Hội nghị Hội đồng nhân dân vừa kết thúc, Thị trưởng Hạ liền quay về phòng làm việc của Thị trưởng, đóng cửa không ra ngoài, cũng không biết là đang bận việc gì. Bí thư Trần cũng đang ở bệnh viện bất chợt tỉnh lại, nhìn thấy Bì Bất Hưu, Bùi Nhất Phong, Từ Hâm. Hứa Phàm Hoa vội vã gọi điện thoại về tỉnh, nghĩ trước tiên phải san bằng đường đi, cuối cùng đỡ phải chịu tiếng xấu thay cho người khác, vết ô quá lớn thì dễ bị cưỡi cổ, muốn ngóc đầu lên e cũng rất khó khăn.
Buổi tối Thường Hào mời phóng viên Nguyên Dã đến ăn cơm, trong bữa tiệc, khi phóng viên đã uống đến mức bảy tám phần say, y rất nhiệt tình cùng chụp ảnh chung với phóng viên Nguyên Dã, hơn nữa còn để cho người ta chụp một lúc hơn 10 tấm. Nguyên Dã cứ nghĩ rằng Thường Hào trân trọng cất nhắc y, cho nên cũng nhiệt tình phối hợp cùng, không những thế mà còn cao hứng như hoa nở, do không biết còn bảo thợ chụp ảnh chụp rõ những phụ tùng hàng hiệu trên người y như: quần áo, đồng hồ và giày. Nhẩm tính sơ sơ cũng đã gần cả trăm ngàn nhân dân tệ…
Hai ngày sau, Nguyên Dã chưa nhận được thù lao mình muốn để rời khỏi thành phố Thiên Trạch, đồng thời còn ghi thù hận trong lòng với Thường Hào, thề về sau mà có cơ hội, nhất định sẽ trả lại. Thường Hào cũng thật không ngờ, Nguyên Dã sau này quả nhiên quay lại thật còn khiến y bị đo ván.
Nguyên Dã vừa mới bước chân đi, Bí thư Trần sau khi khỏi bệnh cũng vội vã xuất viện. Vừa ra viện, ngay lập tức đã lấy quyền uy của Bí thư, tuyên bố tổ chức hội nghị công việc bí thư, thảo luận giải quyết hậu quả.
Tất cả mọi người đều biết, thời cơ so đo cao thấp đã đến gần rồi…
Trong khoảng thời gian Trần Khiết Văn nằm viện, Hạ Tưởng cũng có đến thăm một lần, lúc ấy không có người ngoài, hai người nói chuyện phiếm với nhau về việc làm cách nào có thể truy cứu trách nhiệm của những người liên quan.
Thái độ của Trần Khiết Văn là, Hứa Phàm Hoa phải làm bản kiểm điểm trước Thành ủy, tổ chức một cuộc kiểm tra sâu rộng. Người chịu trách nhiệm chính trong vụ tai nạn giao thông chính là Điền Tinh Vận, Nhưng Điền Tinh Vận bị gãy mất một chân, tạm thời bị khai trừ công chức. Bí thư Huyện ủy huyện Bào Mã Biện Hữu Thủy, Chủ tịch huyện Trương Hoà Hưng bị xử phạt cảnh cáo, về phần Phạm Minh Vĩ lại không được nhắc đến, gã quay về huyện Bào Mã quản hạt, Thành ủy không tiện trực tiếp đưa ra ý kiến.
Lấy ý tưởng của Trần Khiết Văn, quyết định của cô đưa ra cũng nhượng bộ y rất nhiều. Đó là kết quả từ cuộc thảo luận của Bì Bất Hưu, Bùi Nhất Phong và Từ Hâm, cũng chính là Hạ Tưởng muốn nhân sự kiện này uy hiếp đến Tỉnh ủy, nên bất đắc dĩ tỏ ra thỏa hiệp. Bởi vì phía Trần Khiết Văn, Thành ủy đã đưa ra quyết định trên, một khi công bố sẽ đưa danh vọng của cô lên cao vút, là do cô chữa lợn lành thành lợn què, cuối cùng bản thân phải lo thu dọn tàn cục, chẳng khác nào gậy ông đập lưng ông.
Nhất là đối với sự xử phạt của Biện Hữu Thủy và Trương Hữu Hưng, khiến không ít người bất mãn, sau này còn ai một lòng cống hiến với cô? Đối với người ngoài, cô đã để lại ấn tượng là kẻ ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván.
Nhưng Hạ Tưởng lại không đồng ý!
Đối với ý kiến xử trí Biện Hữu Thuỷ và Trương Hoà Hưng, Hạ Tưởng không có phát biểu bất kỳ ý kiến gì, nhưng đối với hình phạt của Hứa Phàm Hoa và Điền Tinh Vận… hai người đều là những kẻ chịu tội thay, hắn biết rõ, tuy nhiên chỉ có thể xem Điền Tinh Vận gặp chút trục trặc mà thôi… bởi vì hắn cho rằng phạt quá nhẹ, nên hắn đề ra muốn đem vấn đề của Hứa Phàm Hoa báo cáo lên Tỉnh ủy, và còn muốn một lần nữa điều chỉnh sự phân công Phó thị trưởng trong nội bộ ở Ủy ban nhân dân thành phố, đem toàn bộ quyền quản lý của Hứa Phàm Hoa giao cho Dương Kiếm và Lý Hiểu Mẫn.
Trần Khiết Văn kiên quyết không đồng ý, hơn nữa giọng điệu cứng rắn, mạnh mẽ, thậm chí đứng ra tuyên bố không sợ Hạ Tưởng đem sự việc báo cáo lên Tỉnh ủy, cuối cùng hai người đều không vui mà bỏ đi.
Sau khi Hạ Tưởng từ bệnh viện trở về, lập tức điều chỉnh nhiệm vụ của Hứa Phàm Hoa, phân công việc quản lý phòng phúc lợi, viện dưỡng lão giao của y cho Dương Kiếm, đồng thời yêu cầu Dương Kiếm cần phải làm tốt công việc ở phòng phúc lợi và trạm thu nhận, ngăn chặn phát sinh sự việc thu dọn hiện trường.
Hứa Phàm Hoa không phục, cũng không biết như thế nào, đột nhiên có sức lực, theo lý lẽ mà dành bằng được, không chịu buông tay. Thị trưởng Hạ nổi giận, trực tiếp quyết cưỡng ép thông qua quyết định:
– Điều chỉnh toàn bộ bộ máy lãnh đạo chính quyền, nếu như cảm thấy quá trình phân công công tác của tôi có chỗ nào không hợp lý, các đồng chí có thể phản ánh tình hình lên cấp trên.
Nói như vậy, sự điều chỉnh công việc bên trong bộ máy chính quyền có thể lớn hay nhỏ, nhưng bình thường đều sẽ trưng cầu ý kiến Bí thư, biểu thị sự tôn trọng quyền hành của Bí thư. Hạ Tưởng lần đầu tiên trong hội nghị chính quyền tỏ ra cứng rắn, mạnh mẽ như vậy, khiến cho Hứa Phàm Hoa sượng mặt, bất mãn vô cùng.
Hạ Tưởng là Thị trưởng, không sai, nhưng hắn cũng là Phó thị trưởng Ủy viên thường vụ, cho dù Thị trưởng Hạ hạn chế y, cũng không cần bóp cổ y trong quá trình công tác, cũng không thể bắt y phải làm thế này thế nọ. Đừng nói ép y phải từ chức, ngay cả quyền xử phạt y cũng không có huống chi Hứa Phàm Hoa cũng có hậu thuẫn vững chắc, vậy thì việc gì y phải sợ Hạ Tưởng, hơn nữa hiện tại Tống Triêu Độ hậu đài của Hạ Tưởng đang ốc còn không mang nổi mình ốc, nói không chừng còn có thể bị điều khỏi tỉnh Yến, Hạ Tưởng ở Tỉnh ủy mà không có Tống Triêu Độ làm chỗ dựa, cho dù hắn có kiên cường mấy cũng khó mà trụ nổi.
Hứa Phàm Hoa tự nhận thấy đây là thời cơ hiếm có, hơn nữa sau khi lại nghe được cuộc nói chuyện có kết cục không mấy vui vẻ của Thị trưởng Hạ và Bí thư Trần, y càng chắc chắn rằng Hạ Tưởng không thể khống chế được y.
Hạ Tưởng hoàn toàn không để ý tới sự ngông cuồng của kẻ tiểu nhân đắc ý như Hứa Phàm Hoa, cứ theo lẽ thường cưỡng ép thông qua điều chỉnh, và chỉ thị Tôn Hiện Vĩ lấy danh nghĩa bất động sản Thiên An đến Ủy ban nhân dân thành phố quyên góp 3 triệu nhân dân tệ vào phòng phúc lợi và trạm thu nhận tỉnh, trở thành công dân ưu tú của Ủy ban nhân dân thành phố, lại nhân cơ hội này đưa danh tiếng bất động sản Thiên An lan rộng khắp thành phố Thiên Trạch, trở thành bàn đạp cho ngành bất động sản tiến quân vào đầu tư tại thành phố Thiên Trạch.
Tôn Hiện Vĩ lại cho rằng 3 triệu nhân dân tệ có chút khó khăn, sau khi đã khảo sát thực địa phòng phúc lợi và trạm thu nhận tỉnh, quyết định xuất ra 3 triệu tệ vì phòng phúc lợi và trạm thu nhận tỉnh xây dựng thêm trăm gian phòng, lại xuất ra 2 triệu tệ mua các vật dụng phục vụ cho các tiện ích trong cuộc sống. Hạ Tưởng còn buồn bực Tôn Hiện Vĩ bỗng chốc sao lại có tầm nhìn xa như vậy, biết cách đầu tư vào tài sản vô hình, một câu nói của Tôn Hiện Vĩ lại khiến hắn không biết nên khóc hay cười:
– Lãnh đạo, tôi tốn 5 triệu nhân dân tệ một là rải đường với mục đích đưa thị trường bất động sản Giang Sơn tiến quân vào thành phố Thiên Trạch, thứ hai là để ủng hộ công tác của anh, cuối cùng còn có chút tâm ý, thời điểm giới truyền thông đưa tin, nhất định sẽ khiến Kim Nhan Chiếu và Lan Mẫn Mẫn đồng thời đến phỏng vấn tôi, như vậy tôi cũng đủ thoả mãn chút hư vinh của người đàn ông.
…
Phòng Bí thư sớm lên kế hoạch cho buổi dự họp là 3 giờ chiều, nhưng lại cử hành muộn, đến 4 giờ mới bắt đầu, khi mọi người đã có mặt đông đủ thì phát hiện Thị trưởng Hạ đã an vị tại vị trí đối diện với Bí thư Trần, vẻ mặt như cười như không, trong lòng tất cả mọi người chợt buồn bực, chẳng lẽ nói, Thị trưởng Hạ và bí thư Trần đã tìm được ý kiến chung?
Người đến tham dự buổi hội nghị còn có Ngô Minh Nghị, Bì Bất Hưu, Bùi Nhất Phong và Trần Thiên Vũ.
Ngay từ khi hội nghị vừa bắt đầu, Trần Khiết Văn lên tiếng, khiến cho tất cả cảm nhận được sự kịch tính trong buổi họp hôm nay…
– Các đồng chí, có một loạt sự viêc vừa mới xảy ra gần đây, khiến tôi đau lòng mà không biết phải làm sao, sự việc kiến nghị lâm thời, tuy rằng rất sơ sài, nhưng đều thể hiện chức trách của đại biểu Hội đồng nhân dân, chúng ta luôn không tiện nói cách tổ chức không đúng, có đúng không? Sự cố thu dọn hiện trường quả thật làm cho người ta đau lòng, nhưng mỗi một thành phố hàng năm đều như thế, đã là quy định bất thành văn, nên không thể bàn cãi tiếp thêm được nữa, nhưng cũng là quy định được hình thành theo quy ước không thể phủ nhận. Không xảy ra sự cố tức mọi thứ đều tốt, mà khi xảy ra chuyện, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo. Tôi cũng đã nói chuyện với Chủ tịch tỉnh Đàm qua điện thoại, tinh thần chỉ thị của Chủ tịch tỉnh Đàm là, nguyên tắc là phải trị bệnh cứu người, đừng ép họ bước vào con đường chết. Cho nên, tôi đề nghị, đối với vấn đề kiến nghị tạm thời, không cần nghiên cứu sâu, nhưng bởi vì đoàn đại biểu huyện Phi Mã công nhiên đánh nhau với lãnh đạo thành phố trước công chúng, do tính chất nghiêm trọng của vụ việc, cần phải xử phạt cảnh cáo.
Đàm Quốc Thụy là Phó chủ tịch tỉnh, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, nghe nói là hậu đài của Hứa Phàm Hoa, cũng là hậu thuẫn của Đổng Hiểu Minh. Nếu quả thật Tống Triêu Độ điều khỏi tỉnh Yến, nếu Phó chủ tịch thường trực tỉnh Cao Tấn Chu tiếp nhận chức Chủ tịch tỉnh, Đàm Quốc Thụy có hy vọng đảm đương chức vụ Phó chủ tịch thường trực tỉnh.
Hả? Trần Thiên Vũ và Ngô Minh Nghị liếc nhau, trong lòng kinh ngạc, Bí thư Trần đột nhiên thay đổi lập trường, giơ tay rất cao, khi sự việc đến trước mắt thì lại nhẹ nhàng buông xuống, hơn nữa trước kia lập trường rất rõ ràng mềm dẻo giờ đã trở nên cứng rắn, mạnh mẽ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |