Trong vòng 3 ngày, mặc dù tiếp không ít người nhưng trong mắt hắn không có mấy người thực sự có thể dùng được. Muốn xây dựng thành viên nòng cốt của chính mình thật cũng không dễ dàng. Hơn nữa Thị trưởng Hạ dùng người cũng khá soi mói. Trước mắt mà nói, lọt vào mắt hắn cũng không được nhiều, chỉ có Dương Kiếm, Trần Thiên Vũ, Bành Vân Phong, Lý Hiểu Mẫn và Từ Tử Kỳ. Còn có một người chưa từng gặp mặt Lưu Nhất Cửu, nhân sĩ dân gian chính là Trương Vưu.
Tuyết đọng trên đường đã tan hơn nửa, vì là đường cao tốc, về cơ bản tốc độ xe không chậm. Hạ Tưởng nhìn ngoài cửa sổ xe ngắm nhìn cảnh vật xám trắng của mùa đông, bỗng nhiên liền nhớ khi mới tới có người tới ngỏ ý muốn dựa vào hắn – Kỷ Phong Thanh.
Không giống với những người khác vừa có khuôn mặt tươi cười lại vừa nịnh bợ, lúc Kỷ Phong Thanh đến báo cáo công tác – y là trưởng phòng tin tức văn phòng Thành uỷ. Bởi vì Trần Khiết Văn không có mặt ở Thành uỷ, Thị trưởng Hạ liền tạm thời phụ trách toàn bộ. Thành uỷ có vấn đề gì phải xin chỉ thị của hắn, đương nhiên điều kiện tiên quyết phải là việc hệ trọng – sắc mặt xem ra không tốt lắm, dường như rất xấu hổ. Hơn nữa công việc y báo cáo toàn là chuyện vặt vãnh, vừa nhìn đã biết là thừa cơ tới để biểu thị lòng trung thành với Thị trưởng.
Kỷ Phong Thanh 45 tuổi, mặc một bộ Tôn Trung Sơn màu xám, mang một cặp kính đen, tóc trên đầu bạc không ít, hơn nữa còn hơi lộn xộn. Nhìn cái kính đen cũng phải vài năm, một bên đã hỏng phải dùng băng keo dán lại trông có vẻ như chỉ chạm một cái là rơi xuống.
Hạ Tưởng biết chính xác ý đồ y đến báo cáo nhưng không nói ra. Chỉ nhìn qua bản báo cáo của Kỷ Phong Thanh. Xem ra cũng không tồi, vừa nhìn liền thấy rất kinh ngạc bởi vì báo cáo của người ta đều là đánh máy, chỉ có báo cáo của y tất thảy từng chữ từng chữ đều được viết bằng bút máy. Hơn nữa chữ viết lại rất đẹp, có vẻ như thư pháp. Đồng thời nội dung bản báo cáo cũng rất văn vẻ, không phải lối hành văn chuyên dụng tẻ ngắt của chính quyền.
Hạ Tưởng liền lập tức đối với Kỷ Phong Thanh có chút xem trọng, mời y ngồi xuống.
Kỷ Phong Thanh sau khi ngồi xuống, đầu tiên là giới thiệu qua vài câu về bản thân, sau đó lại ấp úng nói:
– Bí thư Hạ, ngài sau này thấy tôi có chỗ nào hữu dụng, cứ việc nói. Tôi bản lĩnh khác thì không có, nhưng viết một báo cáo đánh một bản thảo gì gì đó sẽ làm được.
Nếu nói y xưng hô theo chức vụ Thành uỷ của Hạ Tưởng cũng coi như chấp nhận được. Nhưng mới bắt đầu liền bảy tỏ lòng trung thành, hơn nữa còn nói trắng ra như vậy thì không phù hợp phép tắc trong quan trường. Hơn nữa lại biểu hiện không khôn ngoan trong cách ứng xử. Nếu là thị trưởng khác cầm chắc sẽ xem thường y một chút. Đừng nói trọng dụng y, dám chắc sẽ vứt y vào xó nào đó không trọng dụng nữa. Ai cũng sẽ không trọng dụng một người ngay cả tiếng quan cũng nói không tốt làm thủ hạ. Bởi vì trên quan trường kiêng kị nhất chính là không giữ miệng. Chẳng những không nên nói lời không thể nói, dù cho một câu nói không đúng cũng có thể huỷ diệt tiền đồ cả đời.
Hoạ từ miệng mà ra.
Hạ Tưởng còn đỡ, bên mình không có mùi của quan liêu, nhưng cũng không kìm nổi cười, hắn chỉ nói mấy câu liền đuổi Kỷ Phong Thanh đi. Hắn sẽ không có ấn tượng không tốt với Kỷ Phong Thanh, nhưng cũng sẽ không trọng dụng anh ta. Kỷ Phong Thanh ngay cả phép tắc cơ bản nhất trong quan trường cũng không hiểu, có thể sinh tồn trong quan trường tới hiện tại, hơn nữa còn đảm nhiệm chức vụ Trưởng phòng Tin tức – tuy chỉ là cấp phòng, cán bộ cấp phòng 45 tuổi, về cơ bản cũng là hết thời – cũng là kỳ tích. Chủ yếu nhất là trong dự tính thành viên tổ chức của hắn không có chỗ của Kỷ Phong Thanh.
Kỷ Phong Thanh trước lúc đi ra, trong anh mắt có chút đượm màu thất vọng. Hạ Tưởng cũng không để ở trong lòng, không phải hắn ở trong quan trường lâu thì nhìn quen ân tình nóng lạnh, mà là giới quan lại địa phương này, không cần mềm lòng. Nâng đỡ một người không có năng lực, không phải giúp anh ta mà là hại anh ta bởi vì anh ta vừa lên sẽ trở thành bia ngắm.
Sau này trong lúc nói chuyện, Bành Vân Phong vô tình nói đến Kỷ Phong Thanh, liền nói đã gặp Kỷ Phong Thanh rồi. Vốn Kỷ Phong Thanh từ lúc 33 tuổi đã lên đến trưởng phòng. Lúc đó xem như một lần nở mày nở mặt. Nhưng sau đó cất nhắc tới Phó cục trưởng, nói sai ngay một câu nói bị lãnh đạo lúc đó không thích, y liền bỏ lỡ một cơ hội đề bạt vô cùng tốt.
Cũng là Kỷ Phong Thanh rảnh quá không có việc. Không biết sao lại nói ra câu: “Thư ký làm việc lớn, lãnh đạo làm việc nhỏ”.
Bởi vì đều là thư ký sắp xếp tốt các công việc, sau đó lãnh đạo tham dự hội nghị ký tên một cái nói là làm xong. Trên thực tế công tác hậu đài, nhiệm vụ thảo bài phát biểu đều là do thư ký làm – kết quả câu nói đó truyền ngay tới tai Bí thư Thành uỷ, Bí thư Thành uỷ cũng rất mất hứng mà nói một câu:
– Nói lung tung.
Một câu nói chôn vùi 10 năm tiền đồ của Kỷ Phong Thanh.
Về sau có mấy lần lên chức, đều có đối thủ nhắc lại lời nói của bí thư cũ năm đó, kết quả là lần lượt bị người thế chỗ. Cho đến sau khi Bí thư Trần nhậm chức, Kỷ Phong Thanh mới lại lần nữa có thêm một cơ hội.
Một lần Ủy ban kỷ luật thành phố kết hợp với Đảng ủy Công an tiến hành hoạt động thu thập bài viết về những đề xuất thanh liêm chống tham nhũng. Kỳ thực chủ ý không phải thật sự muốn nghe ý kiến cán bộ quần chúng, mà là chạy theo hình thức, đồng thời muốn kiếm tiền. Đại bộ phận mọi người trong lòng đều biết, liền hết lời ca tụng. Kết quả là Kỷ Phong Thanh thành thật, viết ra thực tế đem những hiện tượng hủ bại của thành phố Thiên Trạch, những trao đổi tiền quyền cùng với đủ loại chuyện bất chính đều viết ra hết. Còn đưa ra mười tám đề xuất chống tham nhũng, đặc biệt trịnh trọng ký tên, sau đó trình lên.
Kết quả lúc xem xét, Bì Bất Hưu nhìn báo cáo của Kỷ Phong Thanh trước, đầu tiên là trầm trồ khen ngợi:
– Chữ đẹp.
Sau khi nhìn nội dung, vẻ mặt u ám:
– Đây là người thế nào?
Vẻ mặt của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, người cấp dưới ai không ngầm hiểu.
Quan trọng còn có Bùi Nhất Phong cũng rất sửng sốt, sau khi nhìn vẻ mặt chế giễu:
– Rõ ràng mạch lạc, là một nhân tài. Còn liệt kê ra 18 điều, tôi thấy gọi anh ta là Kỷ Mười Tám được rồi.
Kỷ mười tám trở thành biệt hiệu từ đó.
Về sau lúc đề bạt một chức Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, ban Tổ chức cán bộ liền đưa Kỷ Phong Thanh lên, Trần Khiết Văn nhìn thư pháp Kỷ Phong Thanh vuông vắn cũng rất hài lòng, liền định bụng chỉ định tên anh ta. Bì Bất Hưu và Bùi Nhất Phong sau khi nghe nói, liền đưa ra bài báo năm đó giao cho Trần Khiết Văn. Lại nhắc tới danh ngôn năm đó. Trần Khiết Văn sau khi hiểu ra, cũng cười:
– Kỷ Mười Tám…có ý nghĩa. Lo cho nước cho dân là tốt, nhưng phải phân rõ nặng nhẹ. Ở trong mắt anh ta, lãnh đạo cũng không làm chuyện lớn, vậy để anh ta đi làm việc lớn là được rồi.
Một khi Bí thư Thành ủy mở lời vàng ngọc, Kỷ Mười Tám thành người không biết phân rõ nặng nhẹ, ai còn cất nhắc đề bạt anh ta nữa? Bởi vậy, Kỷ Phong Thanh làm trưởng phòng từ 33 tuổi cho đến 45 tuổi, 12 năm giẫm chân tại chỗ.
Chỉ vì một câu nói bậy năm đó liền bị quy tắc ngầm của quan trường áp chế 12 năm. Kỷ Phong Thanh là sinh viên ưu tú tốt nghiệp trường Thanh Hoa. Thời trẻ còn có nhiều tác phẩm in trên báo chí, đã từng có bút danh ở thành ủy Thiên Trạch. Chỉ tiếc, anh ta hiện tại đã bị quan trường tôi luyện luôn sợ hãi rụt rè. Chẳng những đã không còn tài văn chương, cũng không có dũng khí.
Hạ Tưởng nghe Bành Vân Phong xét đoán từng việc của Kỷ Phong Thanh cũng chỉ cười trừ, vẫn chưa để ý tới. Quan trường chính là nơi rèn luyện con người. Thông cảm một người sẽ không giúp cho anh ta tiến bộ gì thêm, hơn nữa hắn còn có rất nhiều chuyện đại sự phải mang, liền chẳng mấy chốc vứt bỏ khỏi đầu.
Hạ Tưởng cũng thật không ngờ là, chính vì vẻ bất lực và lỗi thời của Kỷ Phong Thanh, trong một sự kiện đã làm ra hành động vĩ đại khiến cho người ta kính phục. Mà còn trở thành mồi lửa chỉnh đốn bầu không khí quan trường thành phố Thiên Trạch, khiến cho giông tố càng ngày càng nghiêm trọng.
Hơn nữa sau việc đó khiến hắn vô cùng đau đớn, nghĩ lại trên cách dùng người của mình.
…
Tới Bắc Kinh rồi, Hạ Tưởng tới biệt thự Liên Nhược Hạm trước, gặp mẹ con Liên Nhược Hạm. Liên Hạ cao lớn, cũng đã tự có chút chủ kiến, cũng không dựa vào Hạ Tưởng như trước kia. Chỉ cho hắn bế ôm một cái, bỏ chạy sang bên đọc sách. Liên Hạ thích đọc sách, thường xuyên ngồi nửa ngày bất động, cũng khó có được tuổi còn nhỏ như nó mà có thể ngồi được thế.
Ban ngày ban mặt, cũng không có cách cùng Liên Nhược Hạm ôn tồn, hai người chỉ nói chuyện. Mùa đông, trong phòng lại ấm áp như mùa xuân. Hệ thống sưởi ấm rất tốt, phòng lạnh nhất cũng chỉ khoảng chừng 22 độ, rất thoải mái. Liên Nhược Hạm cũng chỉ mặc một chiếc áo bó ôm sát. Bởi vì nguyên do gần đây có tập thể dục thêm, bụng dưới càng phẳng, hai chân càng thêm thẳng tắp. Nhất là đồ ôm sát càng có sức hấp dẫn chết người đối với đàn ông. Hơn nữa độ nóng trong phòng khá cao, Hạ Tưởng cảm thấy khô miệng, khô lưỡi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |