Quan Trường - Quyển 9

Phần 126

Thời gian trôi qua đã lâu, đến ngay cả lão Cổ cũng không nhớ rõ lúc ấy như thế nào lại trở thành đối thủ với ông cụ nhà họ Ngô, hai người đều thấy đối phương không vừa mắt. Lão Cổ trong một lần đề bạt quan trọng, mắt thấy sẽ thuận lợi thông qua, ông cụ nhà họ Ngô đột nhiên liền chặn ngang một tay, hống hách cản trở, kết quả khiến cho lão Cổ sắp thành lại bại.

– Nếu không có lão già nhà họ Ngô, tôi đã là Phó chủ tịch quân ủy, làm một Bộ trưởng Quốc phòng cũng không thành vấn đề, về sau tôi không trả thù lão là không sai lầm rồi…

Lão Cổ uống nhiều, nói không ít chuyện cũ năm xưa, cũng khiến Hạ Tưởng biết thêm một chút về ân oán giữa những người tiền bối đồng lứa.

Đối với mâu thuẫn giữa lão Cổ và ông cụ Nhà họ Ngô, Hạ Tưởng chỉ tạm thời nghe. Vài thập niên trôi qua, đã không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến hiện tại, không cần giữ mãi không tha. Điều hắn quan tâm nhất chính là thái độ của Thủ tướng, tuy nhiên lão Cổ hiển nhiên cố ý để đó không đâu, chính là không muốn nói, hắn cũng sẽ không hỏi lại.

Trước khi chuẩn bị đi ngủ, lần lượt nhận được điện thoại của Từ Tử Kỳ và Bành Vân Phong, nói là Đổng Hiểu Minh bị đánh rất thảm, mặt mũi bầm dập, xương sườn cũng gẫy mấy cái, cái đầu tai to mặt lớn giờ trở thành giống như đầu heo, đã nằm viện, trên đường đưa đến bệnh viện, khóc lóc rối tinh rối mù, chỉ thiếu lăn lộn xuống đất. Hiện trường cũng đã được khống chế, Bí thư Trần giận tím mặt, Ủy ban Kỷ luật thành phố cũng tham gia điều tra. Nghe nói, tiền mặt không chỉ 100 ngản, dường như có hơn 200 ngàn, hơn nữa còn có rất nhiều rượu xịn thuốc xịn, nghe nói trong đó có một loại thuốc lá gọi là “Bát tứ cao độ”, giá lên tới 2000 tệ cho mỗi gói.

Cục trưởng thu nhập một tháng dưới 2000 tệ, trên xe có 200 ngàn tiền mặt, uống rượu 400 tệ một chai, rút ra thuốc lá 2000 tệ một gói tương đương với 10 tệ một điếu, là cái khái niệm gì vậy? Quan trọng là ngay lúc tiền mặt rơi lả tả xuống đất, chẳng những bị quần chúng đang vây xem cướp đi một phần, còn bị vô số người và xe qua lại đúng lúc nhìn thấy.

Lão Cổ phỏng chừng cũng bao nhiêu năm không chấp nhặt với mấy nhân vật nhỏ nhặt, Đổng Hiểu Minh cũng là xui xẻo xúi quẩy, không chịu mở to mắt ra mà nhìn, dám đụng xe lão Cổ, quả thật là chán sống rồi. Hạ Tưởng vốn cũng không hoàn toàn hài lòng đối với điệu bộ màu mè của y, nhưng thật sự vẫn chưa nghĩ ra phải xử trí với y như thế nào. Hiện tại chính y tự rước lấy phiền phức, Hạ Tưởng liền quyết định giơ lưỡi đao lên.

Vốn sau khi Hạ Tưởng đến thành phố Thiên Trạch, tính tình đã kiềm chế không ít, cố hết sức không ghét những kẻ ác như ghét kẻ thù cá nhân, nhưng khí tiết chính trực vẫn luôn ở trong xương cốt khiến hắn sau khi chính mắt nhìn thấy sự kiêu ngạo và hủ bại của Đổng Hiểu Minh, vẫn khó có thể ức chế được sự phẫn nộ trong lòng. Một cán bộ quốc gia, trong giờ làm việc bình thường mà uống rượu say đến không ra bộ dạng gì, lái xe cũng là say rượu lái xe, sau khi đi ngược chiều đâm phải xe, còn kiêu ngạo, ngông cuồng mà chửi bới nhặng xị, làm sao có thể là hình tượng của một cán bộ Đảng viên? Rõ ràng là một thổ phỉ.

Hạ Tưởng không hy vọng cán bộ dưới quyền của hắn có bao nhiêu người liêm khiết phụng sự việc công, nhưng ít ra cũng phải tự hạn chế, cũng phải giữ gìn hình ảnh ở trước mặt công chúng. Hắn thậm chí có thể dễ dàng tha thứ cho những gì Bao Đại Quang đã làm, nhưng tuyệt đối không thể chịu đựng được một người mới là Cục trưởng Đất đai cấp Cục, một điếu thuốc phải 10 tệ, một chai rượu phải bốn năm trăm tệ, chỉ lên xe mà cũng mang theo 200 ngàn tiền mặt, không phải phần tử tham ô hủ bại thì hơi lạ.

Trách không được trăm họ thường nói, một bữa ăn một con bò, dưới mông là một tòa nhà. Rất hình tượng, một chai rượu đã bốn năm trăm tệ, ăn một bữa cơm có thể dưới hai ba nghìn tệ không?

Hơn nữa thành phố Thiên Trạch lại là thành phố nghèo thứ nhất thứ hai toàn tỉnh tính từ dưới lên.

Lửa giận trong lồng ngực Hạ Tưởng càng đốt càng vượng, hắn muốn chấn hưng kinh tế thành phố Thiên Trạch, muốn một lần làm quan tạo phúc, nhưng hắn càng cố gắng, càng nhân nhượng, lại càng không thỏa mãn cái miệng rộng lớn của mấy tên tham quan ô lại.

Điều tra, điều tra Đổng Hiểu Minh đến triệt để, giết gà dọa khỉ.

Vừa lúc cũng mượn cơ hội này thử thách năng lực làm việc và mức độ trung thành của Bành Vân Phong một chút, hắn liền trực tiếp đưa ra chỉ thị tinh thần:

– Chuẩn bị đệ trình hội nghị chính phủ, đề xuất thông báo phê bình đối với Đổng Hiểu Minh, đồng thời nhấn mạnh – thân là cán bộ Đảng viên, phải nghiêm khắc tự hạn chế, hễ có hành vi tham ô hủ bại, tuyệt đối không nhân nhượng.

Lại đột nhiên dừng lại, nói ra trọng điểm.

– Thiết lập hộp thư tố cáo trong chính phủ, hoan nghênh tố cáo hành vi tham ô hủ bại của nhau, phải đặc biệt chú ý đến những nơi trọng yếu, phát hiện một, xét xử một.

Cái gọi là nơi trọng yếu chính là chỉ Cục Đất đai, cục Thuốc lá, cục Công thương là những cục lớn có thực quyền, cũng là bộ phận dễ phát sinh hủ bại nhất.

Bành Vân Phong liền lập tức nghe ra ám chỉ của Thị trưởng Hạ, nhưng vẫn lo lắng, cẩn thận mà nhắc nhở một câu:

– Thị trưởng Hạ, ngài đừng trách tôi lắm miệng, Đổng Hiểu Minh chẳng những quan hệ rất tốt với Bí thư Trần, hậu trường của ông ta nghe nói là một vị Phó chủ tịch tỉnh…

– Vân Phong, ở bên người tôi chỉ phải nhớ kỹ một điều, đi nhanh về phía trước, không cần nhìn phía sau…

Hạ Tưởng không giải thích nhiều, dùng người, thì phải dùng người thông minh điểm cái là hiểu, điểm rồi mà còn không hiểu thì sẽ không dùng. Dù sao thân là Thị trưởng, ở trong trụ sở Thành ủy, chưa bao giờ thiếu người chủ động dựa dẫm.

Đêm lạnh như nước, trên thảo nguyên cuối mùa thu, yên tĩnh như vậy, chỉ có tiếng côn trùng và ánh trăng sáng tỏ, Hạ Tưởng khó có được thời khắc thư giãn giống như thế này, lại không ngủ được, liền đi ra ngoài tản bộ.

Bạt của Lão Cổ vừa vặn ngăn cách giữa hắn và Cổ Ngọc, hiện tại đã tắt đèn, hẳn là đã ngủ, bạt của Cổ Ngọc còn sáng đèn, lờ mờ dường như còn có bóng người đang cử động, xem ra còn chưa ngủ. Nghĩ ngợi một hồi, hắn không đi về phía lều của Cổ Ngọc, lão Cổ ở giữa, nếu chẳng may lão Cổ đột nhiên chui ra, thì sẽ mất mặt.

Đi dạo vài bước ở bên ngoài, cảm thấy tâm tình thư thả hơn rất nhiều, liền quay lại bạt. Vừa mới vào, đột nhiên một bóng đen hướng hắn đánh tới. Hạ Tưởng tự nhiên khẽ vặn người, vọt sang một bên, duỗi tay ra chặn ngang ôm lấy bóng đen:

– Không được nhúc nhích.

– Cứ nhúc nhích, xem anh có thể làm gì em?

Âm thanh quen thuộc và mùi thơm quen thuộc của cơ thể lọt vào tai nhập vào mũi, không phải Cổ Ngọc thì có thể là ai?

Thân thể Cổ Ngọc vừa khẽ cựa, Hạ Tưởng không đề phòng, đã bị cô làm lảo đảo, hai người liền lăn trên mặt đất, ở chỗ tiếp xúc với nhau, Cổ Ngọc chỉ mặc một chiếc áo ngủ, bên trong lại trong suốt, cũng như không.

– Em hiện tại có tính là mỹ nhân kế không?

Cổ Ngọc không phải không có ý khiêu khích, hai mắt mê đắm, giọng nói run nhè nhẹ.

– Tính, mỹ nhân như ngọc, mưu sự như nước biển, đàn ông đều khổ sở ở cửa ải mỹ nhân.

Hạ Tưởng chỉ duỗi tay ra, cởi chiếc áo ngủ trên người Cổ Ngọc, da thịt trắng mịn như ngọc lộ ra bên trong.

Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào căn phòng, vừa lúc dừng ở trên cơ thể khỏa thân của Cổ Ngọc, đẹp như mộng ảo, khiến cả người của cô đều toả ra ánh hào quang tinh khiết. Đêm trăng, dã ngoại, sự yên lặng, Hạ Tưởng chưa bao giờ từng trải qua như thế, chỉ cảm thấy như rơi vào trong mộng.

Tiếng Cổ Ngọc như đang nói mơ:

– Chúng mình cùng nhau một đêm, được không? Có lẽ đây là lần cuối cùng em được ở cùng anh, em xuất ngoại rồi, sẽ rất khó gặp lại anh, em sẽ vô cùng nhớ anh.

Cổ Ngọc rơi lệ, cũng là lần đầu tiên cô rơi lệ ở trước mặt Hạ Tưởng, buồn và cô đơn, đẹp hơn nhiều so với pháo hoa.

Hạ Tưởng lại dùng lực siết chặt Cổ Ngọc, cảm thấy thân hình mềm mại và ấm áp của người con gái trong lòng, đã có một loại cảm giác lạnh lẽo dần dần rời xa hắn. Trong lòng hắn cũng không muốn từ bỏ, nhưng lại thật sự không thể cho Cổ Ngọc bất kỳ hứa hẹn gì. Cổ Ngọc khác Liên Nhược Hạm, cũng khác với Tiếu Giai, trong lòng cô không mang nhiều trách nhiệm nặng nề, cô muốn một cuộc sống tản mạn mà tùy ý, có lẽ giống như một đóa hoa, chỉ trong nháy mắt được rạng rỡ, vui sướng, vui vẻ, như vậy đủ rồi.

Một đêm, Hạ Tưởng và Cổ Ngọc liều chết triền miên, không ai lo sợ làm kinh động lão Cổ, trong màn đêm yên tĩnh mà trống trải, trời đất dường như hòa hợp làm một, thời gian cũng nhất thời đi xa, chỉ có hai người gắn bó vuốt ve lẫn nhau.

Trời hửng sáng, không nghĩ lão Cổ thức dậy sớm, Cổ Ngọc còn chưa kịp quay trở về bạt của chính mình, chợt nghe thấy lão Cổ ở bên ngoài nói:

– Tiểu Ngọc, đã dậy chưa?

Chết rồi, lộ rồi… Cổ Ngọc khẩn trương mặc quần áo, hướng Hạ Tưởng nhăn nhó, trong mắt đầy căng thẳng và nghi vấn. Hạ Tưởng bình tĩnh suy nghĩ, nhỏ giọng nói vài câu với Cổ Ngọc, Cổ Ngọc vội vàng gật đầu.

Lão Cổ đang ở bên ngoài thắc mắc, Hạ Tưởng liền từ trong lều đi ra, còn làm bộ trấn tĩnh mà duỗi duỗi người:

– Lão Cổ, Đổng Hiểu Minh ngày hôm qua bị ngài ném đi, có hiềm nghi tham ô nhận hối lộ trọng đại. Tôi quyết định trừng trị nghiêm hơn, tuyệt không nương tay, tuy nhiên nghe nói ông ta có Phó chủ tịch tỉnh làm hậu trường?

Lão Cổ quả nhiên bị Hạ Tưởng thành công mà đánh lạc hướng sự chú ý, liền tiến về bên cạnh Hạ Tưởng, vừa đi vừa nói chuyện:

– Phó chủ tịch tỉnh? Cậu sợ một Phó chủ tịch tỉnh? Tôi thấy cậu ngay cả Phạm Duệ Hằng cũng dám va chạm, nếu ngay cả một Phó chủ tịch tỉnh cũng có thể khiến cho cậu lùi bước, cậu không phải Hạ Tưởng mà tôi biết.

– Nhưng tôi vừa tới thành phố Thiên Trạch, không muốn làm sự tình lớn chuyện, yên ổn đoàn kết là quan trọng nhất…

– Ở cái nơi nghèo như thế này, vẫn còn yên ổn đoàn kết? Tôi thấy là một vũng nước lặng mới đúng.

Lão Cổ không biết chính là, ngay giữa lúc ông và Hạ Tưởng nói chuyện, Cổ Ngọc giống như một con thỏ nhỏ, vội vã mà chạy về bạt của mình…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 9
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 17/11/2017 22:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Bà hàng xóm tốt bụng - Tác giả The Kid
Ông Tú là một đại gia, một doanh nhân thành đạt. Trong tay ông có nhiều tiền bạc nhưng ông chỉ sống một mình, không có vợ con gì cả. Kế bên nhà ông Tú là nhà của bà Sáu Thư, bà hàng xóm này cực kỳ đối xử tốt với ông. Mỗi khi có nấu đồ ăn bà đều đem qua mời ông ăn, hoặc là sẵn sàng giúp đỡ ông những lúc ông cần. Bà Sáu cũng là người cô đơn, không có chồng con gì cả và chỉ biết làm bạn với ông Tú. Ông Tú rất thích những cô gái trẻ đẹp, ông thường dẫn mấy cô nàng hot girl về nhà ông chơi. Chính bà...
Phân loại: Truyện nonSEX
Đạo mộ bút ký – Quyển 7
Phần 60 Lúc này tôi liền hiểu ngay ra ý của Tiểu Hoa, nhất thời bản thân vẫn không tài nào tin được. Thứ mà hắn chuẩn bị cho tôi chính là mặt nạ của Chú Ba tôi. Hắn không phải muốn bảo tôi dùng thuật dịch dung đấy chứ. Là hắn muốn tôi đeo nó lên. Tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng thán phục Tiểu Hoa, hắn ở cách tôi cả nghìn dặm mà vẫn biết được hoàn cảnh của tôi hiện giờ, hơn nữa còn phán đoán rất chuẩn xác, hắn biết dù tôi có cố gắng thế nào trong việc dựa vào các mối quan hệ thì chuyện cũng không thể cứu vãn được. Thế lực...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Đạo mộ bút ký
Long Nhất Pháp Sư – Quyển 3
0 “Không phải” Hắc ám chi thần nhún vai đáp rất nhanh, hành động nhún vai này không sao thoát khỏi mắt Long Nhất. “Không phải ngươi vậy thì là ai? ” Long Nhất nhíu mày hỏi. Ai lại có cái bản lĩnh kinh người như vậy. Một nền ma pháp văn minh phát triển như Thánh thành lại bị nguyền rủa, phải biết rằng đó không phải là nguyền rủa một người mà là cả một tòa thành. “Không biết. ” Hắc ám chi thần trả lời rõ ràng. “Không biết? Ngươi là Hắc ám chi thần, như thế nào lại không biết? ” Long Nhất liếc nhìn hỏi, tại thế gian này lại có chuyện mà thần...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Truyện sắc hiệp Tuyển tập Long Nhất Pháp Sư

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng