– Hoặc là ở thành phố nào có ghế trống, điều Hạ Tưởng qua đó đảm nhiệm chức Thị trưởng, cũng có lợi cho việc mở rộng kinh tế thành phố Lang.
– …
Đầu dây bên kia im lặng hơn mười mấy giây, rồi mới nhẹ nhàng mà nói một câu:
– Tình thế nghiêm trọng tới mức độ này rồi sao?
– Cũng không hoàn toàn vậy, tôi cũng là nghĩ cho đại cục của thành phố Lang, không muốn bởi vì bất hòa về quan niệm giữa tôi và đồng chí Hạ Tưởng mà làm ảnh hưởng đến sự phát triển kinh tế của thành phố Lang…
Kỳ thật xuất phát điểm thực sự của Cổ Hướng Quốc là muốn giành được sự đồng tình trước mặt thủ trưởng, có thể đẩy được Hạ Tưởng đi là tốt nhất, không đánh mà khuất phục được kẻ thù mới là thượng sách.
Không ngờ thủ trưởng lại ha hả cười:
– Hướng Quốc, công việc trong chức năng nhiệm vụ thì tất yếu phải làm, cần đấu tranh cũng phải đối mặt. Thôi được rồi, tôi còn phải họp, cứ như vậy đi.
Cổ Hướng Quốc mặt trắng bệch buông điện thoại xuống, y biết, cửa ải phía trước cần phải vượt qua, nếu không vị trí của y trong suy nghĩ của thủ trưởng sẽ xuống dốc không phanh.
Rốt cuộc đòn sát thủ của Hạ Tưởng nằm ở chỗ nào, lúc nào thì xuất chiêu? Cổ Hướng Quốc đi đi lại lại ở trong phòng, đang suy nghĩ thì bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra, thư ký Lưu Lâm Nham thở hổn hển nói:
– Thị trưởng Cổ, không ổn rồi, có chuyện lớn xảy ra rồi.
Cổ Hướng Quốc nheo mắt, trong lòng căng thẳng, Hạ Tưởng đã châm ngòi lửa?
– Chuyện gì mà hoang mang hốt hoảng như vậy, thật không ra gì.
Cổ Hướng Quốc giả vờ trấn tĩnh, bất kỳ thời điểm nào cũng không thể để mất phong độ của một Thị trưởng.
Lưu Lâm Nham tự trấn áp bản thân bình tĩnh trở lại:
– Tôi vừa mới nhận được tin tức, Anh Thành và Lịch Phi đã chuyển hết toàn bộ hồ sơ của Tiêu Điện đi, mang theo Tiêu Đại và các nhân chứng liên quan, đi suốt đêm tới thành phố Yến.
Lúc này sắc trời đã tối dần, bóng đêm buông xuống, Anh Thành và Lịch Phi đột nhiên rời khỏi thành phố Lang đã nói lên một điều, Hạ Tưởng đã rút kiếm.
– Lộ Hồng Chiêm đâu?
Điều làm Cổ Hướng Quốc bực mình khó chịu chính là Lộ Hồng Chiêm thân là nhân vật số một của cục Công an thành phố đã không báo cáo với y trước tiên, chính là không làm tròn bổn phận.
– Không, không biết rõ, không liên lạc được với Cục trưởng Lộ.
Lưu Lâm Nham thấy sắc mặt Cổ Hướng Quốc trắng bệch, vẻ mặt u ám đến đáng sợ, trong lòng thật sự sợ hãi, liền nhỏ giọng nói:
– Nghe nói, nghe nói Cục trưởng Lộ gần đây thường xuyên ở cùng chỗ với Tam phu nhân.
Tam phu nhân ý chỉ người vợ thứ ba trong bốn vị phu nhân của Lãnh Chất Phương tên là Doãn Chi Bình, năm nay 33 tuổi, dung mạo xinh đẹp trắng trẻo, có một cô con gái 7 tuổi.
Cổ Hướng Quốc biết Lộ Hồng Chiêm bình thường lúc nào cũng phải cố gắng tỏ ra vẻ đứng đắn, kỳ thật y có một sở thích đặc biệt, đó là thích nhất phụ nữ góa chồng. Trong bốn vị phu nhân của Lãnh Chất Phương, tam phu nhân Doãn Chi Bình có sắc đẹp mỹ miều nhất, Lộ Hồng Chiêm mượn cớ công việc để thông đồng tư gian cũng dễ hiểu, nhưng bây giờ là lúc nào rồi mà còn có lòng dạ thảnh thơi chơi bời trụy lạc với phụ nữ, lão Lộ này thật sự là ngu ngốc hết chỗ nói.
Cổ Hướng Quốc lập tức gọi điện vào số điện thoại cá nhân của Lộ Hồng Chiêm, báo cho y tin tức là Hạ Tưởng đã ra tay.
Lộ Hồng Chiêm vô cùng kinh ngạc.
Không ngoài dự đoán của Cổ Hướng Quốc, Lộ Hồng Chiêm đúng là đang ăn chơi trác táng trong nhà Doãn Chi Bình.
Lộ Hồng Chiêm đang chờ con gái của Doãn Chi Bình đi ngủ, y đang tắm rửa, định là sau khi tắm rửa xong thì hành sự, lời nói của Cổ Hướng Quốc giống như một chậu nước đá tạt vào đầu, khiến cho y toàn thân lạnh thấu tim.
Độc, đúng là độc.
…
Lộ Hồng Chiêm đánh giá thời cơ Hạ Tưởng ra tay, sau khi đánh giá, y lại hít một hơi sâu và hiểu rõ một điều, quan hệ giữa y và Doãn Chi Bình đã sớm bị người ta biết rõ rành rành, bởi vì người ta nhân lúc y đang mải chơi bời mà thong dong ra tay, dẫn người rời khỏi thành phố Lang ngay trong đêm.
Dụng ý rời khỏi thành phố Lang rất rõ ràng, chính là không muốn cho y cơ hội nhúng tay vào. Lần trước là giữ chân y lại thành phố Yến, lần này thật đáng chế giễu, trực tiếp dẫn người đến thành phố Yến, nói chung thủ đoạn thì khác nhau nhưng mục đích lại giống nhau, chính là muốn dẹp y sang một bên để khỏi gây phiền phức.
Cảm xúc mãnh liệt của Lộ Hồng Chiêm lập tức biến mất, mặc quần xong, cũng không để ý đến đôi mắt long lanh của Doãn Chi Bình như muốn giữ lại, y vội vàng chạy về Thành ủy, bí mật bàn bạc với Cổ Hướng Quốc. Lúc này đã hơn nửa tiếng từ sau khi Anh Thành dẫn người rời khỏi, muốn phái người đuổi theo cũng không còn kịp nữa rồi.
Lộ Hồng Chiêm liền gọi điện thoại cho Anh Thành thì tắt máy, lại gọi điện cho Lịch Phi thì máy bận, gọi liên tiếp cả nửa giờ vẫn là máy bận, y tức giận đến mức quăng cả điện thoại.
Một giờ trôi qua, đã đi được hơn 100 km, Lộ Hồng Chiêm biết không có sức mạnh xoay chuyển trời đất. Y không cam lòng, lại gọi điện thoại cho vài người quen ở tỉnh, sau khi giải thích vài câu, mới nhớ tới vụ án của Tiêu Điện nếu muốn lật lại bản án phải được Tòa án Nhân dân tỉnh thông qua, liền nhớ tới người quen của y ở Tòa án Nhân dân tỉnh là Phó viện trưởng Cao Diễm Đông.
Lộ Hồng Chiêm nói chuyện điện thoại cả nửa giờ với Cao Diễm Đông, trong lòng có phần an tâm hơn một chút, liền lại thảo luận một hồi với Cổ Hướng Quốc, quyết định lại nhúng tay vào thành phố Lang, quyết không thể để Tiêu Điện lật lại bản án, nhất định phải xóa sạch hết tất cả chứng cứ bằng mọi giá.
Cổ Hướng Quốc cũng liên lạc với không ít mối quan hệ ở mọi phương diện, lúc thở phào nhẹ nhõm thì mới phát hiện trời đã khuya rồi. Y cũng không nghĩ tới thân phận Thị trưởng của mình, lại gọi một cú điện thoại cho Dương Phục.
Sau khi biết được Dương Minh con trai Dương Phục đã xuất ngoại và nhập quốc tịch Mỹ, Cổ Hướng Quốc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hạ Tưởng xem như đã uổng công vô ích, cho dù có thể thay Tiêu Điện lật lại bản án, nếu Dương Minh cứ ở lại bên Mỹ không trở về, cũng rất khó bị dẫn độ về nước. Dương Minh không trở về, không chính miệng nhận tội, muốn lật lại bản án quả đúng là chuyện cười.
Nhưng điều khiến Cổ Hướng Quốc không ngờ tới chính là vào giữa trưa ngày hôm sau bên Tòa án Nhân dân tỉnh đã truyền đến tin Tòa án Nhân dân tỉnh hết sức chú trọng vụ án Tiêu Điện, sắp tới sẽ thụ lý lại vụ án một lần nữa. Buổi chiều, Ủy ban Kỷ luật tỉnh lại lan truyền tin đồn, Lãnh Chất Phương tham ô nhận hối lộ hơn 40 triệu tệ, đã có trong tay chứng cớ của hầu hết các khoản tiền nhận hối lộ, mời đương sự có liên quan chủ động đến đầu thú, xem xét kỹ tình tiết nặng nhẹ dể miễn giảm xử phạt. Nếu sau 15 ngày không tự thú, Ủy ban Kỷ luật tỉnh sẽ kết hợp với Viện kiểm sát Tỉnh tiến hành bắt giữ.
Bất kể là tin tức từ Tòa án Nhân dân tỉnh hay là tin đồn từ Ủy ban Kỷ luật tỉnh, đều không phải được rò rỉ ra từ kênh thông tin chính thống, nhưng không có lửa làm sao có khói, hiển nhiên là có người cố ý tiết lộ, thật sự là nhằm vào người đưa hối lộ hay là nói cho những người có tâm ý nghe, hoàn toàn tùy thuộc vào khả năng lĩnh ngộ của mọi người.
Cổ Hướng Quốc biết rõ có tin đồn là sắp căng thẳng rồi. Đợt sóng xung kích thứ nhất đã sắp đến.
Mà cùng lúc đó, tranh chấp giữa sơn Occupy và sơn Toàn Mỹ càng ngày càng nghiêm trọng. Rốt cuộc việc so chiêu giữa sơn Toàn Mỹ và sơn Occupy là một sự trùng hợp hay là cố ý tạo thành mê trận cho sự ra tay của Hạ Tưởng. Cổ Hướng Quốc không thể nào lý giải được điều này nhưng lại không thể không dành một phần tinh lực để chú ý tới tiến triển của sự việc.
Điều khiến y thấy khó hiểu là chỉ vì một sự bổ nhiệm nhân sự đơn giản của sơn Toàn Mỹ, không biết vì sao lại kích động đến thần kinh của Sato, làm cho Sato nhớn nhác mà tự mình đến tìm y, muốn y đứng ra can thiệp vào quyết định của sơn Toàn Mỹ.
Khiến cho Cổ Hướng Quốc vô cùng khó xử, không hiểu vì sao Sato lại có phản ứng kịch liệt như vậy.
…
Nguyên nhân của sự việc chính là, sơn Toàn Mỹ đã tuyên bố ra bên ngoài, bổ nhiệm Ngụy Hồng Thanh làm Tổng giám đốc marketing của sơn Toàn Mỹ, phụ trách công tác tiêu thụ và phát triển sơn Toàn Mỹ trong cả nước.
Người ngoài có lẽ không có cảm giác gì, sẽ chỉ thắc mắc Ngụy Hồng Thanh là người như thế nào, làm sao lại đột nhiên từ một người vô danh không ai biết tên bỗng chốc được thăng chức làm Tổng giám đốc Marketing của sơn Toàn Mỹ? Rốt cuộc cô ta có lai lịch như thế nào?
Cổ Hướng Quốc cũng không hề biết ân oán giữa Sato và Ngụy Hồng Thanh, thậm chí có thể nói toàn thành phố Lang cũng không có mấy người biết rõ nội tình, nhưng trong số mấy người ít ỏi đó Hạ Tưởng lại là một người trong cuộc, mà Sato lại biết rõ rằng, Ngụy Hồng Thanh đảm nhiệm chức Tổng giám đốc Marketing của sơn Toàn Mỹ tuyệt đối là việc làm của Hạ Tưởng.
Hoàn toàn là cách làm đâm một dao vào giữa ngực y, độc ác hơn cả việc làm bẽ mặt.
Nếu nói Dương Bối lấy tiền của Trần Đại Đầu để đối đầu với sơn Occupy chỉ khiến Sato cảm thấy căm phẫn mà cười hòa hảo, thì việc Ngụy Hồng Thanh đảm nhiệm chức Tổng giám đốc Marketing của sơn Toàn Mỹ khiến cho y căm phẫn đến gần như mất đi lý trí, thậm chí có thể nói rằng đã khiến cho y cảm thấy lạnh cả xương sống.
Thủ đoạn của Hạ Tưởng rất sắc bén, cũng nắm được điểm yếu của mỗi người. Dương Bối là điểm yếu của Trần Đại Đầu và Nga Ni Trần, đồng thời cũng là trò cười của sơn Occupy. Còn Ngụy Hồng Thanh mặc dù không ai biết cô ta là người như thế nào nhưng cô cũng là điểm yếu của y, là cơn ác mộng mà nếu y không cẩn thận sẽ bị giật mình tỉnh dậy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |