Hạ Tưởng liền vội chuyển chủ đề:
– Chuyện bên Mỹ xong hết chưa?
– Vâng, trên cơ bản là không có việc của em nữa.
Trong phòng khách sạn, Liên Nhược Hạm vừa sắp xếp hành lý, vừa nói chuyện với Hạ Tưởng. Lúc cong eo xoay người, toàn thân cô toát ra mùi hương của người phụ nữ trưởng thành, làm Hạ Tưởng mê đắm.
Một người đàn ông, trong cuộc đời mình yêu sâu đậm nhất cũng không được mấy người phụ nữ, người yêu đầu tiên luôn làm cho đàn ông khó có thể quên được. Người đầu tiên Hạ Tưởng yêu là Tào Thù Lê, làm lòng hắn xao động nhất là Liên Nhược Hạm. Mỗi lần nhớ lại đêm đầu tiên ở cao ốc Quốc Tế, hắn vẫn bị ý loạn tình mê.
Liên Nhược Hạm để lại cho hắn quá nhiều hồi ức đẹp và ấm áp.
Còn Vệ Tân để lại cho hắn một sự đau thương và tiếc nuối nhẹ nhàng.
– Kết quả kiểm tra của Vệ Tân thế nào?
Hạ Tưởng thôi hồi tưởng, quay ra hỏi tình trạng của Vệ Tân. Vệ Tân đến Bắc Kinh kiểm tra sức khỏe, do Liên Nhược Hạm sắp xếp bệnh viện. Có kết quả rồi nhưng bác sĩ không công bố, nói là muốn tiến hành nghiên cứu, muốn kiểm tra thêm lần nữa mới có thể có kết luận chính xác hơn.
Tim Hạ Tưởng bỗng chốc rơi vào không trung.
– Còn chưa biết.
Mặt Liên Nhược Hạm cũng đầy vẻ ưu tư.
– Em hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói tình hình của Vệ Tân rất lạ. Bây giờ không dễ xác định cho nên không nói ra hay hơn, bớt làm người bệnh tăng thêm gánh nặng tâm lý.
Hạ Tưởng thở dài một tiếng:
– Chỉ mong cô ấy bình an vô sự mới được, cô ấy chưa đến 30 tuổi…
Liên Nhược Hạm cũng vô cùng thương tiếc Vệ Tân:
– Em sẽ mời chuyên gia tốt nhất hội chẩn, kỹ thuật trong nước không đạt thì đưa cô ấy ra nước ngoài.
Công ty bên Mỹ của Liên Nhược Hạm đã đưa ra thị trường thành công, giờ đây cô đúng thật xứng đáng với danh hiệu là nhà giàu ẩn hình. Vì để nuôi con thật tốt, trên cơ bản cô đã từ chức tại công ty, chỉ tham gia cuộc họp Hội đồng quản trị công ty định kỳ là được rồi nên có không ít thời gian rảnh, cũng khó trách cô lại có suy nghĩ muốn có thêm một đứa con.
Buổi tối, Hạ Tưởng ở lại khách sạn, không dễ gì đợi Liên Hạ ngủ rồi hắn mới có thể cùng Liên Nhược Hạm tác hợp “chuyện tốt”. Da thịt Liên Nhược Hạm như tuyết trắng, mềm mại, trơn trượt. Hạ Tưởng khó mà không lưu luyến quên phản, trong phút mênh mông cảm xúc không kìm nén được, dâng lên toàn bộ tinh hoa.
Sau khi thỏa mãn rồi Hạ Tưởng mới bừng tỉnh:
– Chết rồi, đừng có đậu thai…Anh còn chưa chuẩn bị tâm lý làm cha lần nữa.
Liên Nhược Hạm lại cố ý quấn lấy Hạ Tưởng không cho hắn xuống:
– Sinh thêm một đứa nữa thì sao? Dù sao cũng nuôi được.
Không phải không nuôi nổi hay nuôi nổi, mà là bây giờ con trai, con gái Hạ Tưởng đều có mấy đứa rồi, hắn đúng là có cửa ải tâm lý không dễ vượt qua.
Tuy rằng hắn ở thành phố Lang, gần Bắc Kinh nhưng hắn và Tiếu Giai cũng không gặp nhau nhiều.
Con gái Tiếu Hạ càng lớn càng xinh, hoàn toàn kết hợp được ưu điểm của cả Hạ Tưởng và Tiếu Giai, còn có khí chất của người đẹp hơn cả Mai Đình.
Nhưng do bận rộn và quá nhiều việc, Hạ Tưởng không đến Bắc Kinh nhiều, đương nhiên là trước khi Ma Dương Thiên sụp đổ hắn cũng suy xét đến vấn đề an toàn. Chủ yếu cũng là do giai đoạn hiện thời đang tranh đấu với Nga Ni Trần, tình hình phức tạp, môi trường hiểm ác, liên quan đến nhiều gút mắc giữa đài trước và sau màn. Hạ Tưởng liền không muốn vì sự xuất hiện của hắn mà Tiếu Giai bị trở thành mục tiêu.
Lại quấn quít với Liên Nhược Hạm thêm một lúc, hai người đều chưa muốn ngủ liền bắt đầu nói chuyện tâm sự. Cứ nói liên hồi, Liên Nhược Hạm bỗng nhắc tới Ngô Nhược Thiên chuẩn bị tham gia vào ngành sản xuất sơn, thấy được ưu thế địa lý của thành phố Lang nên muốn xây dựng một xưởng sản xuất sơn ở đó, cô được Ngô Nhược Thiên nhờ cậy tư vấn ý kiến của Hạ Tưởng.
Ngô Nhược Thiên là con trai của Ngô Tài Hà, năm nay 33 tuổi, hiện đang là Phó vụ trưởng Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, cấp Phó giám đốc sở.
Tuy rằng bây giờ nhà họ Ngô có một Ủy viên Bộ Chính trị Ngô Tài Dương, một người cấp Bộ trưởng Ngô Tài Giang, ngoài ra bởi vì vẫn còn sức ảnh hưởng từ ông cụ Ngô, nên có không ít nhân vật số một ở tỉnh bộ đều là học sinh của ông cụ. Do đó địa vị gia tộc số một của nhà họ Ngô vẫn là hữu danh hữu thực.
Hiện giờ nhà họ Ngô như mặt trời giữa ban ngày, nhưng nguy cơ đã bắt đầu hiện ra, bởi vì trong số đời thứ ba nhà họ Ngô đã không có người nối nghiệp.
Con trai Ngô Tài Giang còn bé, chưa có nguyện vọng theo nghiệp chính trị. Ngô Tài Dương. chỉ có một người con gái là Liên Nhược Hạm, Liên Nhược Hạm càng là tránh xa chính trị. Con trai Ngô Tài Hà là Ngô Nhược Thiên, tuy đang tham gia chính trị nhưng dưới sự bảo hộ của bậc cha chú, 33 tuổi mới trở thành một Phó vụ trưởng của bộ phận không quan trọng lắm, vẫn chưa có kinh nghiệm chính trị ở địa phương. Trên cơ bản có thể nói là, tiền đồ hơi ảm đảm.
Ngô Tài Hà thì càng không phải nói, vẫn đang đảm nhiệm chức quan nhàn tản, sớm đã ở vị trí bên lề rồi. Có thể thấy, cứ không phải có xuất thân là có tiền đồ sáng lạn, tự bản thân không đủ cứng cáp thì dù có người nâng đỡ thì cũng không tiến xa hơn được.
Hạ Tưởng cũng từng gặp qua Ngô Nhược Thiên, gặp ở hôn lễ của Khâu Tự Phong. Lúc đó hai người không nói chuyện gì mấy, chỉ nhớ mang máng là thần sắc Ngô Nhược Thiên u buồn, không hay nói nhiều.
Sao đột nhiên lại muốn tham gia ngành sản xuất sơn? Hạ Tưởng cũng hơi kinh ngạc. Muốn tiến quân vào ngành sơn cũng không phải không được, nhưng lại chọn đúng thành phố Lang thì đây không chỉ là suy tính về kinh tế nữa, chắc chắc còn có nhân tố chính trị ở bên trong.
Càng huống chi y là Ngô Nhược Thiên, là người nhà họ Ngô.
Chẳng lẽ là chủ ý của ông cụ Ngô?
Nhà họ Ngô làm việc không chỉ là suy tính mỗi về điểm sáng kinh tế, mà nhiều hơn đó chính là suy tính chính trị. Thành phố Lang vốn là giao giới giữa ba địa phương, ưu thế về địa lý, chính trị cực kỳ quan trọng, nhất là sau khi vành kinh tế Bắc Kinh lớn được đưa vào chương trình, tầm quan trọng lại càng nâng cao hơn.
Lần này Ngô Nhược Thiên đột nhiên muốn vươn tay đến thành phố Lang, lại là ngành sản xuất sơn mẫn cảm nhất, xem ra bên trong chắc chắn là có ý đồ sâu xa.
Nhưng rốt cuộc là bút tích của ai, có giống với suy đoán của Hạ Tưởng không thì Liên Nhược Hạm không rõ. Cô chỉ phụ trách truyền đạt lại, cô chẳng thèm hỏi văn vở, mưu mẹo gì phía sau sự việc. Đại đa số phụ nữ đều không có hứng thú với chính trị, Liên Nhược Hạm cũng vậy.
Nhất là cô của bây giờ, đúng là chỉ muốn có thêm một cô con gái.
Kết quả là trong một đêm Hạ Tưởng chỉ còn cách phải “mệt” thêm vài lần.
Ngày hôm sau, Hạ Tưởng vừa đi làm thì nhận được điện thoại của Nga Ni Trần. Nga Ni Trần chính thức mời Hạ Tưởng đến dự tiệc, y làm chủ tiệc, và có cả Sato đến tham dự.
Sato nghe tin thì bắt đầu hành động, lập tức phản ứng lại, thật đúng là một tên Nhật Bản quá khôn khéo. Bây giờ mới biết hoảng loạn thì ngày trước làm làm gì? Hạ Tưởng âm thầm lắc đầu, hắn còn chưa thả phong thanh muốn chỉnh đốn thị trường sơn thành phố Lang, thì cuối cùng sau khi hắn lên đảm nhiệm chức Phó thị trưởng thường vụ có mấy tháng Sato đã lộ mặt rồi, hơn nữa còn không đích thân gọi điện thoại cho hắn, mà là thông qua Nga Ni Trần, làm giá ghê gớm quá.
Hạ Tưởng liền từ chối luôn lời mời của Nga Ni Trần, nói là gần đây công việc bận quá, không dứt ra được.
Buổi chiều, triệu mở Hội nghị thường vụ chính phủ.
Cổ Hướng Quốc chủ trì cuộc họp, nhắc đến hai sự việc. Một, đầu tiên là cường điệu vạch ra sơn Occupy là sản nghiệp trụ cột của thành phố Lang, không cho phép bất kỳ ai viện bất kỳ lý do hay mượn cớ ảnh hưởng đến việc sản xuất và tiêu thụ của sơn Occupy. Nếu không, chính là tội đồ của thành phố Lang. Hai, bởi vì xây dựng làng Đại Học, khu kinh tế mới phía đông thành phố lại ở ngay gần, nên Ủy ban nhân dân thành phố sẽ phác thảo quy hoạch một cây cầu vượt lớn, để giảm bớt áp lực giao thông do lượng nhân khẩu tăng vọt gây ra.
Hai đề nghị vừa tung ra, cả Hội nghị bỗng chốc vang lên tiếng rì rầm bàn bạc.
Theo lý mà nói, trước khi đề xuất quan trọng được trình lên Hội nghị thường vụ, Cổ Hướng Quốc nhất định phải nói trước với Hạ Tưởng, dù sao Hạ Tưởng là Phó thị trưởng thường trực, có quyền phát biểu cực lớn. Nhưng Cổ Hướng Quốc hiển nhiên có ý lơ hắn, căn bản là không nói chào với hắn.
Hạ Tưởng thấy vẻ mặt Thiệu Đinh ung dung, biết chắc chắn là Thiệu Đinh đã biết trước rồi, lại thấy Vương Nháo và Liễu Tiên Bính cũng không có biểu hiện kinh ngạc, trong lòng hắn càng rõ ra mấy phần. Cổ Hướng Quốc lại lôi kéo được Vương Nháo và Liễu Tiên Bính.
Xem ra tình thế lại nghiêng về Cổ Hướng Quốc rồi.
Cũng có thể hiểu được, dù sao Cổ Hướng Quốc là nhân vật số một chính phủ, chỉ cần y hơi tung ra một chút lợi ích, trong những lúc phân biệt không quan trọng lắm, Phó thị trưởng cúi đầu trước Thị trưởng là thái độ bình thường.
Nhưng Hạ Tưởng lo lắng không phải là thái độ của Vương Nháo và Liễu Tiên Bính, mà là đề xuất của Cổ Hướng Quốc căn bản là không đứng trên lập trường khách quan công chính, cũng không suy nghĩ cho lợi ích của thành phố Lang.
Lùi một bước mà nói, cho dù cái mà y nói là bảo vệ địa vị độc bá của sơn Occupy còn có thể hiểu được, nhưng đột nhiên đề xuất xây một cây cầu vượt lớn phía đông thành phố, nếu đổi là người khác thì có thể sẽ không biết dụng tâm của Cổ Hướng Quốc, nhưng Hạ Tưởng lại rõ năm mười ý đồ của hắn ta.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |