Hạ Tưởng vẫn ngồi yên bất động, dáng vẻ chăm chú lắng nghe.
Bì Bất Hưu và Bùi Nhất Phong liếc nhau, ánh mắt dò xét.
– Thu dọn hiện trường, vụ tai nạn xe xảy ra đã làm tổng cộng 35 người tử vong, 15 người bị thương, bản thân tôi cũng lấy làm thương tiếc và chia buồn đến các gia đình có người gặp nạn. Nỗi đau nhớ đời này, thiết nghĩ cần phải truy cứu trách nhiệm của những người có liên quan, Phó cục trưởng Công an thành phố Điền Tinh Vận quy định vi phạm trong lúc lái xe, giữa đường đùa giỡn nữ tài xế, khiến cho xe bất ngờ mất lái, ông ta phải chịu toàn bộ trách nhiệm vụ việc này. Công tác thu dọn hiện trường của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố làm mỗi năm, hàng năm hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi, năm nay lại xảy ra vụ việc đáng tiếc này, tuy rằng luôn nghiêm khắc giáo huấn, nhưng cũng khó tránh khỏi xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, cũng không thể vì chuyện này mà chối bỏ tất cả các cố gắng chúng ta đã đạt được trước kia, ý kiến của tôi là, khai trừ Đảng viên và công chức của đồng chí Điền Tinh Vận.
Làm vậy cũng đúng? Trần Thiên Vũ thiếu chút nữa giận quá hoá cười, chỉ vì một trò đùa với nữ tài xế trên đường rất qua loa mà đã che giấu được một sự cố rất lớn, Bí thư Trần thật đúng là có trí tuệ chính trị, thủ đoạn dối trên lừa dưới quả nhiên cao minh, làm cho người ta khâm phục được ngay.
Ông ta nhìn về phía Hạ Tưởng, Thị trưởng Hạ giữ nguyên cái bộ dạng ngồi chờ diễn tuồng, hoàn toàn không phẫn nộ lại càng không bối rối, ngón tay còn nhẹ nhàng đặt trên tay vịn, thêm chút thản nhiên tự đắc.
Thị trưởng Hạ thật đã đồng ý thỏa hiệp rồi sao? Trần Thiên Vũ không dám tin, Ngô Minh Nghị tỏ ra hoài nghi cái khả năng thay đổi lập trường của Hạ Tưởng.
Theo sau, sự lên tiếng của Hạ Tưởng đã bác bỏ sự suy đoán của Ngô Minh Nghị. Thị trưởng Hạ vẫn kiên trì theo chủ trương truy cứu trách nhiệm của người có liên quan, đối với đoàn đại biểu không có quá nhiều sự chỉ trích, nhưng lại luôn tỏ vẻ khinh thường trước quyết định xử trí vụ tai nạn xe, ngoài việc yêu cầu thẳng tay nghiêm trị Điền Tinh Vận, còn muốn truy cứu trách nhiệm của Hứa Phàm Hoa.
Đây cũng là lần đầu tiên Thị trưởng Hạ chỉ trích thẳng vào một Phó thị trưởng, lần đầu tiên nêu rõ danh tính một Ủy viên thường vụ chỉ ra điểm bất mãn.
– Tôi đã điều chỉnh công tác của đồng chí Phàm Hoa ở trong chính quyền, theo tôi đồng chí ấy không còn thích hợp với công việc quản lý bộ phận quan trọng, trước mắt giao vị trí quản lý phòng phúc lợi và trạm thu nhận này giao cho đồng chí Dương Kiếm, sau đó căn cứ vào tình huống cụ thể, sẽ lần lượt đem một số công việc trong phân công quản lý của đồng chí giao cho các Phó thị trưởng khác…
Sự cứng rắn trong thái độ của Hạ Tưởng nằm ngoài dự kiến của mọi người, đều cho rằng cho dù Thị trưởng Hạ có ý kiến với Hứa Phàm Hoa, cũng nên đợi Thành ủy có quyết định, nói rõ hơn thì, đợi sau khi Tỉnh ủy có quyết định rồi hãy điều chỉnh phân công công tác của Hứa Phàm Hoa cũng chưa muộn, không ngờ tiền trảm hậu tấu, hoàn toàn không để ý đến thái độ của Trần Khiết Văn, xem ra Thị trưởng Hạ muốn lập tức đưa người có liên quan đến vụ tai nạn xe ra gánh trách nhiệm.
Điều chỉnh sự phân bổ công tác trong bộ máy chính quyền là quyền lực trong phạm vi của Thị trưởng, nhưng Hứa Phàm Hoa dù sao cũng là Ủy viên thường vụ, điều chỉnh công tác của hắn cần phải trưng cầu ý kiến Thành ủy trước, nói cách khác, dù xảy ra chuyện gì cũng cần phải thông báo với Trần Khiết Văn. Việc trao đổi với Bí thư Thành ủy không tốt, là miệt thị quyền uy của người đứng đầu.
– Thị trưởng Hạ, không cần phải độc đoán như vậy.
Trần Khiết Văn không kìm nổi tức giận.
– Tôi không đồng ý chuyện cậu tùy ý điều chỉnh phân bổ công tác của đồng chí Hứa Phàm Hoa.
Nhân vật số một đã lên tiếng rất dứt khoát là không đồng ý, với một thái độ rất nghiêm túc.
– Bí thư Trần không đồng ý có thể phản ánh lại với Tỉnh ủy, phân công bên trong bộ máy chính quyền, tôi cũng có quyền suy xét.
Hạ Tưởng bình thản nói, đối với sự thay đổi chủ ý thất thường của Trần Khiết Văn hắn xem như cũng đã rõ từ lâu, chỉ vì nghe được tin đồn của Tống Triêu Độ điều động gia tăng, liền thay đổi cách nói lúc trước, nghĩ rằng đã bị lừa? 35 người chết, 35 sinh mạng còn sống đổi không nổi một lương tri của bọn quan liêu đã bị quan trường nhuộm đen hoàn toàn, hắn hoàn toàn thất vọng về Trần Khiết Văn rồi.
Muốn đấu tranh, thì phải đấu tranh đến cùng.
Trần Khiết Văn rất nhanh đứng lên, tức đỏ cả mặt:
– Cậu…
Cô chưa từng có gặp qua một Thị trưởng mạnh mẽ như thế, hoàn toàn không phối hợp với cô trong công việc thì thôi, còn tỏ ra thái độ cứng rắn, mạnh mẽ tùy tiện bố trí công việc cho một Phó thị trưởng, hoàn toàn không thèm để ý đến quyền uy của Bí thư Thành ủy của cô, cuối cùng thì ai mới là người có quyền lực nhất ở đây?
Nói “Cậu” rất lâu, Trần Khiết Văn tức giận quá nói không ra lời, cuối cùng chỉ cười lạnh một tiếng rồi ngồi xuống:
– Trước mắt cứ quyết định như vậy đi, Bí thư huyện ủy Bào Mã Biện Hữu Thủy và Chủ tịch huyện Trương Hoà Hưng, quyết định xử phạt cảnh cáo. Phó cục trưởng cục Công an thành phố Điền Tinh Vận, bị khai trừ Đảng viên và công chức. Sự việc không lớn, không cần phải trình đơn lên hội nghị thường vụ, tan họp.
Chẳng khác nào là Bí thư không cho người khác có được cơ hội phát biểu, trực tiếp giải tán cuộc họp. Trần Khiết Văn vênh váo hung hăng, tỏ rõ quyền uy và sự hống hách của người đứng đầu.
Hạ Tưởng cũng không nói gì nữa, ngược lại mỉm cười cười:
– Nếu Bí thư Trần đã nói vậy thì, tôi cũng không có ý kiến gì nữa. người có đức mà không có vị, chẳng khác nào có vị mà không có chính, không những hại người, mà cuối cùng còn chuốc vạ vào thân.
Hai ngày sau, sau khi kết quả xử phạt được công bố, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, Bí thư vẫn là lớn nhất, Thị trưởng dù có đội trời, dù có thủ đoạn, nhưng mấu chốt vấn đề còn phải được Bí thư đưa ra quyết định, đó chính là chỗ hạn chế.
Đừng thấy Thị trưởng Hạ vừa cứu người lại có thể lay động được lòng người, nhưng sau khi Bí thư Trần yên ổn nằm ngủ say trong bệnh viện, lúc quay trở lại Thành ủy vẫn nắm quyền điều hành lớn nhất như trước kia, hoàn toàn đánh dấu chấm hết cho tất cả những gì Thị trưởng Hạ tốn công tốn sức mới đạt được, vẫn như cũ xuôi dòng theo ý nghĩ của cô, Thị trưởng Hạ ngoại trừ việc đùa cợt với Hứa Phàm Hoa trong bộ máy chính quyền ra, thì không làm được gì nữa. Điền Tinh Vận đã bị khai trừ Đảng viên và công chức, nhưng y đã tàn phế rồi, khẳng định cũng không đảm đương nổi cái chức Phó cục trưởng, làm một kẻ chịu tội thay khẳng định lợi ích trong bóng tối cũng không ít đi, cũng đáng rồi.
Chỉ có điều Thị trưởng Hạ vì ai mà phải vất vả hành sự như vậy? Không đáng, thực sự không đáng. Rất nhiều người cảm thấy không đáng thay cho Thị trưởng Hạ, nhưng cũng có người rất vui khi nhìn thấy người gặp đại hoạ, Thành ủy Thiên Trạch đã hình thành một sân khấu lớn, Bí thư và Thị trưởng, phút chốc gió đông muốn dập tắt gió tây, phút chốc gió tây muốn áp đảo gió đông, một vở kịch rất hay, rất cuốn hút.
Sự việc dường như đã lắng xuống, một tuần trôi qua, không thấy Thị trưởng Hạ có bất kỳ động tĩnh gì, chỉ thấy hắn bắt tay vào bố trí công tác các hạng mục thu hút vốn đầu tư, đầu tiên là tiếp đãi các nhà đầu tư đến từ thành phố Yến vào khai thác và phát triển bất động sản Thiên An, trở thành một nhà bất động sản từ bên ngoài vào đầu tiên, bất động sản Thiên An đầu tư 3 trăm triệu nhân dân tệ và lấy 300 mẫu đất dùng để đầu tư các hạng mục bất động sản ở thành phố mới Kinh Bắc. Đồng thời tuyên bố, bất động sản Thiên An quyên góp số tiền 5 triệu nhân dân tệ để xây dựng thêm cơ sở hạ tầng cho phòng phúc lợi và trạm thu nhận của thành phố Thiên Trạch.
Thị trưởng Hạ nhậm chức không lâu lại thu được nguồn vốn đầu tư 3 trăm triệu, một lần nữa gây chấn động, trong thành ủy Thiên Trạch, giọng điệu của mọi người đều chua chát mỗi khi nhắc tới Thị trưởng Hạ, thế nhưng ai ai cũng vừa khâm phục lại ghen tị, nhưng Hạ Tưởng là Thị trưởng, không phải Phó thị trưởng, ngoại trừ Trần Khiết Văn ra, những người khác ghen tị cũng ghen tị vô ích, thành quả thu được chỉ có mình Thị trưởng.
Nếu Thị trưởng biết làm việc, sẽ ở rất nhiều trường hợp đem Bí thư Thành ủy nâng đến vị trí cao nhất, quy củ quan trường không thể phá hỏng, Hạ Tưởng cũng không phải kẻ keo kiệt, nên khi quyết định đề bạc Trần Khiết Văn cũng đề xuất lên Bí thư Trần xem cần làm như thế nào, dù sao theo giới bên ngoài mà nói, Thành ủy Thiên Trạch vẫn là một bộ máy lãnh đạo đoàn kết, hoà hợp êm thấm.
Theo sau phát súng đầu tiên mà bất động sản Thiên An khai hỏa đầu tư vào thành phố mới Kinh Bắc, ban đầu nhà đầu tư không coi trọng các hạng mục của thành phố mới Kinh Bắc, bây giờ đột nhiên lại thay đổi thái độ hoàn toàn, các nhà đầu tư khai phá đến tư vấn liên tục không ngừng, lượng khách ngược xuôi Bắc Kinh và thành phố Yến tấp nập, văn phòng thu hút đầu tư lúc trước vắng vẻ nay luôn trong tình trạng quá tải, lúc nào cũng là bộ phận náo nhiệt nhất, thu hút sự chú ý của dư luận nhất.
Khiến cho Trần Khiết Văn cũng được mở rộng tầm mắt, không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ Thị trưởng Hạ quả thật là thần cứu trợ, có thể kéo đến 5 tỷ nguồn vốn đầu tư lớn đó cho thành phố Thiên Trạch vốn đang nghèo nàn lạc hậu này sao? Nếu thực sự 5 tỷ nguồn vốn đầu tư được sử dụng đúng mục đích, thì dù cô có ở Thành ủy phô trương thanh thế cũng không sánh được với ích lợi thực tế, Thị trưởng Hạ chẳng những có khả năng chèn ép cô về phần danh vọng mà còn có thể lôi kéo nhiều thêm phân nửa số Ủy viên thường vụ, xứng đáng cái tên đệ nhất của thành ủy Thiên Trạch!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |