Thật ra với cách nghĩ của Trần Khiết Văn, bà cũng không muốn quá cứng nhắc với Hạ Tưởng trong chuyện này, nhưng lời phát biểu vừa rồi của Hạ Tưởng khiến bà không vui, bà cũng không muốn cho Hạ Tưởng vui vẻ. Cũng không thèm quan tâm đến sự hàm súc và nghệ thuật lãnh đạo nữa, trực tiếp phủ quyết.
– Tôi tán thành cả hai tay.
Hạ Tưởng không hề buồn bực, vẻ mặt mỉm cười, giơ hai tay lên thật.
Cũng không biết trong hồ lô của Thị trưởng Hạ bán thuốc gì, trong lòng Trần Khiết Văn nghi hoặc không hiểu, lẽ nào hắn còn cho rằng có khả năng thông qua được biểu quyết? Nên tỉnh lại đi, người trẻ tuổi, đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa.
– Giúp đỡ doanh nghiệp tư nhân là chuyện tốt, đề nghị của Thị trưởng Hạ rất tốt, chắc chắn có thể mang lại hình tượng mới cho Thiên Trạch, tôi hoàn toàn tán thành.
Ngô Minh Nghị tán thành cũng đã nằm trong dự kiến, y phần lớn trong các việc lớn đều đi sát theo bước chân của Thị trưởng Hạ.
Nếu nói sự ủng hộ của Ngô Minh Nghị đều nằm trong dự đoán của mọi người, thái độ tiếp theo của Bì Bất Hưu khiến mọi người đều mở rộng tầm mắt, đặc biệt là Trần Khiết Văn, kinh ngạc đến nỗi suýt chút nữa đứng lên giáp mặt chất vấn Bì Bất Hưu bị phát điên hay sao, tại sao lại tán thành đề nghị của Thị trưởng Hạ.
Bì Bất Hưu cũng lười liếc mắt, dường như đang suy nghĩ nhiều lắm, nhưng lời nói ra lại khiến mọi người trợn mắt há miệng:
– Ủy ban nhân dân thành phố đề ra chính sách giúp đỡ mười doanh nghiệp tư nhân là việc lợi nước lợi dân, vì sao không ủng hộ? Không ủng hộ tức là không muốn vực dậy nền kinh tế Thiên Trạch, tôi hoàn toàn ủng hộ.
Thượng Hào vốn dĩ đang cười thầm vì lời phát biểu vừa rồi của Hạ Tưởng, Bì Bất Hưu vừa lên tiếng, miệng của y liền há to, vẻ mặt kinh ngạc rất buồn cười, giống như ăn phải cái gì đó không thể tiêu hóa nổi vậy. Y cứ ngẩn mặt nhìn Bì Bất Hưu, vẻ mặt không thể tin nổi – lão Bì làm sao vậy, là quá hồ đồ hay uống nhầm thuốc?
Bì Bất Hưu đương nhiên không hồ đồ, càng không phải uống nhầm thuốc, lão hoàn toàn tỉnh táo. Chỉ có điều sau khi phát biểu, vẻ mặt rất sâu lắng, lại dường như rất thần bí làm người khác khó hiểu.
Trong lòng Trần Khiết Văn chợt cảm thấy bất ổn.
Còn chưa kịp suy nghĩ nguyên nhân sâu xa bên trong, Dương Kiếm liền lên tiếng:
– Chỉ cần là những chính sách có lợi cho sự phát triển của nền kinh tế, lập trường của tôi là ủng hộ mạnh mẽ.
Sự ủng hộ của Dương Kiếm là một việc hoàn toàn biết trước được, không ai kinh ngạc. Sau Dương Kiếm, chính là Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Cục trưởng Công an Bùi Nhất Phong. Bởi vì có sự phản bội đột ngột của Bì Bất Hưu, thái độ của Bùi Nhất Phong liền trở nên rất quan trọng, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người gã.
Bùi Nhất Phong thu hồi vẻ mặt khác thường, nghiêm trang nói:
– Qua suy xét kỹ lưỡng, tôi cho rằng sự đi lên của nền kinh tế không thể thoát khỏi sự ủng hộ về mặt chính sách. Thị trưởng Hạ dũng cảm gánh trọng trách, có gan làm mới, chúng ta nhất định phải đứng sau lưng anh ấy, giúp đỡ anh ấy một tay. Tôi ủng hộ một phiếu.
‘Bộp’ một tiếng, cây bút máy trong tay Trần Khiết Văn rơi xuống bàn, mực bắn tung tóe lên quần Hạ Tưởng. Cũng may Hạ Tưởng mặc quần đen nên màu sắc không quá rõ ràng. Hạ Tưởng nhận thấy rồi, nhưng Trần Khiết Văn không hay biết gì, bà đầy kinh ngạc nhìn Bùi Nhất Phong, vẻ kinh ngạc trong lòng không thể nào hình dung được. Bùi Nhất Phong tại sao lại ủng hộ Thị trưởng Hạ?
Tại sao như vậy? Hạ Tưởng đã làm thủ đoạn gì sau lưng, khiến Bì Bất Hưu và Bùi Nhất Phong từ trước đến nay rất thân thiết với bà đều lần lượt lâm trận quay giáo, hơn nữa trước đó cũng không hề nói năng gì, thủ đoạn rất kinh người.
Vừa rồi còn tưởng Hạ Tưởng chẳng qua cũng chỉ suy nghĩ như vậy thôi. Bây giờ nghĩ lại mới biết đằng sau nụ cười vô hại của Hạ Tưởng, cũng có những bày mưu tính kế, đối nhân xử thế không ai biết được.
Không chỉ có Trần Khiết Văn thất thố, Hứa Phàm Hoa lúc nãy còn dương dương tự đắc vẻ mặt cũng kinh ngạc vô cùng, tại sao lại thế này? Tại sao ngay cả Bí thư Trần cũng không khống chế nổi cục diện? Tại sao có khả năng cả Bì Bất Hưu và Bùi Nhất Phong đều chuyển hướng sang ủng hộ Thị trưởng Hạ?
Tiếp theo vốn dĩ nên là Từ Hâm lên tiếng, nhưng dưới tình thế cấp bách không khống chế được, Hứa Phàm Hoa lại giành lên tiếng trước:
– Tôi phản đối, mọi người không cần quá vội vã tỏ thái độ, nên thận trọng suy nghĩ lại, đừng chịu sự kích động của người khác, càng không nên đưa ra những quyết định trái với lương tâm.
Trong sự hoảng loạn, lời phát ngôn của gã rõ ràng mang theo khuynh hướng cá nhân và công kích.
– Đồng chí Phàm Hoa, nói chuyện phải chú ý hoàn cảnh và sự ảnh hưởng, mỗi người đều có sự phán đoán của riêng mình, lúc phát biểu ông đừng để khuynh hướng cá nhân của mình thể hiện quá nghiêm trọng.
Từ Hâm bất mãn nhìn Hứa Phàm Hoa, rất không vui với việc gã giành phát biểu trước. Trong chốn quan trường trước những trường hợp trang nghiêm đều rất chú trọng đến thân phận và thứ tự:
– Đề nghị của Thị trưởng Hạ vốn dĩ rất có lợi cho sự phát triển kinh tế của Thiên Trạch, có lợi cho những doanh nghiệp tư nhân có thực lực có hy vọng bước ra khỏi Thiên Trạch, hòa nhập với tỉnh, tại sao không ủng hộ? Tôi ủng hộ cả hai tay.
Thường Hào rốt cuộc không nhịn nổi nữa, loạn rồi, loạn rồi. Mấy việc trước đây Từ Hâm đều đi theo Bí thư Trần, bây giờ gã và Bì Bất Hưu, Bùi Nhất Phong cùng nhau phản bội, rốt cuộc là nơi nào không ổn. Tại sao vừa rồi còn tận lực phản đối những người Thị trưởng Hạ đề bạt, chớp mắt, lại kiên định đứng cùng một phía với Thị trưởng Hạ? Ngay cả y nhiều năm cùng làm việc với Bì Bất Hưu, Bùi Nhất Phong, Từ Hâm cũng không hiểu ba người bọn họ, là sợi dây thần kinh nào chạm mạch.
Không phải y không biết, mà là lòng người biến hóa quá nhanh.
Thường Hào liền giơ tay lên tiếng:
– Lời nói vừa rồi của Phàm Hoa cũng đúng, mọi người hãy bình tĩnh suy nghĩ lại, thử xem liệu bản thân mình có phải đứng trên lập trường công tư phân minh, liệu có phải có lợi ích cá nhân bên trong hay không, không nên vội vã tỏ thái độ.
Hạ Tưởng thấy Thường Hào đi quá đà, hơn nữa giọng điệu lại không đúng lắm, liền trầm mặt:
– Thường Hào, có phải tỏ thái độ gì hay không còn chưa đến lượt ông chủ trì, chú ý thân phận của mình.
Mặt Thường Hào lập tức đỏ lên, bối rối, không còn cách nào khác. Hạ Tưởng là Thị trưởng, thông thường Hội nghị thường vụ không phải Bí thư chủ trì mà là Thị trưởng chủ trì, thứ tự của y trong Ủy viên thường vụ cũng không phải top đầu, thật sự không đến lượt y lên tiếng, liền cười ngượng ngùng:
– Rất xin lỗi Thị trưởng Hạ, tôi nói sai rồi.
Lần đầu tiên thấy Thị trưởng Hạ phê bình người khác trước mặt nhiều người, mặt nghiêm khắc, ánh mắt toát ra sự uy nghiêm khiến không ít người trong lòng cả kinh, không khỏi thu hồi tâm trạng khinh thường. Thị trưởng Hạ dù có trẻ tuổi, hắn cũng đường đường là Thị trưởng, là một nhân vật đứng thứ hai có quyền quyết định đối với toàn bộ Thiên Trạch, ai dám coi khinh hắn, sớm muộn cũng chịu thiệt thòi.
Bí thư quận ủy quận Đông Kiều Hồ Vĩnh Siêu gật đầu với mọi người, sau đó mới nói:
– Có tranh luận là chuyện tốt, mỗi chính sách ra đời đều đi kèm với tranh luận và cãi vã, ra đời trong sự hoài nghi. Thường những chính sách ra đời trong sự tranh luận càng gay gắt, ảnh hưởng của nó về sau này lại càng lớn.
Nghe lời lão nói có lẽ là phiếu ủng hộ rồi, không ngờ tiếp theo lại chuyển đề tài,
– Nhưng cụ thể với thành phố Thiên Trạch mà nói, có khi bước chân quá nhanh, lại mang lại hậu quả nghiêm trọng. Cá nhân tôi cho rằng chính sách của Thị trưởng Hạ không phải không thể thực hiện, mà phải chậm rãi. Hoặc là nói, trước tiên nên nâng đỡ năm doanh nghiệp? Phát biểu của tôi đã xong, không ủng hộ cũng không phản đối, xem như phiếu trống.
Tình hình này đã có năm người ủng hộ, lại có một người bên cạnh Trần Khiết Văn bỏ phiếu trống, cũng tương đương với một đòn cảnh cáo với Trần Khiết Văn.
Đả kích quá lớn.
Tuy không thể lấy một lần thắng bại để luận anh hùng, nhưng tất cả mọi người đều có thể nhận thấy được, sự kinh ngạc trên mặt Trần Khiết Văn, sự phẫn nộ và khó hiểu không thể giả vờ được. Có thể chứng minh, thế cục đột biến hôm nay, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Bí thư Trần.
Ở thành phố Thiên Trạch, Bí thư Trần vẫn nắm đại cục trong tay, hai ba năm nay không hề có ai lay động quyền uy của bà. Mọi người trong Thành ủy đều âm thầm nói bà là một con muỗi, bởi vì bình thường đừng thấy một con muỗi không là gì, nếu bị đốt một cái thật sự rất khó chịu. Đồng thời ý nghĩa hàm ẩn là, chỉ có muỗi mẹ mới đốt người.
Mấy năm nay mọi người tuy rằng đều lo lắng bị muỗi đốt, cũng may bà cũng không dễ dàng đốt người, chỉ có điều lúc nào cũng bay qua bay lại ong ong bên tai người khác để nhắc nhở họ quyền uy của bà không dễ dàng xâm phạm. Không ngờ, một Thị trưởng Hạ nhậm chức hai tháng, lúc nào cũng ôn hòa, khiêm nhường, đột nhiên lại ra tay đập con muỗi này, lẽ nào không chịu nổi tiếng ong ong thị uy của nó nữa rồi?
Điểm khác với thành phố Lang còn có phe trung gian là, thành phố Thiên Trạch gần như không có phe trung gian – Ngoại trừ Lôi Nhất Đại, lão tuy là Ủy viên thường vụ, nhưng thực quyền lại nhỏ nhất, tính tình lại có chút cổ quái – không phải bảo thủ thì là cấp tiến, không có người cùng phe. Vì vậy sau khi nhóm người Bì Bất Hưu tỏ thái độ, Dương Kiếm kinh ngạc thì không cần phải nói, ngay cả Lôi Nhất Đại cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lão trợn mắt, nhìn mọi người cả nửa ngày, muốn giơ tay phát biểu, lại ý thức được vẫn chưa đến lượt lão phát biểu, liền nhìn về phía Trần Thiên Vũ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |