngờ bị bắt, hắn cũng giật mình, lại nghe nói bị bắt trong tay Ngô Minh Nghị, liền biết có trò hay để xem.
Lập trường chính trị của Ngô Minh Nghị, Hạ Tưởng cũng không rõ. Sau khi hắn đến Thiên Trạch, cũng chưa từng tiếp xúc riêng với Ngô Minh Nghị, nhưng có một sự thật hắn biết rất rõ ràng, Ngô Minh Nghị là người nhà họ Ngô.
Cũng không phải chính tông nhà họ Ngô, chỉ là bà con xa với nhà họ Ngô, vì vậy hắn có nguyên nhân để tin rằng, bất luận Ngô Minh Nghị và Trần Khiết Văn có hợp tác gì về lợi ích hay không, cũng bất luận Ngô Minh Nghị có đồng ý cùng hắn duy trì sự nhất trí bên trong Thành ủy hay không, chuyện của chị Mã, ông ta nhất định không buông tha.
Nhân vật chính trị, nếu không có chút mẫn cảm chính trị nào, thì cũng không ai có thể lên đến chức vị Phó giám đốc sở. Sau khi hắn bị kẹt trong thang máy, liền xuất hiện sự kiện chị Mã, vốn dĩ đã truyền ra một tín hiệu chính trị rất rõ ràng. Lại thêm Ủy ban nhân dân thành phố vẫn chưa tìm được ý kiến đồng nhất trong công trình nhà ở thu nhập thấp, nên ở Thành ủy ai cũng biết, lại xuất hiện một làn sóng chính trị mới rồi.
Bởi vì hai việc bên ngoài thì dường như không liên quan gì đến nhau, nhưng người cẩn trọng đều có thể nhận thấy mối liên quan trong đó. Từ chị Mã mà liên quan đến Bao Đại Quang, từ Bao Đại Quang liên lụy đến Trương Vưu, mà người thầu công trình nhà ở thu nhập thấp cũng là Trương Vưu.
Ngô Minh Nghị nếu ngay cả điều này cũng không nhận ra, thì y không còn xứng đáng làm Phó bí thư Thành ủy, cũng không đủ tư cách trở thành một thành viên của nhà họ Ngô.
Còn về phần y có phải có mưu đồ riêng của mình hay không, Hạ Tưởng mặc kệ, cũng không phí công đoán, hắn chỉ cần đạt được mục đích của mình là được.
– Đồng chí Dư Giai…
Trương Dư Giai trên 40 tuổi, tướng mạo hiền lành, quần áo ăn mặc cũng khá trẻ trung, Hạ Tưởng không tiện kêu là lão Trương, đành gọi tên,
– Thành phố Đan Thành có ý hợp tác với chúng ta để tổ chức Lễ hội du lịch văn hóa, Bí thư Vương của thành phố Đan Thành rất hứng thú với việc hợp tác với chúng ta, đưa ra ý tưởng về lễ hội văn hóa du lịch Yến Bắc Triệu Nam. Thành phố Thiên Trạch sẽ do bà phụ trách, còn cụ thể có thể để bên Đan Thành giúp đỡ. Phía Đan Thành tạm thời do Bí thư Vương làm người liên lạc…
Trương Dư Giai được phân công quản lý du lịch, cũng vì Hạ Tưởng thấy bà có thái độ làm việc cẩn thận và đối với việc làm thế nào phát triển ngành du lịch, bà cũng có kế hoạch. Tuy nhiên lúc đó Vương Tiếu Mẫn cũng chỉ nói qua, chứ không nói cụ thể phía Đan Thành sẽ do ai đảm nhiệm. Nếu thành phố Thiên Trạch do một Phó thị trưởng ra mặt, thành phố Đan Thanh chắc chắn cũng sẽ do một Phó thị trưởng đảm nhiệm.
Trước đây nói hai thành phố sẽ hợp tác tổ chức Lễ hội văn hóa du lịch như một thử nghiệm đối với Hạ An, Hạ Tưởng cũng biết có một nửa mang tính chất trêu đùa. Thư ký của Bí thư thành ủy không thể nhúng tay vào những chuyện của chính phủ, không phù hợp quy định, mà cũng có ảnh hưởng đến Vương Tiếu Mẫn, bởi nhất cử nhất động của Hạ An cũng đại diện cho hình tượng của gã.
Đối với trọng trách mà Thị trưởng Hạ giao cho mình, Trương Dư Giai cảm thấy rất vinh hạnh, liền thể hiện thái độ:
– Tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ Thị trưởng Hạ giao phó, không phụ sự tín nhiệm của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đối với tôi.
Hạ Tưởng bắt đầu sửa sang lại những văn kiện trên bàn, Trương Dư Giai thấy vậy, biết cuộc nói chuyện đã kết thúc, liền đứng dậy cáo từ, đi ra tới cửa dường như nghĩ ra gì đó, cười hỏi một câu:
– Thị trưởng Hạ, tôi có một người thân nói cũng có quen biết cậu, cô ấy có ấn tượng rất tốt về cậu, khen ngợi cậu luôn miệng.
Tâm tư của Hạ Tưởng đều tập trung vào việc làm thế nào để xử trí việc nhà ở cho người thu nhập thấp, không nghe kỹ lời Trương Dư Giai nói, liền hàm hồ đáp một câu:
– Thật không?
Trương Dư Giai cũng nhận thấy Hạ Tưởng không có hứng thú với vấn đề cô đưa ra, tuy nhiên nói cũng nói rồi, không thể rút lại nữa, liền nói:
– Vâng, cô ấy là Trương Tín Dĩnh, có lẽ cậu cũng còn chút ấn tượng.
Trương Tín Dĩnh? Trương Dư Giai đi nửa ngày rồi, Hạ Tưởng mới tỉnh ngộ lại. Trái đất cũng nhỏ thật, không ngờ Trương Dư Giai biết Trương Tín Dĩnh, hơn nữa còn có quan hệ thân thích.
Tuy nhiên ý nghĩ vừa mới lóe lên trong đầu, đã bị hắn ném sang một bên, bởi vì Bành Vân Phong đến xin chỉ thị công việc.
– Thị trưởng Hạ, có hai chuyện cần báo cáo với cậu một chút, thứ nhất là Trương Vưu qua người quen tìm đến tôi, mong cậu có thể sắp xếp thời gian đi ăn một bữa cơm cùng gã, nhưng bị tôi từ chối rồi. Thứ hai liên quan đến chuyện chị Mã cố ý phá hoại của công, bây giờ bị nhốt ở chỗ bảo vệ, mong cậu cho chỉ thị tinh thần.
Bành Vân Phong quả thật hiểu chuyện, rất biết xử lý công việc. Trương Vưu thông qua ai để tìm đến y, y không nói, có lẽ mặt mũi cũng không nhỏ, nhưng y không xin chỉ thị của Hạ Tưởng mà trực tiếp từ chối, hiển nhiên, thứ nhất đã chắc chắn Hạ Tưởng sẽ không đồng ý, thứ hai thể hiện y kiên trì đứng trên một lập trường chính trị cùng với Thị trưởng Hạ, thứ ba y cũng hiểu tâm tư của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng tuy có ý tán thưởng Bành Vân Phong, nhưng đồng thời cũng không phải vừa lòng hoàn toàn đối với việc gã suy đoán tâm tư lãnh đạo, nên cảm thấy nhất định phải phê bình một chút:
– Vân Phong, chị Mã làm hư hại của công cũng không phải việc gì lớn, nếu đã nhốt ở phòng bảo vệ, nếu không có gì nghiêm trọng, thì do phòng bảo vệ trực tiếp thu xếp là được rồi. Nếu nghiêm trọng, ông và Hiểu Mẫn ra mặt là được… Đừng phân không rõ việc lớn việc nhỏ.
Bành Vân Phong cảm thấy mơ hồ một lúc, lúc Thị trưởng Hạ nói chuyện không phải quá nghiêm túc, thậm chí trên mặt còn có ý cười, nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn. Y liền biết, có lẽ chuyện Trương Vưu mời ăn cơm, y chưa xin chỉ thị đã từ chối, làm đến mức có chút tự cho mình là thông minh rồi.
Liền vội giải thích:
– Người quen của Trương Vưu là Trưởng ban Từ…Tôi và Trưởng ban Từ cũng được xem như có quen biết, gã không tiện trực tiếp tìm cậu, nên muốn tìm tôi trước để thăm dò.
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Từ Hâm? Hạ Tưởng liền ‘ồ’ một tiếng, hỏi một câu:
– Vân Phong, ông đảm nhiệm chức Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân cũng hơn hai năm rồi, cũng khá quen biết với những người ở những phòng ban dưới, vậy Trưởng phòng nào có thể gánh được trọng trách?
Tim Bành Vân Phong không duyên không cớ chợt nhảy loạn lên…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |