Có thể nhẫn nhịn, cũng là không thể chịu đựng
Còn có Thôi Kiến cũng muốn nhảy ra thừa cơ thêm phiền, cũng không làm một bãi mà tự soi lấy đức hạnh của mình, gã cũng xứng đến làm rối sao? Một nhân vật nhỏ, vươn một ngón tay là có thể bóp chết y, Nga Ni Trần trong lòng hậm hực, lúc trước sao không hạ độc thủ giết chết Thôi Kiến, bây giờ quá hay, đàn sói muốn cắn xé con hổ chết, đến cả chó mèo gì đó cũng muốn ra mà góp vui
Mặc kệ, ai không để tôi sống, thì tôi sẽ cho kẻ đó chết trước. Hai mắt Nga Ni Trần phát sáng, theo sau gọi một loạt điện thoại ra ngoài
Tin tức sản nghiệp Nga Ni Trần ở Bắc Kinh gặp phải cảnh tai ương ngập đầu, cũng sớm rơi vào tai Hạ Tưởng. Hạ Tưởng căn cứ thủ pháp phán đoán, biết là bút tích của Lý Thấm, liền cười thầm
Một chuyện khác khiến hắn vui mừng là, Sato lại gọi điện thoại tới hy vọng cùng hắn đàm phán trực tiếp, hắn đồng ý, đã hẹn xong buổi chiều gặp mặt.
Sato là thật sự chịu thua, bị đánh nên sợ rồi. Tính cách người Nhật Bản chính là như thế, anh yếu đuối, y không ngừng ức hiếp anh. Anh hùng mạnh, khiến y cảm thấy sợ hãi từ trong tâm, y liền thật tâm mà kính nể anh. Đáng tiếc chính là, trong cao tầng cái gọi là thân thiện với Nhật quá nhiều, thường xuyên ba hoa khoác lác phải lấy đức thu phục người, Trung Quốc và Nhật Bản ở rất gần nhau, ngàn năm nay không ngừng chiến tranh, có khi nào Nhật Bản phục Trung Quốc không?
Nhật Bản chỉ phục một quốc gia… nước Mĩ, bởi vì nước Mĩ sau khi đánh bại Nhật Bản, liền đeo một sợi xích trên cổ bọn họ, bọn họ liền thuần phục
Đương nhiên, Hạ Tưởng muốn không phải chỉ đơn giản là muốn Sato chịu thua, cũng không phải muốn một sự kiện buôn bán đơn giản bay lên đến độ cao của chính trị và ngoại giao, lại càng không phải là cẩu thả nói cái gì cảm giác tự hào dân tộc, hắn muốn chỉ là một trật tự thị trường công bằng và có trật tự, không cho sơn Occupy dưới sự ủng hộ của một số nhân vật, ở trong nước hoành hành ngang ngược
Nơi gặp mặt Sato được chọn ở khách sạn Caesar… chỗ đóng quân của Nga Ni Trần, cũng không biết là Sato cố ý an bài hay là Nga Ni Trần cố ý gây nên, khi Hạ Tưởng tới khách sạn Caesar, đón chào ở cửa không chỉ có có Sato, còn có Hoa Nhài Vàng, Bạc.
Có một thời gian không gặp Hoa Nhài Vàng, Bạc, hơn nữa Hạ Tưởng quen biết các cô không lâu, cho nên hôm nay là lần đầu tiên thấy bộ dáng các cô mặc váy. Quả nhiên là người nếu đẹp, mặc bất cứ quần áo gì đều bắt mắt. Hai người toàn thân trong bộ váy dài chấm hoa, Hoa Nhài Vàng màu vàng, móng tay chân móng cũng tô màu vàng, duyên dáng yêu kiều, như hoa xinh tươi
Váy Hoa Nhài Bạc là màu bạc, móng tay móng chân tự nhiên là màu bạc, chỉnh tề, trắng noản, hoàn mỹ, mê người, thướt tha nhiều vẻ, như hoa nở rộ.
Hoa khai tịnh đế, đồng khí liên chi. Nhất hoa song diễm, lưỡng mỹ đồng phương.
Báu vật nhân gian, bất quá cũng chỉ như vậy
Hạ Tưởng cũng âm thầm cảm thán, con người Nga Ni Trần đáng khinh bỉ, lại sinh hai cô con gái đẹp, mà Hoa Nhài Vàng, Bạc kỳ thật bản tính cũng không hư, nhưng trong lúc vô ý lại giúp Nga Ni Trần làm những việc nối giáo cho giặc, cũng khiến hắn vô cùng thương tiếc.
Sato vừa thấy Hạ Tưởng, vội vàng đi lên trước, cúi đầu khom lưng thăm hỏi Hạ Tưởng, thái độ rất được, cùng với trước kia có sự khác biệt một trời một vực. Hạ Tưởng cũng không lên mặt, sau khi cùng Sato bắt tay hàn huyên, lại cùng Hoa Nhài Vàng, Bạc chào hỏi
Hoa Nhài Bạc ánh mắt lạnh lùng mà liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, nhẹ nhàng đẩy Hoa Nhài Vàng về phía, hiển nhiên cô không muốn cùng Hạ Tưởng nói chuyện. Hoa Nhài Vàng vẻ mặt đỏ bừng, cũng không biết mặt cô sao lại đỏ, thanh âm không lớn:
– Phó thị trưởng Hạ, chào ngài. Ba muốn mời ngài ăn cơm, sợ ngài không chịu nể mặt, nên cho chị em chúng tôi ra mặt mời ngài, mời ngài nhận lấy thiệp mời.
Hoa Nhài Vàng hai tay đưa ra một tấm thiệp mời, chữ to đỏ tươi, bản in tinh xảo, không chỗ nào không hiện ra vẻ xa hoa và thưởng thức của chủ nhân nó.
Hạ Tưởng không nhận, trong lòng không biết là cảm giác gì. Nga Ni Trần có hai cô con gái như ngọc nữ nhân là phúc phận, nhưng luôn lợi dụng sự xinh đẹp của các cô để mở đường cho y, có lòng bất chính, cũng khiến Hoa Nhài Vàng, Bạc bỗng dưng bị bao nhiêu đàn ông âm thầm mang ý dâm dục, lại càng không cần loại bỏ khả năng chắc chắn có người dòm ngó các cô, tuy nhiên hiện tại bởi vỉ e ngại uy thế của Nga Ni Trần nên chỉ là tơ tưởng mà không dám ra tay
Bữa tiệc của Nga Ni Trần có cần phải đến không ta? Có. Nga Ni Trần mời hắn dự tiệc, là đối với hắn còn ôm ảo tưởng. Bình tĩnh mà suy xét, hắn đối với Nga Ni Trần cũng có ảo tưởng trong lòng, hy vọng Nga Ni Trần có thể nhận rõ tình thế, đúng lúc thu tay, có lẽ còn có thể bình an mà rút lui. Nhưng nếu Nga Ni Trần thấy không rõ tình thế, tiếp tục cứng rắn chống đỡ đến cùng, cũng chỉ có rơi đài một con đường có thể đi
Ngay trong lúc Hạ Tưởng chần chừ, Hoa Nhài Bạc rất bất mãn mà giật lấy thiệp mời từ trong tay Hoa Nhài Vàng, kéo Hoa Nhài Vàng một cái:
– Chúng ta đi, chúng ta không đủ tư cách, mời không được đại Thị trưởng Hạ, thì không cần phải mất mặt hơn nữa
Hạ Tưởng ngược lại ha hả cười lớn:
– Về nói lại với Chủ tịch Trần, bảo ông ta tự mình gọi điện thoại cho tôi.
Bóng dáng uyển chuyển của Hoa Nhài Vàng, Bạc dần biến mất trong bóng đêm, khiến cho không ít người qua đường đều quay đầu lại nhìn. Hai người đẹp dù đi tới đâu, đều là quan cảnh bắt mắt, chỉ có điều phụ nữ quá xinh đẹp cũng là một sự sai lầm, nếu không có khả năng tự bảo vệ chính mình, khó tránh khỏi sẽ chuốc họa vào thân
Thu hồi tâm tư, Hạ Tưởng và Sato cùng nhau đi vào phòng. Sau khi ngồi xuống, Sato đầu tiên là trịnh trọng hiếm thấy hướng Hạ Tưởng nói lời xin lỗi, là y lần trước thất lễ xin Hạ Tưởng tha thứ. Hạ Tưởng cần không phải là tiêu diệt sơn Occupy, cũng không phải muốn đuổi sơn Occupy ra thành phố Lang, hắn chỉ cần sơn Occupy nhận rõ tình thế, đừng tưởng rằng trên có người, là có thể dùng hai kiểu thủ đoạn trong tối ngoài sáng, vừa chế định tiêu chuẩn ngành sản xuất trong nước, lại áp chế sự nổi lên của sản phẩm thương hiệu trong nước
Theo sau, Sato hướng Hạ Tưởng báo cáo hiện trạng của sơn Occupy, hướng Hạ Tưởng than phiền, cuối cùng đề xuất sơn Occupy cùng anh em nhà họ Trần phân rõ giới hạn, đã đơn phương hủy bỏ hợp đồng đại lý của Trần Đại Đầu, chuẩn bị tìm kiếm đại lý kinh doanh mới có phong cách nghiêm chỉnh hơn
Những lời ở trên, cũng không là trọng điểm, trọng điểm là Sato đột nhiên đề xuất:
– Ứng cử viên của đại lý kinh doanh tạm thời vẫn chưa tin tức, Phó thị trưởng Hạ có ánh mắt vượt trội, có thể vì sơn Occupy tìm ra một ứng cử viên tốt nhất không? Tôi đây đại diện toàn thể công nhân sơn Occupy, cảm tạ sự hướng dẫn của Phó thị trưởng Hạ
Sato lại đứng dậy, hướng Hạ Tưởng cúi đầu thật thấp
Hạ Tưởng hạ thấp người, ra hiệu Sato ngồi xuống. Hắn đối với cách cư xử của người Nhật có hiểu biết rất sâu, cúi đầu chào kiểu Nhật và gật đầu kiểu Trung Quốc khác nhau không lớn, không có nghĩa là đối phương đối với anh thật tâm tôn trọng. Nhưng Sato đột nhiên đề nghị để hắn đề cử ứng cử viên đại lý, hẳn là suy tính xuất phát từ hai phương diện.
Một là muốn bán hắn một ân tình. Đại lý Sơn Occupy là một cái bánh thơm ngon mà người người tranh đoạt, lợi nhuận hàng năm ít nhất cũng ở con số trên chục triệu, bao nhiêu người có đánh vỡ đầu cũng muốn có được. Hai là muốn mượn cơ hội cùng hắn kéo gần quan hệ, nếu hắn đề cử ứng cử viên đại lý, lúc đó đại lý lớn của sơn Occupy đều là người của hắn, thì hắn sao tiện chèn ép sơn Occupy đúng không?
Sato rất thông minh, lấy lợi hứa hẹn, chỉ cần có gút mắc ích lợi, thì giữa người với người liền có thêm hợp tác mà ít đi sự chia rẻ
Hạ Tưởng liền mỉm cười, bởi vì hiện tại thế cục đã tới thời kỳ bình ổn, công tác giai đoạn đầu của sơn Toàn Mỹ đã hoàn thành, sơn Occupy tổn thất không ít, nhưng không thương tổn tới gốc rễ, mà mục đích hắn hỗ trợ sơn Toàn Mỹ đứng vững gót chân ở thành phố Lang đã đạt tới, hơn nữa hắn căn bản là không có ý tưởng muốn làm cho sơn Occupy tiếp tục tổn thất thêm nữa, vừa lúc Sato kiềm chế không được, hắn cũng ngay đúng lúc thuận thế thu tay lại, chuyển biến tốt là được rồi, coi như là cho Sato một chút mặt mũi.
Nếu hắn đoán không sai, Sato khẳng định là đã chịu áp lực cực lớn của tổng bộ, nếu không thể thuận lợi giải quyết nguy cơ trước mắt của sơn Occupy, thì chức vụ của Sato khó bảo toàn.
Hạ Tưởng quả thật đã đoán đúng rồi, Sato đã nhận được cảnh cáo của tổng bộ Nhật Bản, kỳ hạn y trong vòng nửa tháng phải hóa giải nguy cơ, nếu không, điều về Nhật Bản giáng chức sử dụng ngay tại quê nhà. Sato liền cuống quít lên, xí nghiệp Nhật Bản có chế độ lên chức nghiêm khắc, hiện tượng phân biệt đối xử cũng vô cùng phổ biến, nếu y phải giáng chức, về sau muốn thăng tiến gần như không có khả năng
Tất cả rơi vào đường cùng, dù rất căm hận Hạ Tưởng, cũng chỉ có con đường hướng Hạ Tưởng cúi đầu
Hạ Tưởng cũng biết rõ, nếu Sato có thể cùng anh em nhà họ Trần phân rõ giới hạn, coi như là cử chỉ sáng suốt. Nhưng đối với việc chọn người vào vị trí đại lý, hắn tạm thời chưa có ý tưởng gì, liền mở miệng từ chối khéo.
Sato cho rằng thành ý của y chưa đủ đánh động Hạ Tưởng, liền càng không ngừng cúi đầu tỏ vẻ kiểm điểm, cứ mãi yêu cầu Hạ Tưởng nhất định phải đề cử người vào đó, nếu không chính là không chịu tha thứ y. Hạ Tưởng bị Sato cúi đầu mãi làm cho không còn cách nào, đành phải cố mà làm đề cử một người, nhưng hắn cũng đề xuất một yêu cầu.
– Ông Sato, thân là đàn ông phải có lòng hào hiệp, tôi hy vọng ông có thể giáp mặt Ngụy Hồng Thanh nói một tiếng xin lỗi
Lời Hạ Tưởng nói như một búa tạ nặng trịch một nhát bổ trúng Sato, y ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt trắng bệch, nửa ngày nói không được một câu
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |